Vạn Giới Pháp Thần

Chương 253: Gần thoát rồi!!!




“Chuyện này!!! Làm sao có thể…” Takagi khó tin vào mắt mình nói.

Lời nguyền chết chóc của cô lại bị chặn lại, Takagi vũng đũa thần hét lên:

“Avada Kedavra.” (ND - Lời nguyền giết chóc)

Lại một tia sáng xanh lè khác bắn ra, và nó vẫn bị con gấu ánh sáng trắng kia chặn lại.

Nếu các nhà ma chú học ở thế giới thực ở đây mà chứng kiến cảnh này sẽ phải kêu trời kêu đất… Lời nguyền chết trong, một trong ba lời nguyền không thể tha thứ được lại bị phép gọi thần hộ mệnh chặn lại.

Đây có lẽ là một phát hiện mới trong công cuộc chống lại phù thủy hắc ám, nhất là khi bọn phù thủy này luôn mồm Avada Kedavra, Avada Kedavra…

Nhưng thực ra, nếu có phù thủy trong thế giới thực nào muốn thử cách này thì chắc chắn anh ta, cô ta sẽ chết mà không hiểu tại sao mình chết.

Về mặt bản chất… cái thứ sức mạnh mà ‘Fayola’ bọn người sử dụng không đơn thuần thuộc về ma lực, mà nó là thứ gì đó bắt nguồn từ Cái ác.

Nên biết rằng tất cả những gì từ Cái ác, hoặc có liên quan tới nó đều chịu áp chế nhất định trước loại phép thuật mang cảm xúc vui vẻ, hạnh phúc như phép triệu hoán thần hộ mệnh.

Cộng thêm trình độ ma lực, tu vi ma pháp của Takagi yếu hơn Helios rất nhiều lên mới xảy ra hiện tượng như vầy.

Trở lại, Gael thấy con gấu thành công chăn lại đòn tấn công của kẻ thù, cô bé vui vẻ nói:

“Gấu ơi. Tấn công cô ta… mau.”

Con gấu thần hộ mệnh như nghe hiểu tiếng người, nó càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ lao về phía Takagi và giơ đôi tay gấu to như cái vợt muỗi lên định tát một cái vào đầu cô ta.

Phản ứng lại, Takagi lùi lại một bước và tiếp tục sử dụng bùa bảo vệ Potago để phòng thủ, nhưng cô ta quá coi thường sức mạnh của gấu rồi, cái tay gấu dễ dáng phá vỡ lớp màng ma lực như phá một lớp băng mỏng dính…

Phanh

Takagi trúng đòn bay ngược lên phía đầy thuyền rồi cả người đập vào phần còn lại của cái đầu rồng trang trí…

Cú va đập khiến Takagi bị gãy tay phải và chân trái, từ đây ta có thể nhìn thấy hai cái đầu xương trắng bau lòi ra… cổ của cô ta bị nghẹo sang một bên, khả năng là bị gãy hẳn rồi.

Nhưng, Takagi vẫn thở, ngực cô ta vẫn phập phồng lên xuống, hai mắt không những mở to mà con trợn trừng, rớm máu vì tức giận… nhìn chằm chằm vào Gael như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé.

Không chỉ khiến cô ta bị thương, cú va đập còn khiến cổ thay đổi ngoại hình… không, phải nói là trở về nguyên hình.

Làn da vốn mịn màng, trắng mơn mởn… xinh đẹp kia trở lên khô khốc nứt nẻ, nổi lên trên khuôn mặt là đầy mặt màu. Màu da tái xanh trong như một xác chết để lâu ngày trong tủ lạnh.

Cả người Takagi tỏa ra ánh sáng xanh lè nhè nhẹ trông hết sức kinh dị.

Đặc biệt, mọi người con thấy rõ ràng các vết thương của Takagi đang lành lại một cách nhanh chóng… có vẻ ở trong khu vực hòn đảo Bóng tối này, tất cả bọn quái vật xuất hiện từ cơn ác mộng là bất tử.

Trước đó, con rắn biển bị thương đã tự lành lại, và giờ Takagi cũng thế...

Nhận ra điều này, tâm lý Lucy bọn ngươi hơi cải thiện một chút vì con ngay lập tức lại rơi xuống hầm băng. Nếu vậy thì đánh làm sao nữa… Đối thủ vừa mạnh lại vừa không thể đánh chế được.

