Sau khi xử lý con Fayola hàng giả, Fayola quay đầu nhìn tới bọn còn lại ở trên cái bè, bốn cô gái con lại ai lấy ánh mắt đều sợ hãi nhìn Fayola.
Bọn họ không có một chút sức chiến đấu nào, cả bốn người đều quay đầu nhìn về phía cậu bé đang bị trói.
Lúc này, thằng nhóc này đã được tự do, cả người nó vươn ra, uốn éo. Con mắt xanh thăm thẳm, thêm khuôn mặt đẹp trai khiến bao nhiêu thiếu nữ phải chết lặng…
Đây là thằng Ambrose hàng giả.
Thằng này vừa được từ do liên tại mỗi đứa con gái hôn một cái, giọng bất cần đời nói:
“A nha. Đã bảo tất cả điều hầu hạ ta có phải vui không, việc gì phải chém giết… Thấy chưa, Fayola đã đi tong rồi chứ đâu. Ai bảo cô ta muốn làm nữ hoàng gì đó…”
Mấy cô gái không nói gì, chỉ nhìn thằng Ambrose giả ba hoa, chờ tên này ra quyết định.
“Chúng ta bây giờ… chạy. Chỉ cần chạy trốn là ổn. Sau đó ta sẽ trả thù bọn này sai. Các em, cầm lấy mái chèo và chèo đi.”
Ambrose hàng giả ánh mắt láo liêng nhìn quanh, tên này quả thực sợ. Bỗng thấy Fayola hai mắt nguy hiểm đang nhìn mình, hắn cô nở nụ cười nói:
“Xin chào… mọi việc đều do con bé Fayola kia chủ mưu, không liên quan gì tới bọn này… cho bọn này đi nhá…”
Rồi hắn với lấy cái roi, quất một cái rõ đâu vào người bốn đứa khác quát nên:
“Nhanh, chèo thuyền, chúng ta rời khỏi đây. Nhúc nhích đi.”
Tên này không thương hoa tiếc ngọc thẳng tay đánh đập mấy đứa con gái, trông hết sức man rợ. Nhưng bốn đứa kia nào dám chống lại, trên bè bây giờ, chỉ có thằng Ambrose giả là ma pháp sư mà thôi.
Cảnh này thật khiến người khác ngứa mắt, thằng hàng giả đang định tiếp tục đánh thì một ánh chớp lóe lên… hắn lập tức bị biến thành một bức tượng đá, không kịp hét lên hay phản kháng một chút nào.
Cách đó mấy chục mét, Fayola thu cây pháp trượng Aquaetigni lại miệng lẩm bẩm:
“Thằng hèn.”
“Còn bốn người các ngươi, thành thật đứng ở đấy, nếu không ta cho các ngươi đi cùng với ba đứa kia.” Fayola cao giọng nói.
“Vâng.”
“Vâng ạ.”
Cô bé gật đầu thỏa mãi một cái, rồi liếc mắt về phía hòn đảo, ở phía đó không biết từ lúc nào xuất hiện một ông lão đang vù vù bay tới. Phía sau ông ta là một đống thứ gì đó đen đen.
Không là một đàn quái vật có cánh hình người… rất nhiều, hàng ngàn con, mà con nào cũng cao hơn hai mét có ít.
“Không phải Eustace đã chặn được Cái ác rồi sao?” Caspian vừa mới ngồi lên một chiếc thuyền cứu hộ nhìn thấy cảnh này nói.
“Đúng vậy, nếu không chúng ta không thể giết được con rắn biển bừa nãy…” Edmund phân tích.
