Vạn Giới Pháp Thần

Chương 318: Dở dang




Ông giáo sư Snape vội vàng trở về vị trí của mình bên cạnh giáo sư gián điệp Quirrell. Lão này hừ một cái tỏ thái độ không ưa với tên giáo sư lắp bắp.

Phía bên này, bà giáo sư nhìn về phí đội Câu lạc bộ Quang huy nói:

“Đến lượt các trò.”

Có lẽ là do sự ảnh hưởng bởi hai câu hỏi khó và trung bình vừa rồi, nên đại diện của câu lạc bộ Quang huy này chỉ dám chọn độ khó ở mức trung bình và môn Chăm sóc sinh vật huyền bí dế nhất trong trường… may cho hắn là đã trả lời đúng. 

Tới lượt Câu lạc bộ Nguyệt kế cũng vậy, tên học sinh nhà đại bàng này trả lời đúng câu hỏi của giáo sư Mcgonagall, bọn chúng cũng được 60 điểm.

Như vậy qua lượt đầu tiên, đội của Fayola đang đi đầu với tám mười điểm tuyệt đối, phía sáu là ba câu lạc bộ với 60 điểm.

Đến lượt thư hai, lần này do Takagi thay mặt đội của Ambrose đi lên trả lời. Cô bé chọn môn Thiên văn học của giáo sư Aurora Sinistra.

Tất nhiên cô bé đã trả lời xuất sắc câu hỏi khó. Sau lượt này, đội của Ambrose vươn lên sánh vai với đội của Fayola. Còn hai đội còn lại, một thì do không lượng sức chọn câu hỏi khó nên bị trừ điểm, một vẫn chỉ dám chọn câu hỏi có độ khó trung bệnh nên đứng sau Ambrose và Fayola hai đội.

Lượt cuối, hai câu lạc bộ kia chỉ còn hai môn khó nhằn nhất trường là Cổ ngữ Runes và Tiên tri. Hai môn được nói là học cả đờì cũng không xong, mấy chục năm mới chỉ coi là nhập môn.

Hơn nữa, hai vị giáo sư dạy môn này không bình thường chút nào, một người do học nhiều quá lên hơi bị loạn tưởng. Một người khác, giáo sư Sybill Trelawney thì…

Có thẻ nói là thần kinh không bình thường và hay nói luyên thuyên, bà ta vừa ra đề là bọn học sinh không hiểu gì rồi… nó còn khó hiểu hơn cả cái câu hỏi mà ông giáo sư mũi khoằm đưa ra.

Chúng cuộc, Câu lạc bộ Sáng chế và Câu lạc bộ đấu tay đôi dắt tay nhau vào vòng cuối cùng, chuyện này không khó đoán.

Bà giáo sư nói:

“Các trò được nghỉ tại chỗ mười phút. Sau đó chúng ta sẽ bắt đầu vòng chung kết chọn ra câu lạc bộ xuất sắc nhất Hogwarts.”

Thời gian mười phút này nói ngắn thì không ngắn, cũng đủ cho Ambrose và hai cô gái bên cạnh làm một số chuyện.

Đầu tiên là kết quả phần thi thực hành của Hermione, cô bé đã ung dung dung vượt vượt vòng bán kết với thằng nhóc Malfoy, tới trận cuối, Hermione phải rất chật vật mới đánh bạn một cô nhóc nhà Slytherin, tên của nó là Greengrass hay Grassgreen gì đó,... 

Đám học sinh nhà sư tử đã rất vui khi nhận được kết quả này, phải nói một mình Hermione đánh thắng hia học sinh năm nhất xuất sắc nhất nhà Slytherin.

Còn với hạng Phù thủy thường đẳng, trận chung kết phải nói là trận đấu trong mơ giữa học sinh hót nhất nhà Hufflepuff - Max Swans và Phó chủ tịch Câu lạc bộ Đấu tay đôi Takagi.

Hai tên này phải nói ngang sức ngang tay, cả hai đánh nhau rất hăng hái, phép thuật bùa chú bắn nhau vù vù, nổ ra liên tiếp.

