Giáo sư Dumbledore chưa nói gì, nhưng bầu không khí trong phòng không tự chủ căng thẳng hẳn lên…
Ambrose và Fayola đều bình tĩnh nhìn ông hiệu trưởng trước mặt, nhưng đổi lại, ông giáo sư trông không khá cho lắm.
Sau mười giây mắc cỡ đó, giáo sư Dumbledore ho khan một tiếng và nói:
“Khụ… tất nhiên là hai trò có thể cầm hòn đá, chính ngày Nicholas Flamel đã nói với ta như vậy…”
“Ồ…” Ambrose bất ngờ kêu lên một tiếng, rồi cậu nói tiếp:
“Không lẽ ông ấy có chuyện nhắc bọn cháu?”
Ambrose và Fayola giờ biết thừa ông chủ tiệm sách ở Mỹ bọn họ gặp là Nicholas Flamel nổi tiếng.
“Đúng vậy… ngài ấy vừa gửi thư cho ta mấy hôm trước, trong thư, ngài ấy mong muốn hai trò tới thăm tiệm sách của ông ấy vào kì nghỉ hè.”
Khi nói tới chỗ này, giọng của ông giáo sư có vẻ hiếu kì hơn, trong đầu ông ta đang tự hỏi, nhà giả kim vĩ đại này đang ở ẩn ở đâu… hoặc ông ấy mở một tiệm đồ gì đó chăng.
Ambrose nghe vậy gật đầu nói:
“Vâng bọn trò biết rồi, cảm ơn ngài, giáo sư Dumbledore.”
Chờ khi Fayola cầm được viên đá, Ambrose chào tạm biệt ông hiệu trưởng rồi rời khỏi. Để mặc ông giáo sư và Harry Potter ở lại.
=====
Sau khi cầm hòn đá đi, Ambrose và Fayola lập tức lên Căn phòng cần thiết để nghiên cứu bí mật của nó…
Nhưng cả hai đều phải thất vọng rồi, nó phức tạp hơn hai người tưởng nhiều. Kể cả với trình độ cấp 5 của Fayola cũng không thể phân tích ra được bất kì thông tin nào về hòn đá này.
Công thêm việc hòn đá hầu như trơ về mặt ma pháp, không một phép thuật nào khiến nó tổn thương hoặc để lại bất kỳ dấu vết nào. Kể cả mấu phép thuật cấp cao trong thư viện Bán thần.
Còn về sức kháng vật lý thì không phải nói, Ambrose đã dùng thanh Lleaud mà không làm sức một mẩu nào trên cái bề mặt gồ ghề của hòn đá.
Thật là kì lạ.
Càng làm thí nghiệm, Ambrose và Fayola càng cảm thấy đây không phải hòn đá phù thủy có thể khiến người khác trường sinh bất lão. Nó có thể là một thứ gì đó quý giá hơn nhiều.
Sau ba ngày liên tiếp làm thí nghiệm, Ambrose quyết định gửi hòn đá về nhà cho Helios đám người.
Nhắc mới tới, ngay sau linh hồn của Voldemort chạy khỏi Hogwarts, Helios mấy người đã vô cùng gọn gàng bắt lấy hắn.
Rút kinh nghiệm từ việc thẩm vấn tên thô kệch, lần này, Helios bày ra một ma pháp trận làm suy yếu tâm trí của Voldemort, sau đó sẽ bằng hàng loạt biện pháp đặc thù để moi được thông tin từ trong đầu của hắn.
Quá trình này diễn ra không nhanh được, theo ông Đại hiền giả dự kiến, việc này phải mất từ hai tới ba tháng…
Ambrose cũng đã hỏi Deus xem có cách nào nhanh hơn không, nhưng cậu được một câu trả lời như đánh vào mặt:
“Các thì có, nhưng với trình của cậu không làm được, ít nhất cũng phải ma pháp sư cấp 6 trở lên mới được… nếu không, bạn phải cấp bảy mới tự do thi triển. Nó liên quan tới linh hồn và rất nhiều thứ lằng nhằng.”
“Nhưng Voldemort có thể tách đôi linh hồn của hắn được đấy thôi… hắn khi đó mới lên cấp bốn là cùng.” Ambrose phản bác.
“Hừ… cậu không biết gì Ambrose à. Thế tui hỏi cậu, đốt một bức tranh tuyệt tác với việc xé được nó cái nào khó hơn? Đọc một cuốn sách dày hàng tỉ tỉ tỉ trang sách (tương đường với dung lượng bộ nhớ của não con người) với việc phá hủy nó, cái nào khó hơn…”
Lần này Ambrose á khẩu không nói lại được. Thôi vậy, cậu đành tiếp tục thi hành phương án của Helios Đại hiền giả… và chờ đợi.
…
Thời gian một tuần cuối cùng của năm học trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này cũng có kha khá chuyện xảy ra.
Không hiểu sao, năm nay trận cuối cùng của giải Quidditch lại được tổ chức sau kì thi cuối năm, đó là trận giữa nhà Ravenclaw và Gryffindor. Tất nhiên, nhà của Ambrose đã giành chiến thắng một cách ngoạn mục 320 - 50.
Cơ hội duy nhất của nhà sư tử là Harry Potter thì đã nằm viện, tới tận trước hôm bế giảng một ngày, nhóc này mới đi lại bình thường được.
Kết quả kì thi năm này cũng không có bất ngờ gì, Ambrose nhà ta lại giành điểm số thứ nhất toàn trường 114 điểm - năm nay được nhiều như vậy là do Ambrose học thêm ba môn tự chọn và rõ rằng cậu đã làm rất tốt.