“Không lẽ ông Coriakin lừa chúng ta, không không phải… Là Ambrose, cậu ta có một nhiệm vụ bí mật nào đó, mà không nói với chúng ta…” Lucy nháy mắt nghĩ ra vấn đề, cô bé nói tiếp:
“Dùng bảy thanh kiếm ở bàn đá của Alan (Alan’s Table) chỉ là bước đầu tiên để ngăn chặn cái ác thôi… có lẽ đó là việc dễ dàng nhất. Còn việc khó khăn nhất là ở trên đảo Bóng tối. Ambrose và Helios Đại hiền giả đang ở đó…”
Cả lũ kinh hãi nhìn nhau, bọn chúng mất người, mất máu, suýt bị giết chết mà chỉ hoàn thành giai đoạn dễ dàng nhất bên ngoài hòn đảo thôi, còn Ambrose thì… không biết trong đó như thế nào.
Không khó để đoán tiếp, câu trả lời trước mặt bọn chúng rồi, đám quát vật to xác với số lượng lớn như thế kia…
Cả bọn nghĩ lại vụ nổ vừa rồi, một vụ nổ khủng khiếp như vậy, mà không tiêu diệt hết bọn quái vật, để chúng còn nhiều thế kia… Ai biết được phía sau còn nữa hay không.
“Coi kìa… đó là ngài Helios đại hiền giả… Thế còn Ambrose đâu?” Lucy hét lên. Cô bé bất an nghĩ: “Không lẽ cậu ta…”
Đúng lúc này, một trận cuồng phong ập tới, là Fayola, cô bé bay tới nói:
“Ai là người phụ trách ở đây?”
Trên mấy con thuyền cứu hộ, tất cả mọi người đều nhìn ông vua trẻ Caspian, tên này bị hỏi thế hơi ngập ngừng nói:
“Là tôi, thưa nữ hoàng.”
Fayola liếc nhìn ông vua trẻ cao giọng nói:
“Cậu chuẩn bị người mình, bọn họ phải sẵn sàng khi cuộc chiến xảy ra… Đây không phải chiến đấu cho ta, hay cho thế giới này. Mà là cho chính tính mạng của bọn họ.” Fayola chỉ tay về các thủy thủ nói tiếp:
“Các người chỉ cần tự vệ là tốt rồi, đừng có chết.”
“Vâng.” Caspian cung kính nói.
“Sẵn sàng đi. Bọn chúng sắp tới rồi.”
….
Trong đám người có người không hiểu ý của nữa hoàng Fayola, không lẽ nữ hoàng định một mình sô lô với bọn quái vật, còn bọn họ chỉ cần tự vệ và chờ khi nữ hoàng giết sạch quân địch.
Nhưng rất nhanh chúng biết tại sao nữ hoàng Fayola lại nói vậy.
Ngay khi người dứt lời, một tiếng reo hò động trời vang lên từ phía sau bọn họ:
“Bảo vệ nữ hoàng, xông lên…”
“Bảo vệ nữ hoàng, xông lên…”
“Bảo vệ nữ hoàng, xông lên…”
Tới khi nhìn lại, tất cả bọn chúng thấy một con thuyền siêu khổng lồ, phải dùng từ vĩ đại để hình dung. Là con thuyền Regiis Luxaeterna huyền thoại của hoàng gia Thất đại đảo quốc.
Con thuyền này đã có tuổi đời hàng trăm năm, và được nhắc tới không phải một lần trong các sách lịch sử Telmarine còn để lại.
Tất cả các thủy thủ đều được nghe tên của nó khi còn bé, nhiều người vì nó mà trở thành thủy thủ. Kể cả Thuyền trưởng Drinian hiện tại của tàu Dawn Treater.
Hồi bé, khi nghe những người lớn tuổi trong dòng họ, ông luôn mơ ước được làm thuyền trưởng của một con tàu như vậy.
Qua nhiều năm, dù ông hiện cũng là thuyền trưởng của con tàu lớn nhất, hiện đại nhất của Hải quân Narnia, nhưng khi so nó với con tàu huyền thoại kia thì chả khác nào so chuột với cả voi so chim sâu với đại bàng.
Từ trên con tàu, hàng nghìn binh lính nhảy xuống, bọn họ nhanh chóng bước tới trước mặt Fayola quỳ xuống nói:
“Tham kiến nữ hoàng.” xNN
“Đứng lên đi. Datus, khanh chỉ huy quân đội, chuẩn bị nghênh chiến.”
