Vạn Giới Pháp Thần

Chương 338: Giáo sư giả dối




Sirius Black nghe trong lòng không hiểu dâng lên một niềm tự hào, ông ta cười lịch sự nói:

“Vâng, là vinh hạnh của tôi mới đúng, con bé là món quà tuyệt vời nhất trên đời.”

Apolline Delacour nhất trí:

“Đúng vậy. Mà mọi người bắt đầu thôi, đồ ăn nguội hết rồi.” 

….

Bữa tiệc hôm đó diễn ra vô cùng thân mật, bà bác của Ambrose đã ném cái bộ mặt cau có khó chịu ban ngày, giờ bà ta không khác nào một người mẹ hiền từ…

Sáng hôm sau, Ambrose mang theo gia đình Delacour ba người đi dạo quanh ngôi làng Rhossili, rồi ăn trưa tại khu nghỉ dưỡng mà Ambrose mở gần đó.

Một tuần sau đó, bà bác của Ambrose bắt đầu chỉ đạo mọi người sửa lại lâu đài, hai tuần tiếp theo Ambrose cùng bọn họ đi du lịch một vòng quanh toàn bộ xứ Anh quốc.

May là bác Apolline của cậu không quá kỳ thị dân Muggles, nên chuyến du lịch diễn ra rất suôn sẻ. Đặc biệt là có sự tham gia của Hermione và các thành viên Câu lạc bộ Sáng chế.

Tuy chỉ đi cùng hai ngay, nhưng Ambrose cá là tất cả bọn chúng đã được bài học nhớ đời, nhất là cặp sinh đôi Fred và George tóc đỏ, hai tên này bị bà bác của cậu rèn cho cong thành thẳng, méo thành tròn, xiên xẹo thành vuông vấc.

Không may cho chúng, khi hai anh em nhà này dở một trò chơi khăm đã bị bác Apolline bắt tại trận, rồi bọn chúng bị dội cho một cơn mưa nước bọt vào mặt.

Thậm chí, suýt nữa bố mẹ của hai tên này còn bị gọi đến, mấy đứa khác muốn can ngăn nhưng không dám. Thế của bà bác tô quá, chúng cùng thấy sợ.

Cuối cùng, Ambrose phải đêm mặt tới xin lỗi thì mọi chuyện mới êm xuống.

....

Ngày hôm nay, Ambrose và Fayola dẫn hai cô chị họ tới hẻm Xéo, nhân tiện bọ họ mua sắm một số đồ dùng học tập sách vở cho năm học tới.

Bình thường việc này bác quản gia Baemyn sẽ lo, nhưng năm nay, một là do bị Hermione mời, hai là bị cô chị họ nằng nặc muốn tới hẻm Xéo, để xem nó như thế nào, nên Ambrose và Fayola mới phải đi chuyển.

Sau khi chào bà bác, ông quản gia Baemyn lái xe trở bọn họ tới Quán Cái Vạc lủng. Đó là một quán rượu kiêm nhà nghỉ phù thủy, nằm trên một con đường Muggle là Charing Cross – một con phố nhỏ phía bắc trung tâm Luân Đôn. 

Tất nhiên là nó vô hình với dân Muggle, với cái bề ngoài chỉ là một ngách cửa xấu xí cũ kĩ không gây chú ý.

Quán phục vụ thức ăn, nước uống và phòng cho thuê. Nói đến thì đây cũng được coi là một địa điểm lịch sử trong giới phù thủy, quán có tuổi đời gần năm trăm năm và được xây dựng bởi Daisy Dodderidge (1467 – 1555) năm 1500.

Đặc biệt, quán là cầu nối giữa thế giới Phi Pháp Thuật với Hẻm Xéo. Mục đích của Ambrose bọn người chính là chỗ này.

Vừa tới trước cửa quán, Ambrose đã thấy Hermione và bố mẹ của cô bé đang đi tới theo hướng đối diện, rất nhanh, hai bên gặp mặt nhau, cậu cười nói:

“Chào hai bác, không nghĩ tới chúng ta lại tới cùng một lúc như vậy.”

