Vạn Giới Pháp Thần

Chương 287: Lễ phân loại đáng quan sát




Sau khi đi một vòng, Ambrose cùng Hermione trở lại toa của họ, cả bọn ngồi ở đó nói chuyện phiếm một lúc nữa, lần này tới lượt Takagi và Fayola kéo cô bé năm nhất sang một bên, để thằng Ambrose tự kỉ ngồi đó một mình.

May cho cậu bé là hoàn cảnh này không diễn ra lâu lắm, chỉ nửa tiếng sau, đoàn tàu đã tới ga Hogsmedea. Bọn trẻ bắt đầu ào ra khỏi tàu, riêng Hermione vốn đi lạc từ trước, suýt nữa thì bị Ambrose ba người kéo lên ngồi cùng xe ngựa đi tới thuyền.

Takagi nói:

“Em thấy cái ông lão to cao, râu ria rậm rạp kia không, đúng, ông ta đang cầm một cái đèn đó, với bộ áo khoác lông lửng hơi có mùi nữa.”

“Vâng, em thấy.” Hermione ngó nghiêng rồi thấy anh người giữ khóa Hogwarts Rubeus Hagrid.

Ambrose ở một bên cũng tham gia:

“Em tới chỗ ông ấy, ông ta đang tập chung tụi nhóc năm nhất đó. Và mặc thêm cái này vào.”

Ambrose vừa nói vừa lấy ra một cái áo choàng khá dày và ấm ấp.

“Tí nữa nhóc sẽ thấy lạnh, nên không thể chủ quan, hồi năm anh nhập học, phải có khoảng mười mươi đứa là bị cảm lạnh rồi đó. Người ta nói thời tiết mấy chục năm gần đây khắc nghiệt hơn mấy trăm năm trước nhiều.”

“Cảm ơn anh.” Hermione khoác ngay cái áo choàng vào rồi cúi đầu nói. Cô bé ẩn ẩn thấy xúc động muốn khóc, vừa tới một môi trường mới mà đã được các anh chị chăm lo như vậy rồi.

Sau đó Ambrose ba người vẫy tay chào đứa em gái mới nhận này, chờ đến khi cô bé gặp được Hagrid và tụ tập cùng mấy nhóc khác, ba người mới bắt chiếc xe ngựa cuối cùng rời đi.

Lễ khai giảng năm nay cũng không khác hai năm qua là bao nhiêu, vẫn mấy người đó, một số đã tốt nghiệp, một số học sinh mới nhập học. Ambrose và Takagi tách ra với Fayola, cô bé tới dãy bàn nhà Slytherin, nơi bọn đệ của cô đang vừa đứng im phăng phắc chào mừng.

Chờ đến khi Fayola yên vị, bọn này mới dám ngồi xuống nói chuyện tiếp.

Còn Ambrose thì tới trong đám ồn ào hò reo ầm ĩ của mấy tên to mồm nhà Ravenclaw, phía bên bàn sư tử, cặp sinh đôi tóc đỏ cũng hóng hớt xuyên lục địa chõ mỏ sang bốc phét mấy lời.

Không khí vui vẻ, ồn ào hơn nhiều lễ khai giảng năm đầu tiên, có thể nói đây là một phần công sức của Invention Club.

Tất nhiên không thể thiếu Max rồi, cậu ta đi cùng một đoàn mấy chục người hâm mộ ruột của mình, phải nói cậu là gương mặt sáng giá nhất, ‘hot boy’ của nhà Hufflepuff.

Tuy tên này rất muốn đi cùng cậu chủ của mình, nhưng lại bị Ambrose và Fayola kiên quyết từ chối. Hai người họ đi với nhau đã gây ảnh hưởng vô cùng lớn rồi, nếu thêm Max nữa thì thành một vụ nổ mất.

Hơn nữa, Ambrose không muốn thể hiện quá thân quen với Max, vì Hogwarts đang là sân chơi của cậu, nếu để người khác nhìn ra cậu đang nắm trong tay sức ảnh hưởng của cả ngôi sao Quidditch mới nổi nữa thì thật không hay.

Đám học sinh ồn ào cứ tiếp tục ồn ào, cho đến khi cánh cửa đại sảnh khổng lồ mở ra chúng mới im lặng lại…

Giáo sư McGonagall - bà giáo sư nghiêm nhất trường - trái ngược hoàn toàn với ông Hiệu trưởng Albus Dumbledore…

Bà ta đi đầu, phía sau bà là một hàng dài nhi nhí lũ học sinh năm nhất, trông họ giống như một con vịt mẹ đang dẫn theo hàng dài vịt con phía sau.



Mà đám vịt con này đứa nào đứa nấy đều hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn xung quanh, ngơ ngác ngó lên trần nhà, cộng với đám nến đang cháy trên đó.

Có đứa bất ngờ hỏi:

“Ơ, tại sao nến cháy mà bọn mình không bị nhỏ sáp nến vào đầu nhỉ?”

Câu hỏi của thằng nhóc sao đúng quá, nếu nó nói đúng thì giờ đã là một cơn mưa sáp nến rồi, mấy giọt sáp nến nóng bỏng nhỏ xuống, tuy không gây bỏng nhưng rất lỏng và khó chịu.

