Đám đông học sinh dừng lại đột ngột, Ambrose ba người cũng nhìn lên xem có chuyện gì thì thấy… một cảnh tượng kinh dị nhất là đối với những người yêu động vật.
Treo lủng lẳng trên tường là một con mèo - là Mrs. Norris của ông giám thị Filch, Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng, miệng há ra như đang đe dọa thứ gì đó.
Dưới nữa, trên bức tường, giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba mươi xăng ti mét được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.
‘Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.’
Dưới cùng là một bãi nước lõm bõm, nó chỉ là một bãi nước không đáng nhắc tới nhưng trên nó có ba đứa học sinh đang đứng đỡ lấy nhau.
Là Harry Potter, Ron Weasley và Hermione ba người.
Ambrose nhìn thật kĩ Hermione như hỏi xem có chuyện gì, cô bé lúc này cũng hơi hoảng, nó chỉ đáp lại bằng mấy cái lắc đầu biểu thị không phải do bọn họ gây ra.
Nhưng thế nào đã xong, một giọng nói vang lên:
“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?”
Tiếng hét vừa rồi đã hấp dẫn ông giám thị Filch. Ông ta chen qua đám đông tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Mrs. Norris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng:
“Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Mrs. Norris thế này?”
Ông ta rít lên the thé, rồi ánh mắt đạo qua xung quanh từ tìm kiếm thủ phạm, lão nhìn ngay ra ba đứa nhóc đang đứng ở gần đó, Filch nhìn Harry Potter nói:
“Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày!”
Ông giám thị khuôn mặt biến dạng, tay phải rút ra cây đũa thần chỉ vào mặt nhóc Potter gầm lên:
“Chết đi. Lacarnum… Inflamarae.” (ND - Bùa tạo lửa level 1)
Một ngọn lửa chỉ nhỏ cỡ hai ngón tay phun ra từ cây đũa thần của lão ta, Ambrose thấy thế liền rút đũa phép niệm chú ngăn trở.
“Extinguish.” (ND - Bùa dập tắt lửa.)
Ngay lập tức, ngọn lửa phun ra bị tịt luôn, Ambrose bước tới truất câu đũa phép của ông giám thị nói:
“Ngài Filch, ngài phải bình tĩnh…”
“Làm sao tôi bình tĩnh được, Norris nó… hức hức…” Ông giám thị khóc òa nên.
“Thầy Filch!” Đúng lúc đó, ông giáo sư hiệu chạy tới, có vẻ ông ta cũng đã thấy Filch ra tay với Harry Potter, nên giọng nói rất nghiêm khắc.
Dumbledore trừng tức giận nhìn lão giám thị rồi chạy lướt ngang qua mặt Harry, Ron và Hermione, đến bên bức tường, gỡ Mrs. Norris ra khỏi cán đuốc.
Ông hiệu trưởng nói:
“Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Harry, Ron với Hermione. Và còn trò nữa, trò Karling…”
Đi theo sau ông hiệu trưởng, tên giáo sư giả dối Lockhart sốt sắng bước tới, nói:
“Thưa ông hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông hiệu trưởng cứ tự nhiên…”
Giáo sư Dumbledore đồng ý nói:
“Cám ơn anh, Gilderoy.”
Đám đông học sinh biết tình hình nghiêm trọng của vấn đề nên im lặng tách ra nhường lối cho ngài hiệu trưởng Dumbledore và những người có liên can đi qua.
Ambrose thấy Lockhart, trông ra vẻ hăng hái và tỏ ra mình là người quan trọng, vội vã bước theo sau giáo sư Dumbledore; theo sau nữa là giáo sư McGonagall và giáo sư Snape.
Ambrose gật đầu với Takagi và Fayola hai người ra hiệu cho bọn họ yên tâm:
“Chờ tí nữa mình về kể nốt chuyện cho cậu.”
