“Một cuốn sách.” Ambrose nhắc lại.
Rồi cậu đưa mắt ra hiệu với Fayola và đi về phía Weasley cha và Malfoy cha đang uýnh nhau. Cậu hét lớn:
“Ngài Malfoy, ngài Weasley, hai vị làm ơn bình tĩnh lại, thật là mất mặt khi phù thủy lại dùng phương thức Muggle để xử lý mâu thuẫn cả.”
Câu nói của Ambrose như tiếng sét đánh tỉnh lão Malfoy, lão chợt nhận ra mình đang ngu ngốc và mất kiểm soát nhường nào.
Đẩy tên tóc đỏ ra, lão Malfoy đứng dậy chỉnh lại quần áo tóc tai hừ lạnh nói:
“Hừ… Draco, chúng ta đi.”
Nhóc Malfoy con vốn đang tránh sang bên cạnh thấy vậy, ánh mắt đe dọa hăm he nhìn Potter nói:
“Hẹn gặp lại ở trường.”
Chờ khi hai cha con nhà này rời khỏi, Ambrose giả vờ tốt bụng cúi xuống nhặt chỗ sách vở cho cô em út nhà tóc đỏ, cậu cầm ngay cuốn sách mà lão Malfoy vừa nhét vào cái vạc của Ginny.
Nhìn cuốn sách trên tay, Ambrose lật qua lật lại mà không thấy gì. Đó là một cuốn sổ tay rất mới, ta có thể gửi thấy mùi nhựa keo dùng để đóng gáy sách. Bên trong trống không không có một chữ hay bất kì kí tự gì cả.
Và Ambrose cũng không cảm thấy bất kỳ sóng ma lực nào trong đó, cuốn sách này không khác gì một quyển sổ tay bình thường.
Không lẽ lão Malfoy tốt bụng mua tặng cho con gái nhà Weasley một cuốn sổ tay?
Chắc chắn là không rồi. Nghĩ vậy, Ambrose đang định kín đáo lấy đi cuốn sách thì Ginny đã tới cầm lấy nó và nói:
“Cảm ơn anh đã nhặt giúp em.”
Ambrose hơi sững sờ nhưng sau đó hồi phục ngay lập tức cười đáp lại:
“Không sao. Em đã mua đủ sách rồi chứ, Ginny.”
“Vâng ạ. Giờ chỉ chờ mẹ em ký tên trong kia nữa là xong.” Cô bé tóc đỏ lễ phép nói.
Ambrose hai mắt thưởng thức nhìn cô bé trước mặt. Có thể nói đây là lần thứ ba cậu gặp cô bé này.
Lần đầu tiên và mùa hè năm ngoái khi tới thăm nhà của cặp sinh đôi Fred và George, khí đó cô bé còn khá rụt rè. Lần thứ hai vào hai tuần trước, khi bác Apolline của cậu tổ chức bữa tiệc mừng tại lâu đài Karling.
Nhà Weasley cũng được giấy mời, khi đó, có lẽ không để mất mặt nên ông bà Weasley chỉ mang con trai Percy và con gái Ginny của họ đi.
Và cô bé chính là nguyên nhân khiến lão Malfoy bị bà bác của cậu dạy dỗ. Chuyện là không hiểu sao, Lucius Malfoy đi tới ‘ma sát’ với Arthur Weasley giống như những khi hai người này gặp nhau nhưng không may lại khiến Ginny bị ngã.
Thấy thế, ông Weasley làm sao giữ bình tĩnh được, ông lao vào lão Malfoy như hôm nay, cả hai có một vị xô xát không hề nhỏ. Khiến người chủ trì bữa tiệc là bác bác Apolline Delacour phải ra mặt xử lý.
Nhưng vì cái thái độ, khiến bà bác của Ambrose hướng về nhà Weasley hơn, lão Malfoy bị nhận thiệt thòi nên chuồn khỏi bữa tiệc.
Trở lại, thấy cô bé ôm khư khư cuốn sách, ánh mắt nhìn Ambrose như sợ cậu cướp nó đi vậy, Ambrose đành phải từ bỏ ý định vừa rồi.
Trong lòng thầm nghĩ tìm cơ hội khác xem sao.
