Vạn Giới Pháp Thần

Chương 333: Voldemort xuất hiện, nhưng không được ổn cho lắm




Chờ khi Hermione an toàn trở lại hành lang tầng ba, Ambrose và Fayola mới đi xuống tim Potter. Khi hai đưa tới thì đã thấy ông giáo sư Hiệu trưởng đứng ở một góc rồi. Ambrose tiến tới chào hỏi:

“Giáo sư Dumbledore, ngài thật là liều khi để bọn học sinh năm nhất đối đầu với Chúa tể hắc ám…”

Ông giáo sư không bất ngờ trước sự có mặt của Ambrose và Fayola hai người, ông mỉm cười thân thiện nói:

“Là hai trò Karling và Smith đó hả!! Ta biết ngay không thể giấu diếm được hai trò mà lại.” 

Ông giáo sư nói xong và nhìn về phía tên gián điệp Quirrell nói:

“Hắn cũng không phải là Tom, hoặc chí ít không nguy hiểm như hắn trước kia.”

“Ồ…” Ambrose từ chối bình phẩm lời nói của ông hiệu trường, rằng ông ta tự tin mình có thể chế phục Voldemort trước khi hắn làm gì nhóc Potter.

Ambrose không hỏi nữa, cậu quay xuống nhìn về phía hai người đang đối diện, lúc này, giáo sư Quirrell đã bỏ cái mũ trùm nặng mùi tỏi của ông ấy ra, không ngờ, bên dưới đó còn có một khuôn mặt khác.

Là Voldemort.

Mặt của hắn trắng như bột, với đôi mắt đỏ rực và một cái mũi tét ra, trông như một con rắn. Cái mặt đó thì thào:

“Harry Potter…”

Nếu nhìn kĩ hơn một chút, có thể thấy tư thế của lão Quirrell không được thẳng cho lắm… nó hơi cong lên phía sau ở phần giữa. Đặc biệt, hai chân của lão không thể nào kép vào nhau được, luôn phải mở ra quá chiều dài bả vai.

Kết hợp với thứ trên, trông lão ta vô cùng buồn cười… Ambrose lại suýt phì cười một lần nữa. Quả thật, con quỷ khổng lồ đã cho tên gián điệp và Voldemort ăn đủ.

Nhớ lại, trước khi giáo sư Quirrell cùng tên chủ nhân nửa chết nửa sống của hắn vượt ải, Ambrose đã đi trước bày ra một đạo.

Cậu đã mang cây Ogin chuyện dùng để đánh lừa cơ chế sinh dục của động vật vào trước mặt con quỷ khổng lồ, khiến nó lầm tưởng tới mùa giao phối.

Không những thế, Ambrose còn rắc một ít chất xạ hương đặc trưng của các con quỷ khổng lồ cái tiết ra khi muốn thu hút bạn tình lên đống cây dây leo Quỷ Sa tăng kia.

Ambrose dự là lão Quirrell khi đi qua sẽ dính loại xạ hương này, công với cái cây Ogin kia, thì làm sao con quỷ khổng lồ không điên lên được.

Đã thế, Ambrose còn mạnh tay chi tiền để nấu một loại thuốc có khả năng kháng ma pháp trong vòng mười năm phút cho con quỷ khổng lồ, đề phòng nó bị Quirell hạ quá nhanh.

Và chuyện đã xảy ra, chỉ mười năm phút thôi, tên giáo sư gián điệp và Voldermort trông tồi tàn như vậy rồi

“Khà khà khà…”



Harry cố gắng bước lùi lại nhưng chân cẳng nó không thể nào cục cựa nổi.

“Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi… Ta chỉ có hình dạng khi ta nhập vào xác của người nào đó… nhưng luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào tim vào óc họ…”

Voldemort bằng cái giọng bắt nạt trẻ em nói.

“Máu bạch kỳ mã đã làm cho ta khỏe lên trong mấy tuần qua… Mày đã nhìn thấy Quirrell trung thành uống máu giùm ta trong rừng… Và một khi ta có được thuốc Trường sinh, ta sẽ đủ sức sáng tạo cho ta một thân thể…” 

Nghe tới đây, hai mắt Ambrose lóe lên… cái bám vào ông giáo sư giám diệp kia không phải là một mảnh linh hồn tách ra để tạo Trường sinh linh giá. Mà chính là Voldemort hàng thật giá thật… chỉ có điều đã mất đi thân thể mà thôi… nếu vậy.