Theo sát phía sau chính là Fayola với 112 điểm… tiếp đó tới Takagi với 106 điểm. Năm này có sự bất ngờ từ học sinh năm nhất, Hermione Granger lọt vào tốp năm của trường với 102 điểm, cô bé không làm Ambrose thất vọng… cô bé quá giỏi.
Còn về Cúp nhà, vẫn truyền thống cũ, nhà Slytherin do Fayola cầm đầu (lần này là chính thức cầm đầu), sau cuộc thi giữa các câu lạc bộ, câu lạc bộ Quang huy đã chính thức buông tay mặc kệ Fayola muốn làm gì thì làm trong nhà rắn… nên sau đó, thế lực của cô bé bành trướng tới cực hạn.
Giờ Fayola có quyền lực hơn cả Huynh trưởng, lẫn Chủ tịch nam sinh trong nhà. Fayola và các đệ, các muội của mình đã ghi đúng 700 điểm tròn cho nhà của mình… một con số kỉ lục từ trước tới nay.
Bọn họ tự tin năm nay cúp nhà không thể thoát khỏi tay hộ được.
….
Bữa tiệc bế giảng, đại sảnh được đầy úp người, màu trang trí vẫn là cái màu quan thuộc xanh và bạc từ sáu năm nay.
Không biết sau đó sẽ như thế nào, nhưng giờ mấy học sinh nhà rắn ăn mừng cái đã.
“Xí xào xì xào…” (Tiếng đám đông ồn ào bàn tán.)
Phía trên bàn giáo viên, bàn giáo sư Mcgonagall đưa ánh mắt hỏi ý ông hiệu trưởng, được sự đồng ý, bà ta bắt đầu cần cái thì gõ lên ly thủy tinh trước mặt, vang lên mấy tiếng:
“Ting ting ting…”
Lũ học sung bên dưới lập tức hướng ánh mắt lên trên, đến màn ông hiệu trưởng phát biểu như mọi năm:
“Một năm nữa lại trôi qua, bây giờ, như chúng ta được biết, cúp nhà cần được trao… Theo thứ tự tổng điểm của các nhà như sau…”
Nghe đến đoạn này, khuôn mặt của Ron Weasley, Harry Potter cùng nhóc mặt tròn Neville xám xịt và toát lên vẻ xấu hổ. Chính bọn chúng làm rơi mất toi 150 điểm của nhà Gryffindor.
“Hạng tư là Gryffindor, 320 điểm.
Hạng ba là Hufflepeff, 506 điểm.
Ravenclaw được 592 điểm.
Và Slytherin được 700 điểm.”
“Rất tốt… nhà Slytherin… nhưng mà những sự kiện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính toán thêm.”
Nghe tới đoạn này, ánh mắt Ambrose không khỏi kỳ quái nhìn ông hiệu trưởng, không lẽ ông ta định cộng vụ ba tên nhóc kia vi phạm nội quy chạy đi đối đầu với Voldemort.
Nếu vậy thì ông ta quá thiên vị rồi, Ambrose nhìn sang dãy bàn nhà rắn đối diện, Fayola cũng đang nhìn lại, cả hai người đều chung một suy nghĩ.
“E hèm! Có mấy điểm giờ chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi… Trước tiên là điểm cho Ron Weasley…”
Mặt Ron đỏ bừng; trông nó giống y như cặp mông khỉ bị người ta quất roi vào vậy.
“... vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor.”
Đám đông xì xào lên… chúng nhìn nhau và nhìn thằng nhóc tóc đỏ, tự hỏi làm thế nào nó lại kiếm được vì một ván cờ.
“Cho trò Hermione Granger, vì khả năng suy đoán và vận dụng tuyệt vời… 120 điểm cho trò…”
“Và Harry Potter, bởi tâm hồn trong trẻo và lòng dũng cảm đặc biệt. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 150 điểm nữa…”
Tiếng ầm ĩ trong Sảnh đường làm điếc cả tai. Những người đóng góp tiếng hò reo và tiếng thét biết rằng Gryffindor giờ đây đã có 680 điểm – kém đúng 20 điểm so với nhà Slytherin. nếu thêm 22 điểm nữa thôi… là nhà sư tử có thể đạt cúp nhà...
Cụ Dumbledore giơ tay lên. Sảnh đường dần dần im lặng. Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:
“Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 20 điểm.”
Chuyện này, hai nhà bằng nhau điểm, với cùng số điểm 700 kỉ lục nữa… thế này là sao? Tất cả bọn họ sinh nhìn nhau ngơ ngác.
“Trật tự… đúng như các trò nghĩ… năm nay cúp nhà được trao tặng cho hai nhà. Nhà Gryffindor và Nhà Slytherin. Như vậy, chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút.”
Ông hiệu trưởng vô tay một cái… ngay lập tức, một nửa Đại sảnh đường những giải trang trí màu xanh lá cây biến thành màu tím, bạc hoá ra vàng; con rắn khổng lồ – biểu tượng của nhà Slytherin – biến mất, và thế vào đó là con sư tử của tháp Gryffindor.
Đám học sinh nhà sư tử bây giờ mới ngỡ ra, nhảy lên hoan hô chúc mừng. Harry, Ron đai đứa và Hermione cùng đứng lên hò hét hoan hô cho Neville. Còn mặt nhóc Neville thì trắng bệch vì xúc động, và biến mất trong vòng tay thân tình của bạn bè ôm lấy nó.
Tất cả học sinh đều bất ngờ về kết quả, chỉ có mấy người là cảm xúc không thay đổi, thậm trí khuôn mặt khó coi hơn…
Đó là Ambrose và Fayola hai người… thêm cả Max, Takagi… vì bọn chúng biết, điều ẩn ý đằng sau hành động lần này của lão hiệu trưởng.