Lúc này, người giữ khóa Hogwarts không biết ở đâu xuất hiện, hiển nhiên ông ta đã thấy vụ việc và nếu Ambrose không can ngăn thì có lẽ lão Malfoy đã bị đập rồi.
Hagrid nói:
“Anh Arthur, lẽ ra anh nên mặc xác hắn. Cả cái gia đình đó đã thối rữa tận lõi rồi, ai cũng biết chuyện đó hết mà. Xấu máu là bản chất của họ. Chẳng có ai trong gia đình đó đáng để ta bận tâm hết. Thôi, đi nào… Ra khỏi đây thôi!”
Nhân viên bán hàng có mặt muốn níu áo ông Weasley bắt bồi thường, nhưng hắn kịp nhận thấy mình chỉ đứng tới eo lão Hagrid, nên dường như đã khôn ngoan suy nghĩ lại, để mặc cả bọn đi ra ngoài.
Ambrose đám người nhân cơ hội này rời buổi lễ ký tên và bắt đầu cuộc đi chơi buổi chiều. Chuyện của nhà Weasley Ambrose không có thời gian nghĩ tới, tới cuối buổi chiều, sau khi kết thúc chuyến đi chơi, nhân vật chính của chúng ta mệt là ngồi phệt xuống cái ghế sô pha.
Không hiểu sao nếu chiến đấu hoặc làm việc thì Ambrose không thấy mệt, nhưng cứ dính vào việc đi mua sắm, hầu hạ mấy cô gái đi chơi là cậu mệt lả.
Đang định chợp mặt một lúc thì Helios Đại hiền giả xuất hiện trước mặt cậu, ông ta cung kính nói:
“Thưa bệ hạ, chúng thần đã xử lý xong linh hồn của Voldemort rồi ạ. Tất cả ký ức, trí nhớ trong linh hồn của hắn đã được lôi ra toàn bộ.”
Nghe thấy tin này, một cô năng lượng hùng hậu bỗng lan tỏa khắp người Ambrose, khiến cậu ta tỉnh táo hẳn lên, nói:
“Đã xong rồi hả, nhanh, chúng ta đi. À mà khanh gọi cả Fayola nữa.”
“Thần tuân lệnh.”
...
Năm phút sau, Ambrose và Fayola đang thỏa mãi ngồi trong một căn phòng xa hoa. Trước mặt họ là một màn hình bằng nước có diện tích phải tới mười mét vuông là ít.
Đây là một sáng chế của Helios Đại hiền giả, khi ông kết hợp giữa phép thuật của Ẩn sĩ với cái Chậu tưởng ký.
Ông Đại hiền giả khuôn mặt nghiêm túc, trong tay cầm một ống nghiệm màu bạc, và đổ lên cái màn hình trước mặt.
Ngay lập tức, một vòng xoáy bằng khói không ngừng vang lên, trên màn hình hiện lên một loạt hình ảnh tua nhanh về một cậu nhóc…
Đặc biệt cậu nhóc này đang bóp cổ một con thỏ con màu nâu khá đẹp, con thỏ dãy dụa liên hồi cho đến thi bất tỉnh. Có vẻ nó đã chết, sau đó thằng nhóc đem con thở treo lên xà nhà và đợi trong một góc kín.
Một phút sau, hàng loạt tiếng hét la lên:
“Không… không… thỏ của tao… sao sao nó lại… hu hu hu…”
“Ôi chúa ơi!! Billy, thỏ của mày chết rồi, nó còn bị treo lên nữa…”
“Mẹ Cole ơi… thật kinh khủng…” Một đứa trẻ khác la lên.
Rồi thằng nhóc Billy có vẻ như là chủ nhân con thỏ hai đỏ ngầu nói:
“Là Riddle... là nó, chính là nó.”
…
Thằng bé giết con thỏ ở trong góc đôi môi nhếch lên trông nó rất hả hê khi nhìn thấy thằng bé Billy kia khóc lóc đau khổ.