Rồi cậu không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Hermione hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Cô bé tóc xù bắt đầu kể lại câu chuyện của ba đứa trẻ
Thì ra là nhóc Potter nhận cũng nhận được lời mời tham gia bữa tiệc tử nhật của Nick Suýt Mất Đầu, thằng bé không biết gì nên đồng ý, lúc nãy ba đứa này vừa rời khỏi phòng sinh hoạt chung để tới bữa tiệc, chúng nghĩ khoảng mười giờ bữa tiệc mới bắt đầu lên mới đến.
Thật ra thì đúng là như vậy, chính thức thì mười giờ đồ ăn mới dọn lên bàn, Ambrose và Takagi là đến sớm. Cậu tin là nếu giờ trở lại đó thì còn thấy nhiều ma hơn trước.
“Phải, chúng em đang đi thì Harry nói là bạn ấy nghe thấy tiếng gì đó lên chuyển hướng tới đây, nhưng không ngờ…”
“Ồ, tiếng động lạ.” Cậu định hỏi kĩ hơn, nhưng bọn họ đã tới văn phòng của ông giáo sư giả dối rồi. Cậu buộc phải để chuyện này sang một bên.
Trong phòng này giống như một khu tưởng niệm cá nhân vậy, nó treo đầy ảnh của lão Lockhart, đủ loại tư thế, thậm chí có một cái bán hỏa thân.
Lockhart vừa bước vào thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau nhường chỗ cho ông hiệu trưởng Dumbledore đặt Mrs. Norris lên mặt cái mặt bàn bóng láng, Ông ta bắt đầu khám nghiệm cho con mèo đáng thương.
Không ngồi yên được một lúc nào, lão Lockhart lăng xăng lượn quanh mọi người, đề xuất hết ý kiến này đến ý kiến nọ:
“Nhất định là có một lời nguyền đã giết chết nó… Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo… Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó…”
Trong khi ánh mắt của bà giáo sư Mcgonagall nghiêm nghị, lão Snape thì khinh thường nhìn con chích chòe Lockhart và ông giám thị liên tục khóc lóc, nấc cụt.
Bầu không khí càng trở nên khó chịu hơn khi Lockhart tiếp tục bốc phét:
“Tôi nhớ ở Ouagadogou từng xảy ra chuyện y chang như vầy. Một loạt trường hợp tương tự như vầy chứ chẳng phải một. Hồi đó tôi đã cấp cho dân chúng trong thị trấn các thứ bùa hộ mạng đủ loại, miễn phí và giải quyết vấn đề đó ngay lập tức.”
“Giáo sư Lockhart, xin ngài trật tự một lúc được không.” Ambrose ngán quá buộc phải nói.
“Tôi… A, xin lỗi, chắc ngài hiệu trưởng đã…” Ông giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám e ngại nhìn Ambrose một chút rồi khi thấy Dumbledore quay ra như vớ được ngọn cỏ cứu mạng nói.
“Phải, cảm ơn anh Lockhart.” Ông hiệu trưởng nhìn lại ông giám thị Argus Filch nói:
“Nó chưa chết đâu, thầy Filch à.”
Filch nín lại, nuốt nước mắt vào trong, ánh mắt lo lắng nhìn Mrs. Norris nói:
“Chưa chết? Nhưng tại sao nó… nó cứng đơ lạnh ngắt như vầy?”
Dumbledore nói:
“Nó bị hóa đá…”
Filch quay bộ mặt kem nhem là nước mắt của mình về phía nhóc Potter gào lên:
“Hỏi thằng nhóc đó ấy, nó đã thấy…”
Dumbledore ngắt lời nói chắc như đinh đóng cột:
“Không một học sinh năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất…”
“Không.” Filch chưa từ bỏ.
“Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện. Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi… Nó biết tôi là… Tôi là… một phù thủy pháo xịt…”
Potter nghe vậy không hiểu nói:
“Em không hiểu thầy nói gì, thầy Filch, nhưng em không biết thầy là pháp xịt hoặc nó có ý nghĩa là gì…”
“Mày nói dối, chính mày đã thấy lá thư đó, hôm ấy có cả cậu Karling ở đó…”
“ĐỦ RỒI. Filch, anh làm ơn bình tĩnh cho tôi, con mèo của anh chưa chết, chúng ta còn có thể cứu nó được.” Dumbledore quát lên nói.