Trong lòng Ambrose âm thầm tính toán, cậu càng phải bắt được cái linh hồn của Voldemort này, vì nó mang ký ức toàn diện nhất. Còn các mảnh linh hồn trong Trường sinh linh giá chỉ mang ký ức từ thời điểm nó tách ra… và không ai biết được nó có bị Voldmort động tay chân không. 

Những ký ức này sẽ tìm ra được thông tin liên quan tới cáo hồ nước đầy xác người và linh hồn kia, còn cái linh hồn khổng lồ kia nữa… Ambrose nghĩ hắn cũng thuộc phe của tên chủ nhân của giáo sư Paines… hoặc biết tình báo về tên chủ nhân.

Đúng lúc này, Kẻ mà ai cũng biết là ai nói tiếp tới thứ mà Ambrose quan tâm trong tối nay, Hòn đá phù thủy.

“Bây giờ… Đưa ngay cho ta Hòn đá trong túi mày.”

Potter nghe vậy chột dạ bước lùi lại.

Gương mặt Voldy gầm gừ:

“Đừng ngu nữa. Mày tốt nhất là nên giữ cái mạng mày và đi theo phe ta… Nếu không, mày sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ mày… họ chết trong khi van xin lòng thương hại của ta…”

Voldemort thành công chọc giận Potter, thằng nhóc hét lên:

“DỐI TRÁ…”

Nhân lúc này, Quirell điều khiển cơ thể mình tóm lấy nhóc Potter, một tay khóa chặt hai tay thằng bé, tay còn lại sờ mó lục lọi nhằm tìm ra Hòn đá phù thủy.

Harry Potter cố vùng vẫy và giằng được người mình thoát khỏi ông thầy, nhưng, hòn đá trong túi áo cũng vằng ra. Cậu bé vội vàng lao tới ôm chặt lấy hòn đá không để cho kẻ thù lấy được.

Vừa nhìn thấy hòn đá, ánh mắt của Ambrose trở lên thay đổi, cậu trao đổi cái nhìn với Fayola, ra hiệu cô bé chuẩn bị sẵn sàng. 

Hai người dự định im hơi lặng tiếng lấy trộm Hòn đá phù thủy, nhưng không may ông giáo sư hiệu trưởng cũng có mặt ở đây.

Vậy thì phải xin lỗi ông ta rồi, Fayola sẽ khống chế ông giáo sư và xóa trí nhớ của ổng về chuyện hôm nay… cả hai đang chờ thời cơ sau khi ông hiệu trưởng ra tay với Voldemort, lúc đó ông ta lơ đễnh, mất cảnh giác nhất.



Voldemort lại rít lên:

“Bắt nó! BẮT LẤY NÓ!”

Quirrell lao tới, quật ngã ngửa Harry ra, ngồi đè lên mình nó, cả hai tay siết quanh cổ Harry, thân người dưới không ngừng lay động dồn ép như muốn bóp chết thằng bé.

Thấy thế, Ambrose không khỏi cau mày nói:

“Giáo sư Dumbledore, ngài không ra tay đi thì nhóc Potter bị giết mất.”

Ông hiểu trưởng gật đầu, rút đũa phép ra, dù sao mục đích của ông ta tạo ra cái bẫy này là để giết chết tên học sinh Tom của mình một lần và mãi mãi.

Nhưng khi ông ta dơ đũa phép ra, bước lên một bước thì bất ngờ, Fayola đứng một bên ngăn lại… cô bé nói:

“Khoan đã…”

Rồi Fayola nói với Ambrose:

“Cậu có cảm nhận thấy không… mảnh linh hồn ở trên trán Harry Potter.”

Ambrose nghe vậy giật mình nhớ lại. Phải rồi, không phải đầu năm lần đầu tiên gặp vị Chúa cứu thế này cậu đã cảm thấy điều này sao.

Nhưng một quãng thời gian không cảm thấy nữa, nó dường như biến mất luôn vậy… và cái mảnh linh hồn này trong đầu thằng bé giống hệt của lão Voldemort trước mặt.

Nếu vậy thì… Harry Potter cũng là một cái Trường sinh linh giá.

Thế cũng giả thích cho việc mảnh linh hồn trên trán Potter dấu đi, chắc hẳn nó cảm nhận được linh hồn chính chủ của Voldemort trên người ông giáo sư Quirrell, giống như đồng loại đánh hơi được nhau mà tránh lãnh thổ của nhau vậy.