Ông bà Granger nào không biết cậu trai trước mặt họ là ai, đứa con gái của hai người trong hè luôn miệng nói về cậu ta mà, với lại đầu hè hai người đã gặp nhau trước cửa ga Ngã Tư Vua.

Bọn họ thân thiện đáp:

“Chào cháu, cậu Karling.. cô Smith nữa, và…”

Hai người này chưa gặp hai cô chị họ của Ambrose nên không biết, thấy vậy, Ambrose giới thiệu nói:

“Đây là chị họ của cháu, Gabrielle Delacour.”

Nhóc Gabrielle bảy tuổi khuôn mặt phũng phíu nói:

“Chào hai cô chú, cháu là Gabrielle.”

“Cô bé dễ thương quá…” Bà Granger tay phải che miệng thốt lên.

“Nếu không phải Hermione lớn rồi… thì cũng đang yêu như cô bé.” Bà ánh mắt thất vọng nhìn con gái mình nói.

Hermione bị đem ra so sánh, xấu hổ xòe đuôi lên nói:

“Nào có… con qua cái tuổi đó rồi, với lại con đâu quá xấu đâu mà…”

Cô bé hơi mím môi dấu đi đôi răng thỏ quá cỡ, hai má hồng hồng trông xinh đẹp không kém. Ngược lại, Hermione lại nhìn Fayola ngưỡng, trong lòng thầm nghĩ:

“Chị Fayola là đẹp nhất…”

Gabrielle được khen hơi xấu hổ nói:

“Cảm ơn cô chú…”

Tiếp theo, cả đám người bước vào ngồi trong Quán Cái Vạc Lủng một lúc, Gabrielle nhìn quanh hỏi rất nhiều chuyện. Nói thực ra, cô bé chưa bao giờ tới một nơi lạ lẫm tới vậy, từ nhỏ, mẹ của cô cũng không đồng ý cho cô bé tới những nơi như cái quán này.

Ambrose nhớ như in lời bà bác của mình nhận xét về phù thủy nước Anh:

“Bọn họ là loại phù thủy cổ lỗ sĩ nhất ta biết, bọn họ sống tạm bợ trong những căn nhà kém cỏi nhất trên đời, trong khi phù thủy Pháp tôn thờ cái đẹp, sự lãng mạn, sự dâng trào cảm xúc… thì phù thủy Anh vô cùng cứng nhắc trong cả suy nghĩ, lối sống và hành động…”

Đúng thế… Ambrose nhìn xung quanh cái quán rượu không khác nào một nhà trọ tồi tàn, ẩm thấp thiếu ánh sáng của thời trung cổ… May mắn là nó không bốc mùi.

Còn đám phù thủy trong quán ăn mặc vô cùng lộn xộn, áo chùng, quần ống rộng bó chân… áo da. Đủ thứ loại trên đời.

Đối với một người sinh ra trong cái đẹp như Gabrielle thì mọi thứ đều lạ. Tới lúc nhà Granger nói chuyện, cô bé mới biết trên đời có một loại nghề nghiệp tên là nha sĩ.

Cô bé hai mắt chớp chớp nhìn Ambrose nói:

“Anh Ambrose, nha sĩ là gì?”

Câu hỏi này khiến ông bà Granger cười lớn, bọn họ cũng ẩn ý nhìn Ambrose xem cậu phù thủy giải thích chuyện này như thế nào.

Nhưng chuyện này đối với Ambrose rất đơn giản, cậu bắt đầu kể một câu chuyện về đám quái vật tên là ‘wormteeth’ (ND – worm = sâu; teeth = răng. ‘wormteeth’ là sâu răng) sống trong miệng những đứa trẻ không ngoan.

Chúng sẽ ăn tất cả răng của chúng ta, với những tiếng kẹt kẹt có thể nghe thấy được, rồi Ambrose bắt đầu nghiến răng kèn kẹt như để minh họa, khiến cô bé cười khúc khích.