Ambrose thấy cảnh này, không tự chủ rợn người, “Riddle...” đây không phải họ của tên Chúa tể hắc ám Voldemort sao, nghĩ vậy, Ambrose thầm liếc nhìn thằng bé thủ phạm kia lẩm bẩm nói:
“Không ngờ hồi bé trông hắn khá đẹp trai đấy chứ.”
Khung cảnh trên màn hình tiếp tục thay đổi, lần này là một bãi biển với ba thắng nhóc đang đi thám hiểm trong một hang động nào đó.
Sau đó thằng nhóc Riddle dùng phép thuật dọa cho hai đứa kia sợ tới tè ra quần, nó nói với giọng đe dọa:
“Chúng mày phải nghe lời tao nếu không?”
“Vâng… tôi biết…”
“Chúng tôi biết…”
Hai đứa bé kia khúm núm nói.
Không ngờ, Voldemort khi còn nhỏ đã biết cách đe dọa để khống chế người khác. Sau đó, hắn ép hai thằng nhóc đáng thương kia phải thực hiện một loại hành động pha trò, tự làm xấu mặt, mua vui cho hắn xem. Tất nhiên những đứa trẻ khác cũng được hưởng ké.
“Xoẹt xoẹt…” Khung cảnh nhấp nháy thay đổi đang xem một cái đĩa phim bị xước, đến khi nhìn thấy ổn định trở lại, Ambrose thấy nhóc Voldemort một mình trong phòng ngủ của nó.
Đó là một căn phòng nhỏ trống rỗng trừ một cái tủ quần áo cũ kỹ và một cái khung giường bằng sắt. Và nhóc Voldemort đang ngồi ở trên một cái chăn màu xám, hai chân giơ ra ở phía trước để giữ một quyển sách.
Bỗng nhiên, hai tiếng gõ cửa vang lên, và một người phụ nữ trung niên bước vào nói:
“Tom? Con có khách đến thăm này. Đây là ông Dumberton - xin lỗi, Dunberbore. Ông đến để nói với con rằng… thôi ta để ông tự nói thì hơn."
Cái gì, ông hiệu trưởng Dumbledore. Không ngờ khi đó ông ta lại phụ trách việc đón các học sinh phù thủy Muggle đến với thế giới phù thủy và nhập học trường Hogwarts.
"Chào con, Tom?" Giáo sư Dumbledore nói, bước lên trước và giơ tay ra.
Voldemort lưỡng lự, rồi cầm lấy nó, họ bắt tay nhau. Dumbledore mở cái ghế gỗ cứng ở bên cạnh Tom Riddle, hai người họ trông giống như là bệnh nhân và người đến thăm bệnh vậy.
"Ta là Giáo sư Dumbledore."
"Giáo sư à?" Tom Riddle nhắc lại. Nó có vẻ đề phòng.
"Thế có giống ‘bác sĩ’ không? Ông làm gì ở đây thế? Bà ấy cho ông vào để xem chừng ta à?"
Thằng bé nhìn ra hướng người phụ nữ trung niên vừa rời khỏi.
"Không, không," Dumbledore cười, cái ánh mắt nhìn Voldemort của ông ta khiến Ambrose nhớ tới các cách ông nhìn Harry Potter.
Nhưng nhóc Voldemort đâu dễ bị lừa bởi vẻ ngoài đấy, nó kêu lên:
“Ta không tin ông đâu. Bà ấy muốn xem chừng ta có phải không? Nói thật đi.”
Voldemort nói ba từ cuối cùng với cái mãnh lực khiến cho người ta phải phát nghẹn. Đó là một mệnh lệnh, và nó được thốt ra như thể thằng bé đã nói như vậy rất nhiều lần rồi.
Mắt nó trừng trừng nhìn vào Dumbledore, trong lúc đó không hề phản ứng gì cả ngoài việc tiếp tục cười thân mật. Sau đó vài giây Riddle không còn trừng mắt nữa, mặc dù nó có vẻ thận trọng hơn.
Rõ ràng, Voldemort còn nhỏ đã tự cho mình một cái mặt nạ lên mặt, thằng bé cố để không ai biết nó nghĩ gì, và luôn thể hiện mình là kẻ thông trị.
Ambrose thấy tất cả trong lòng không khỏi cảm thán thiên phú bẩm sinh lãnh đạo của thằng nhóc.