Nhưng dù sao Takagi cũng nhập bọn chậm hơn, trong khi Max đã được bác quản gia Baemyn bồi dưỡng từ nhỏ. Kết quả là cô bé thua và Max giành chức vô địch.

Tuy nhiên, không ai dám coi thường cô bé cả, đặc biệt là các học sinh lớp sáu và bảy, bọn chúng nhìn hai đứa kém tuổi hơn nhiều đấu với nhau mà nổi hết cả da gà.

“Quá mạnh.” Cả bọn chỉ có một suy nghĩ khi đó.

Trở lại, mười phút đã qua đi, ba giáo sư McGonagall tiến lên và phổ biến luật thi vòng này:

“Ở vòng này các giáo sư sẽ không ra câu hỏi hay làm gì cả, chỉ ở một bên đánh giá hai câu lạc bộ. Hai câu lạc bộ sẽ thi đấu với nhau theo hình thức thánh đấu, mỗi thành viên trong câu lạc bộ này sẽ được quyền thanh đấu một thành viên trong câu lạc bộ đối thủ khác.”

“Người thách đấu sẽ là người đưa ra câu hỏi của chính mình và chờ đợi câu trả lời của đối thủ. Khi ra câu hỏi, người thách đấu sẽ phải cược một số điểm nhất định chia hết cho mười trong tổng điểm của đội mình. Và số điểm cược không được quá bán tổng số điểm đang có.”

“Nếu đối phương trả lời sai, người thách đấu sẽ lấy được từ đối phương số điểm bằng số điểm cược, nếu còn nếu đối phương trả lời đúng thì sẽ bị mất một phần hai số điểm cược”

“Mỗi đội sẽ có tổng điểm bằng bốn vòng trước cộng lại, như vậy Câu lạc bộ Sáng chế có 498 điểm và Câu lạc bộ Đấu tay đôi có 450 điểm.”

“Mỗi một thành viên được phép thách đấu 2 lần và bị thách đấu hai lần. Một lưu ý nữa, đây là phần thi đồng đội, nên việc lựa chọn chiến thuật để dành chiến thắng là việc rất quan trọng. Các trò có hai mươi phút đề thảo luận trước khi bắt đầu.”

“Thời gian tính giờ bắt đầu.” 

Bà giáo sư kết thúc lời nói và trở lại ngồi bên cạnh ông Hiệu trưởng Dumbledore.

Hai đội lập tức cắm đầu vào thảo luận, phía bên kia, Fayola đang lắng nghe ý kiến của hai đồng đội. Còn phía Ambrose, Hermione đang nói chiến lược của cô bé.

Tham gia trận thi đấu này, Ambrose chủ yếu là muốn rèn luyện Hermione hơn là dành chiến thắng, nên có cơ hội là Ambrose nhường thế chủ động cho cô bé.

Với vị trí là thành viên yếu nhất đội, nên thế nào Hermione cung bị khiêu chiến và với số tiền cược cao nhất.

Vấn đề ở đây là Fayola rất hiểu đội của cậu, không nói tới ba người Fayola, Ambrose và Takagi trong một hội, nên hiểu nhau là đúng rồi. Đến tận cả Hermione, Fayola cũng biết, và nắm rõ nữa.

Vì vậy, đội của cậu không khác nào con cừu non trụi lông chờ làm thịt cả.

Ambrose tin rằng chỉ cần Fayola muốn là cô bé sẽ thắng rất dễ dàng.

Ngược lại, Ambrose chỉ biết tên hai thành viên của Fayola thôi, còn thực lực ra sao, hiểu biết thế nào thì cậu không rõ ràng lắm.

Nên ngay từ đầu ba người định ra chiến lược là phòng thủ tấn công, và chỉ chờ mong một chút may mắn, bọn kia sẽ hỏi đúng vào phần Hermione biết… thế là, cậu có khả năng thắng cao hơn.