Cuối cùng, cậu nói:

“Nha sĩ chính là những người tiêu diệt bọn quái vật ‘wormteeth’ này và chữa trị những cái răng bị hỏng.”

Cô bé nghe vậy hai mắt sáng lên, ánh mắt vô hạn sùng bài nhìn ông ta Granger, trong lòng nghĩ:

“Không ngờ người Muggle lại giỏi như vậy…”

Phản ứng của cô bé khiến tất cả mọi người cười ồ lên. 

….

Đúng mười giờ, Ambrose đám người bắt đầu đi vào hẻm Xéo. Hôm nay, cái hẻm trật hẹp này đông hơn thường ngày rất nhiều, không phải vì lũ học sinh Hogwarts, và vì các quý bà, quý cô phù thủy lớn tuổi.

Bọn họ ai nấy đều ăn mặc rất lịch sự, như sắp đi tiệc tới nơi vậy. Rất nhanh, Ambrose biết nguyên do tại sao, cậu thấy một tấm băng rôn to đùng, với hình ảnh một người đàn ông trung niên nhan sắc nổi bật đang làm tư thế chiến đầu, câu đũa thần của ông ta không ngừng tóe sáng và phía sau là một bầu trời đầu sét, giông tố.

---- Bìa băng rôn ----

Văn phòng Nhật báo tiên tri

Và Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn

HÂN HẠNH TỔ CHỨC

Lễ ra mắt sách mới và ký tặng của tác gia nổi tiếng GILDEROY LOCKHART.

Huân chương Merlin đệ Tam đẳng.

Hai mươi tuần liên tục đứng đầu danh sách Tốp Sách bán chạy nhất của Nhật báo tiên tri.

Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông CÁI TÔI MÀU NHIỆM 

Hôm nay, lúc 11:30 trưa đến 4:30 chiều 

---- Bìa băng rôn ----

Gabrielle thấy thế la lên:

“Đây không phải tác giả mà mấy anh chị phải mua sách của ông ấy sau.”

Cô bé vẫn nhớ nội dung của lá thư Hogwarts gửi cho Ambrose và Fayola mà cô đã đọc, trong đó yêu cầu 7 cuốn sách của ông Lockhart.

Ambrose và Fayola nhìn nhau, người nào không biết chứ hai người biết năm nay vị trí giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Hogwarts rơi vào tay Lockhart.

Và cả hai từ mấy năm trước đã biết bản chất bịa chuyện, hàm thanh danh, chí lớn mà tài mọn của tên giáo sư giả dối này.

Nhưng không sau vụ giáo sư gián điệp Quirinus Quirrell bị mất tích trong Hogwarts, tất cả phù thủy đều sợ vị trí này rồi, không ai dám ứng cử, nên đành phải chọn Lockhart.

Với lại, Ambrose và Fayola hai người cũng là người quen với Lockhart, bọn họ đã đặt mua rất nhiều sách của ông ta cho các thành viên trong Câu lạc bộ Đấu tay đôi là tài liệu học tập, Ambrose cũng dùng chúng cho các thành viên của Invention Club.

Bọn họ được dịp ba bốn lần gặp vị tác gia này. Nhưng giờ không phải lúc gặp ông ta, Ambrose dẫn mấy cô gái đi dạo khắp hẻm Xéo trước đã.

Thế là bọn họ đi một vòng từ trái sang phải con hẻm. Đầu tiên là Tiệm Apothecary - một tiệm chuyên bán thuốc độc và thành phần độc dược.

Nó bốc một thứ mùi rất khủng khiếp của hỗn hợp trứng thối và cải nhũn, nhưng tiệm vẫn rất "thu hút" các ma dược đại sư.

Nhưng Gabrielle không chịu nổi cái mùi này nên chạy đi ngay, cô bé lả người nói:

“Thật kinh khủng, không biết bọn họ bán gì trong đấy… ít nhất phòng chế dược của anh Ambrose và chị Fayola không như vậy.”