Không… không phải không có cách nào. Chuyện này phải nhờ vào Eustace, cậu bé phải phong ấn sức mạnh của Cái ác lại.

Rồi con rắn biển khổng lồ và ‘Fayola’ hàng giả bọn chúng sẽ không có năng lượng bổ sung, khi đó chúng không còn bất tử nữa.

Nhưng kể cả thế với Lucy mấy người vẫn không thể thắng được, sức mạnh của hai bên quá chênh lệch.

….

“Tốt lắm…”

Thấy một kẻ thù bị hạ đo ván, mấy thủy thủ không kìm lòng được hét lên.

Gael ngay khi đó chạy tới bên cạnh cha mình quan tâm, sốt ruột nói:

“Cha có bị thương ở đâu không?”

Rhince thay vì trả lời con bé lại tức giận trách cứ nói:

“Không phải chúng ta đã thống nhất là con phải ở trong khoang thuyền của nhà vua sao. Tại sao con lại chạy ra đây… Ở đây quá nguy hiểm.”

“Không. Con có thể chiến đấu mà, cha không thấy bác gấu kia hả, đó là cậu chủ cho con. Con phải giúp mọi người.” Gael cứng cỏi nói.



“Con…” Rhince không biết nói gì, đúng là con gái anh đã cứu anh một mạng…

Thấy cha mình muốn phải bác mà không được, Gael ánh mắt biểu thị xin ông yên tâm rồi cô bé nói:

“Gấu ơi… tấn công mấy người trên cái bè kia.”

Con gấu thần hộ mệnh nghe lời, lập tức bay ra khỏi con thuyền Dawn Treater lao tới chỗ ‘Fayola’ hàng giả mấy người.

“Hừ, chỉ là một cái thần hộ mệnh thôi, dám nhớn nháo trước mặt ta.”

‘Fayola’ vừa rồi cũng khá bất ngờ trước sự thất bại của Takagi, cô ta chỉ chửi thầm: “Đồ vô dụng.” mà thôi.

Nhưng giờ, mấy đứa phàm nhân kia lại dám thách thức cô, bọn nó đứng đó chịu chết thì thôi, nhưng giờ phải tra tấn linh *** bọn chúng, khiến chúng muốn chết không được muốn sống không xong, ‘Fayola’ hàng giả thầm quyết định.

Tay phải biến ra một lưỡi kiếm bằng băng, tay trái vung ra một cái, toàn bộ mặt biển trong vòng một trăm mét xung quanh cô ta lập tức kết băng, biến thành một sàn đấu.

Làm xong tất cả, ‘Fayola’ hàng giả nhảy ra, đánh tay đôi với con gấu.

“Chết đi…”

Trước khi đi, cô ta không quên dặn dò mấy đứa còn lại:

“Trong chừng hắn… đừng để hắn thoát, nếu không các ngươi biết hậu quả rồi đó.”

“Vâng…” Mấy cô gái khác không dám nói nhiều, thành thực trả lời.

Trong lúc đó, ở bên kia, Edmund tiến tới nói nhỏ với em gái mình:

“Lucy, em còn có cái hộp nào không, thứ mà Ambrose đưa cho đấy?”

“Không… em chỉ có hai hộp mà thôi, không biết Ambrose có đưa cho Gael thêm không.” Lucy đáp lại, cô ánh mắt lo lắng nhìn con gấu ánh sáng trắng đang vờn nhau với ‘Fayola’.

Edmund định nói gì thêm nhưng đã bị Gael ngắt lời, cô bé giọng đáng yêu nói:

“Quốc vương Caspian, anh cho người điều khiển tàu chạy khỏi đây… Cậu chủ nói với em cái hộp chỉ có tác dụng trong vòng tối đa là mười phút thôi… ta phải rời khỏi đây ngay.”

“Phải… lần trước cũng như thế… Thuyền trưởng Drinian lập tức khởi hành… gọi cả những người bị thương nữa.. chúng ta phải chạy hết tốc độ có thể.” Caspian tỉnh ra, hét lên nói.

Các thủy thủ cũng vậy, họ nén cơn sợ hãi trong tinh thần, sự đau đớn về thân xác, tất cả chạy xuống boong thuyền để chèo.

….

Bên kia, vừa dùng kiếm đỡ một cái tay gấu, lại dùng đũa phép hất bay một cái tay gấu khác, ‘Fayola’ thấy vậy cười lạnh:

“Chạy đi… xem các ngươi chạy được đi đâu.”