Nhưng lại có một số đứa thích chơi trì nhỏ sáp nến vào tay, sau đó chờ nó khô rồi chà tay cho nó bong ra… cái cảm giác bóc lớp nến trên ngón tay thật tuyệt.

Tất nhiên đó chỉ là nến trong giới Muggle thôi, hàng trăm ngọn nến trên đầu chúng là một dạng ma thuật che mắt chế tạo ảo cảnh mà thôi.

Trở lại, giáo sư McGonagall vẫn thực hiện các thủ tục mà bà đã làm đi làm lại hàng chục năm này rồi.

Cầm cái Nón phân loại lên, để nó hát một bài, rồi cầm tờ giấy ghi lại danh sách tân sinh và đọc tên từng đứa nhỏ theo vần an - pha - bê.

Rồi một loạt cái tên được vàng lên, một loạt đứa nhóc bước tới, một loạt tiếng hét chói tai của cái mũ chóp nhọn trông như rẻ lau nhà:

“Ravenclaw.”

“Slytherin.”

“Hufflepuff.”

“Gryffindor.”

Rất nhiều nhóc là mặt nhưng lại mang mấy dòng họ quen thuộc như Abbott, Greengrass, Parkinson… mấy dòng họ thuộc ‘Hai mươi tám trụ thần thánh.’

Rồi, mối quan tâm của Ambrose tới rồi, bà giáo sư hét lên:

“Hermione Granger.”

Cô bé tóc nâu xù này hơi run rẩy tiến lên ngồi vào cái ghế thần thánh mà học sinh nào của trường này cũng đã ngồi qua, cô bé hơi liếc nhìn Ambrose một cái, rồi nhắm nghiền mắt lại chờ cái mụ chụp vào đầu.

Cô bé nghe một giọng nói bên tai:

“Chà chà, lại một ca khó đây, trong suốt mấy trăm năm qua ta mới gặp gần hai mươi trường hợp như vậy thôi… vô cùng thông minh, vô cùng trí tuệ, nhưng lại muốn đứng ra bảo vệ lẽ phải… cần có một nỗ lực, một sự dũng cảm không nhỏ… Cũng có tham vọng đấy chứ, tiếc rằng nhóc không phải phù thủy thuần chủng.”

“Chà chà… sao nào, nhóc có thể lựa, vào Ravenclaw hoặc Gryffindor… tất nhiên là Hufflepuff cũng được, trong đời ta chỉ tiếc không chọn được nhiều học sinh xuất sắc vào nhà của Helga.”

Hermione nghe vậy trong đầu nghĩ tới hình ảnh cậu anh trai Ambrose đang ngồi kia, cô bé hé mắt ra nhìn thấy anh ta đang gật đầu cổ vũ cô, Hermione thấy vậy vui lắm, cô bé định nói mình sẽ vào nhà Ravenclaw, thì lại nhìn thấy chị Takagi ngồi bên cạnh Ambrose.

Cô đột nhiên có cảm giác hơi ghen tỵ, bằng vào trí thông mình của mình, Hermione có thể tưởng tượng ngay ra tình cảnh nếu mình ở cùng nhà với anh Ambrose.

Lúc đó cô có thể chen chân vào giữa hai người kia được không? Không bằng giống chị Fayola học ở nhà khác.

Lòng tự trọng của cô không cho phép cô vào nhà Hufflepuff, không phải vì cô bé coi thường bọn họ, mà vì ở đấy có một học sinh rất xuất sắc rồi, chỉ có Gryffindor.

Ở đó, Hermione mới nổi bật được, một phần vì háo thắng, một phần khác, mà cô bé cũng không ý thức được đó có thể gây chú ý với Ambrose.

“Tốt, nhóc quyết định xong rồi phải không. Gryffindor…” Cái mũ hét lên.

Đám đông nhà sư tử vỗ tay chúc mừng, đặc biệt là cặp sinh đôi Fred và George, bọn chúng đứng cả dậy là ó to nhất trong đám.

Bọn chúng biết Ambrose rất để ý cô bé này, mà người được cậu bạn thân kia để ý không nghi ngờ gì sẽ là một học sinh xuất sắc, có tài năng.

Mà cô nhóc này lại chọn nhà sư tử, vậy thì quá tuyệt phải không.

Bên trên, giáo sư McGonagall cau mày quát nhẹ một cái:

“Weasley, hai em có trật tự không? Hơi quá lố rồi đó.”

Cặp sanh đôi cười mang vẻ hối lỗi với cô chủ nhiệm nhà, bọn chúng não không phẳng tới mức thách thức bà giáo sư.

Giáo sư McGonagall lại nhìn bản danh sách và gỏi tiếp:

“Harry Potter!”

Cả đại sảnh im ắng lại trong một giây rồi tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía:

“Có phải giáo sư mới gọi Potter không?”

“Có phải bà ấy mới gọi Harry Potter không?”

“Tao biết năm này nó nhập học mà, không biết nó được phân vào nhà nào…”

“Xuỵt… tao nghĩ là nhà Slytherin, mày biết không, trên tàu hỏa, nó đã thẳng tay suýt thì đánh chết thằng nhóc nhà Malfoy, chỉ vì nhóc này khiêu khích uy quyền của nó…”

“Vậy thì chết, không lẽ chúng ta lại sinh ra thêm một Hắc ám vương….”