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, cả hai đội đã trở lại vị trí sẵn sàng. Bà hiệu phó cũng vậy, bà nói:

“Đã đến giờ, mời Câu lạc bộ Đấu tay đôi lên trước…”

Bà ta vừa nói xong, thì thanh viên nữ còn lại trong đội trừ Fayola bước ra, cô gái nói:

“Trò muốn khiêu chiến trò Granger, số điểm được là 225 điểm.”

Bên dưới, bọn học sinh nghe vậy suýt xoa nói: 

“Thật bạo tay, cược luôn một nửa tổng số điểm của mình.”

Không, mày nói sai rồi, là cược số điểm cược tốt đã chứ…”

“Hai thằng này, chúng mày nói có khác gì nhau đâu mà cãi nhau, im lặng, con bé Granger lên rồi kia.”



Trên sân khấu, Hermione bước tới đối mặt với cô gái kia và nói:

“Mời chị đặt câu hỏi.”

Cô gái nhà rắn ánh mắt táng dường nhìn Hermione nói:

“Tốt. Câu hỏi của tôi là….

Có điều, cô bé này chưa kịp nói xong thì một trận động đất bỗng nổ ra, cả đại sảnh đường rung chuyển giữ dội, bụi bặm từ trên trần nhà rơi xuống trắng xóa cả một đám học sinh.

Đồng thời một tiếng nổ rất to phát ra: “UỲNHHHHH….”

Bọn học sinh phía dưới bắt đầu hò hét sợ hãi,…

“Chuyện gì đang diễn ra thế này, trước ngày lễ hội Ma thì xuất hiện quái vật quỷ khổng lồ, bây giờ lại có một vụ nổ, Hogwarts trở nên không an toàn như vậy từ bao giờ…”



Giáo sư Mcgonagall nhanh chóng hét lên ổn định tình hình nói:

“Các huynh trưởng, tập hợp học sinh nhà của mình, đi ra khỏi lâu đài, và tập trung ở sân trước tiền sảnh. Cuộc thi tạm dừng ở đây. Nhanh.”

Trong khi đó, giáo sư Dumbledore mặt đỏ ửng lên về tức giận, ông thấp giọng kiềm chế nói:

“Giáo sư Mcgonagall chuyện ở đây giao cho bà, và giáo sư Flitwick, xin mời ông đi cùng tôi.”

Nói rồi hai vị giáo sư một cao một thấp chạy ra khỏi Đại sảnh đường theo lối dành riêng cho giáo viên… có thể nói, hai người họ là hai giáo sư mạnh nhất trường.

Còn về phía Ambrose, ngay khi hoàn cảnh chuyển biến, Ambrose đã chạy tới kéo Hermione lại trong ngực để phòng có chuyện gì bết bát hơn xảy ra như (nhà sập chẳng hạn…).

Rồi cậu và Fayola, Max, Takagi bôn người có một cuộc hội họp ngắn, Ambrose nói:

“Takagi, Max. Hermione giáo cho hai cậu. Ba người nhanh chóng rời khỏi đây theo hướng dẫn của giáo sư Mcgonagall.”

“Ok. Mình biết.”

“Vâng. Thưa cậu chủ.”

Hai người này trả lời ngay, trong khi Hermione lo lắng nói:

“Vậy anh chị định đi đâu, có vẻ có chuyện rất nguy hiểm đang xảy ra, hơn cả vụ con quỷ Halloween kia.”

Ambrose nhẹ nhàng xoa đầu cô bé nói:

“Anh và chị Fayola sẽ không sao, bọn anh rất mạnh. Em phải nghe lời chị Takagi biết không?”

“Nhưng… Vâng ạ.” Cô bé cúi đầu nói.

Đến lúc chỉ còn Ambrose và Fayola hai người, Ambrose nhìn bóng người của ông Hiệu trưởng nói:

“Chúng ta nhanh đi theo… Vừa rồi, cậu có nhỡ lão Quirrell rời khỏi Đại sảnh đường lúc nào không?”

Vừa rảo bước, Fayola vừa nói:

“Hắn rời đi lúc nghỉ giữa hai vòng, và thầy Snape cũng biến mất sau đó.”

“Ồ…” Ambrose kêu nên một tiếng không bất ngờ.