“Tuân lệnh. Thưa nữ hoàng.” Hoàng gia ma pháp đoàn Đoàn trưởng Datus giọng đanh thép nói.
Phía bên kia, Helios vốn chọn bừa một hướng để chạy, nhưng không ngờ ông lại chạy tới đúng vị trí của con tàu Dawn Treater.
Biết là thế, ông đang định chạy sang hướng khác, dẫn bọn quái vật này đi, ai ngờ bọn này không thèm nhúc nhích, chúng giờ coi ông là không khí.
Thật khó hiểu, Nhưng khi quay đầu nhìn lại về phía trước, ông thấy gì.
Là Nữ hoàng Fayola. Người.. tỉnh lại. Helios xúc động nghĩ.
Nhưng nếu chỉ một mình nữ hoàng cũng rất khó để bọn quái vật đầu côn trùng mình người kia đánh giá là nguy hiểm hơn ông.
Rất nhanh, quân đội Thất đại đảo quốc xuất hiện, ra đó là nguyên nhân. Nghĩ tới đây, ông lao hết tốc lực vọt tới trước mặt nữ hoàng, quỳ xuống nói:
“Thần tham kiến nữ hoàng… Thần có tội..”
“Khanh là Helios Đại hiền giả?” Fayola không cảm xúc nói.
“Vâng, thưa nữ hoàng.”
“Vua Ambrose đang ở đâu?”
“Dạ, bệ hạ đang một mình tiến vào trung tâm hòn đảo ạ.” Helios xấu hổ nói.
“Khanh có biết phương hướng?”
“Vâng, từ đây đi về phía đông bắc khoảng mười năm phút, Người sẽ thấy một cái tổ giống tổ mối bị tàn phá bởi vụ nổ… Rồi từ đó đi lên phía bắc. Thần không rõ nhà vua đã đi tới đâu rồi.” Helios thành thực nói.
Ông giờ chỉ muốn quay đầu đuổi theo nhà vua thôi, vẫn đề là đường đi đã bị bọn quái vật kia chặn lại rồi.
Fayola trầm ngâm một lúc rồi ra lệnh:
“Helios, khanh và Datus ở đây cầm chân bọn quái vật. Giết hết được thì càng tốt.”
“Vâng.” x2. Cả hai cũng đồng thanh hô, nhưng Helios lại nói thêm:
“Nữ hoàng, không lẽ người định một mình đi vào trong hòn đảo… ở đó quá nguy hiểm, để thần đi cứu nhà vua.”
Fayola nhìn ông Đại hiền giả nói:
“Không phải ta không muốn, mà khanh hiện tại không được,...”
Fayola nhìn ra ông Đại hiền giả bây giờ chỉ đang gượng chống đỡ, ông ta hẳn đã có một trận đấu một với hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn với bọn quái vật kia.
Nếu giờ để ông ta đi theo thì Fayola không dám chắc ông trở lại được.
Helios Đại hiền giả cũng biết hiện trạng của mình, ông hai tay nắm chặt cúi đầu không nói gì...
“Được rồi, ta còn có chuyện hỏi khanh đây.”
Nói rồi, Fayola hỏi ông Đại hiền giả về tất cả các chuyện liên quan tới cuộc hành trình của Ambrose từ lúc rời khỏi Thất đại đảo quốc tới hiện tại.
Cùng lúc đó, các binh lính của Fayola đang nhanh chóng tập chúng đội hình phía trước con thuyền Regiis Luxaeterna.
Khu vực biển này vốn bị Fayola đặc biệt đóng băng lại, biến thành chiến trường cho các binh sĩ. Rất nhanh, chỉ không tới năm giây, Hoàng gia Ma pháp đoàn đã dúng thành đội hình chỉnh tề.
Và cũng là lúc Fayola và Helios trao đổi xong, Cả hai ánh mắt nhìn về phía bọn quân đội quái vật.
====