Nói xong, ‘Fayola’ lại liếc con gấu thần hộ mệnh nói:

“Còn mi, con gấu khốn khiếp này… ăn đòn đi.”

Với tầm nhìn của mình, ‘Fayola’ hàng giả làm sao không nhận ra con gấu thần hộ mệnh chỉ là hàng dùng một lần.

Bên trong nó chỉ có một lượng ma lực có giới hạn nhất định duy trì, còn cô… nói thế nào nhở, là vô hạn ma lực, vô hạn phục hồi... chỉ cần ở trong khu vực hòn đảo Bóng tối này, cô ở thế bất bại.

Biết tất cả, nên ‘Fayola’ vô cùng tự tin, cô ta không muốn tiêu diệt con gấu ngay mà giả vờ đánh với nó, cô ta muốn cho Lucy mấy người một cơ hội chạy trốn… rồi cô sẽ đuổi theo.

“Đây sẽ là một cuộc chơi mèo vờn chuột hấp dẫn…”

“Bọn chúng sẽ phải nếm thử cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ địa ngục rơi xuống vực sâu bóng tối thăm thẳm không thể thoát ra được…”

Nghĩ tới đây, ‘Fayola’ không tấn công nữa mà chỉ ở thế phòng thủ…

Mười phút sau, khi con tàu của Lucy mấy người chạy đi khá xa. ‘Fayola’ hàng giả mới búng tay một cái, con gấu thần hộ mệnh lập tức tan thành một làn khói trắng rồi biến mất trong không khí.

Trở lại cái bè của mình, ‘Fayola’ dẫm chân một cái khiến nó lao đi băng băng trên mặt nước đuổi theo Lucy mấy người…

Bên kia, Lucy đã rất gần ánh sáng rồi… chỉ mấy chục mét nữa thôi là bọn họ thoát khỏi hòn đảo ác mộng này…

Caspian luôn miệng dục các thủy thủ:

“Nhanh lên, chúng ta sắp thoát rồi… Chèo đi chèo đi, ra khỏi đó là không sao… là về nhà…”

“Chèo đi các anh em...”

“Chèo đi các anh em...”



Lucy thấy vậy trong lòng cũng nhẹ đi, mười phút qua rồi, nhưng muốn đuổi được bọn là cả một vấn đề với một cái bè thô sơ.

Trên cột buồm, thủy thủ hoa tiêu cứ ba mươi giây lại cập nhập một lần tình hình kẻ thù:

“Báo cáo. Không có người đuổi theo…”

“Báo cáo. Không có người đuổi theo…”

“Báo cáo. Không có người đuổi theo…”

….

Càng nghe, các thủy thủ lòng càng nhẹ nhõm đi, bọn họ nói với nhau:

“Thấy chưa anh em, chúng ta thoát rồi… con nhỏ phù thủy kia chắc chắn bị vũ khí của vua Ambrose tiêu diệt rồi,... ha ha…” Một thủy thủ lạc quan nói.

“Phải phải… Đến Cái ác cũng bị nó đánh đuổi huống chi chỉ là một con nhóc phù thủy…”

“Ha ha… thoát rồi…”

….

Nhưng khi cả lũ đang cười, thì chợt một tiếng va đập dữ dội vang lên, cả con thuyền bị chấn động rung lên bần bật…

cột buồng nghiêng hẳn sang một bên và gãy đôi…

“Chuyện gì xảy ra?”

“Không lẽ va phải đá ngầm…”



“Không, nhìn kìa phía trước là một cái bè…”

Phải, ‘Fayola’ hàng giả bọn người không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước con tàu Dawn Treater…

Và ‘Fayola’… cô ta chỉ dùng một bàn tay chặn lại cả con thuyền khổng lồ…

“Bọn phàm nhân… chúng ta lại gặp lại…”

Giọng nói lạnh lẽo đầy chế giễu vang vọng rõ từng từ trong tai mọi người, ngay lập tức tất cả tuyệt vọng, sợ hãi, khốn khổ… nào còn vui vẻ như trước…

“Lần này chết chắc rồi…”

Kể cả Lucy, Caspian và Edmund cũng tuyệt vọng…

...

Thình lình, chính lúc này… một giọng nói khác vang lên:

“Là Lucy hả… Ambrose đang ở đâu… còn bọn này là thứ gì…”

====

Tác: Cảm ơn bác My_love_hv lại Buff Thất thải châu. Cũng cảm ơn rất nhiều mọi người đã đọc truyện của mình.