Giáo sư Dumbledore không hiểu hỏi nhưng ánh mắt vẫn không dời vị trí của Harry Potter và Kẻ mà ai cũng biết là ai:

“Có chuyện vậy trò Smith.”

“Ngài chưa thể giết hắn được. Harry Potter là Trường sinh linh giá của hắn.” 

“Cái gì?”

Ông hiệu trưởng quay phắt lại, ánh mắt không thể tin nhìn Fayola nói.

Ambrose và Fayola muốn bịa bừa một lý do để ông hiệu trưởng buông tha Voldemort, nhưng không ngờ nhóc Potter lại cho họ một lý do chính đáng như vậy.

Tất nhiên hai người không muốn thả Kẻ mà ai cũng biết là ai kia, Helios và người của ông đã đứng sẵn ở bên ngoài trường rồi… bọn họ sẽ lo việc còn lại.

Trở lại.

Fayola không trả lời mà lấy trong túi ra tờ giấy cha ruột cô, Regulus Black để lại trong mặt dây chuyền cho ông hiệu trưởng xem.

Giáo sư Dumbledore đọc lướt qua nội dung, trong lòng ông chấn động. Với ai không biết phép thuật này chứ, nó không lạ lẫm gì với ông cả.

Cách làm Trường sinh giá và cuốn sách ghi lại nó, Secrets of the Darkest Art (Những bí mật của của nghệ thuật hắc ám nhất trong lịch sử) vẫn còn lưu giữ trong văn phòng của ông.

Sau khi ông chuyển chúng ra từ thư viện Cấm của trưởng.

Nếu như nội dung ghi trên mẩu giấy này là thật thì vấn đề lớn rồi… Dumbledore thầm nghĩ.

Nhưng chính lúc này, một tiếng hét đau đớn kéo ông ra khỏi dòng suy nghĩ.

Không phải Harry Potter đang rên la, cậu nhóc cũng kêu đau nhưng nhỏ hơn nhiều. Là Quirrell, bàn tay hắn như bị bỏng vậy. Hắn rú lên trong đau đớn:

“Ông chủ ơi, tôi không thể giữ được nó… Tay tôi… Ối, tay của tôi…”

Và Quirrell, mặc dù kềm chặt Harry xuống sàn bằng hai đầu gối, vẫn phải buông tay khỏi cổ thằng bé. Lão ta kinh hoàng nhìn hai bàn tay mình như bị đốt cháy, đỏ lên, bóng lưỡng.

Voldemort trong lòng gấp gáp thét:

“Thì giết nó đi, đồ ngu, giết nó cho xong!”

Quirrell giơ tay lên để thực hiện một lời nguyền chết người; nhưng Harry, do bản năng sinh tồn, đã chồm lên chụp vào mặt Quirrell…. thì.

“AAAAAÁÁÁ”

Lão ta lăn ra khỏi mình Harry Potter, mặt ông thầy gián điệp cũng phồng rộp lên; và lúc ấy có vẻ nhóc Chúa cứu thế chợt hiểu là Quirrell không thể nào đụng vào da trần của nó mà không bị đau đớn khủng khiếp.

Nên nhóc này chơi lầy, cố bám lấy Quirrell, làm cho lão đau đớn đến nỗi không thể nào thực hiện được ma phép giết người.

Cả hai người cuốn lấy nhau, cả hai cũng kêu lên đau đớn… Trong khi đó, Voldemort không ngừng thét: “GIẾT NÓ! GIẾT NÓ!”

Dần dần… khuôn mặt, thân người Quirell bắt đầu hóa đá và tan ra thành tro… hắn lùi lại khuôn mặt phờ phạc, da dẻ của hắn nứt ra như mặt đất hạn hán cằn cỗi…

Rồi đổ sụp xuống đất, đó là tất cả những gì Potter nhìn thấu trước khi ngất đi.

….

Chờ đến lúc cái linh hồn của Voldemort chạy mất, giáo sư Dumbledore và Ambrose hai người xuất hiện, ông hiệu trưởng vội vàng tới kiểm ra thằng bé Potter… không thèm để ý Hòn đá phù thủy ở bên cạnh.

Ambrose và Fayola đừng phía sau, cậu nói:

“Ngài Dumbledore… nếu không phiền thì hòn đá này giao cho chúng trò được không?”

Ông hiệu trưởng nghe vậy khựng người lại.