Vạn Giới Gian Thương

Chương 10: Đập vỡ mặt ngươi, ngươi còn phải cảm ơn ta




Dịch giả: KenSeki

Đại hán nghi hoặc quay đầu lại.

Gã chỉ thấy một bàn tay mang theo tiếng gió gào thét,nhanh chóng phóng lớn đến trước mắt.

Đùng ~ ~

Nếu như gã đại hán không quay đầu lại thì bàn tay này cùng lắm cũng chỉ vỗ lên đầu hắn thôi.

Nhưng gã đã sai lại càng thêm sai khi quay đầu lại.

Một cái tát như trời giáng táp thẳng mặt gã. Đại hán cảm thấy cả khuôn mặt đều nóng rát.

Gã đại hán ngay lập tức phản ứng lại, chuyển thế đao một chút tung ra một chiêu Thủy Để Lao Nguyệt, ánh đao vung từ phía dưới hất lên.

Một đao kia của gã đại hán chứa đầy phẫn nộ, có đạo lý là đánh người không đánh mặt, vạch trần người thì cũng không nên vạch điểm yếu. Hơn nữa gã nghĩ người này chắc chắn là giả bộ không biết võ công, chứ không làm sao có thể có bộ pháp tinh diệu như thế được chứ, gã còn không biết người này vọt ra sau lưng từ lúc nào.

Đại hán càng nghĩ càng giận!

Tên này thực sự là quá đáng!

Thôi Bác Văn đang định tiếp tục cường công, thì khóe mắt nhìn thoáng thấy một sánh đao đang chém từ dưới lên!

Thôi Bác Văn sợ gần chết, Cuống quít, nhoáng cái đã lùi về phía sau mấy bước, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu trực diện với người khác, hơn nữa trong tay không tấc sắt, nếu bảo trong lòng không chột dạ thì là giả.

Gã đại hán thấy một chiêu đao không hiệu quả, liền thu đao về thủ trước ngực, tức giận quát: "Nhóc con cả gan dám sỉ nhục ta sao!!"

Sỉ nhục ngươi??/ Lão Thôi hơi ngẩn ra, như thế nào lại thành ra sỉ nhục ngươi rồi?

Không phải là chúng ta đang đánh nhau bình thường sao?? Thôi Bác Văn cũng hoàn toàn không biết rằng, hắn tát cho gã đại hán một tát, mà lại không thèm phát một chút nội lực nào, thì cơ bản đó chính là một loại vũ nhục rồi.

Nhưng mà lão Thôi lại không biết điều đó! Một chiêu này đang làm cho hắn đắc chí không thôi, đặc biệt lại còn trúng mặt càng làm cho hắn sung sướng.

Chỉ có điều hình như hắn tìm sai vị trí huyệt vị để sử dụng Bắc Minh Thần Công, vốn là định nhắm vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu gã đại hán, nhưng không ngờ là gã đại hán lại quay đầu lại.

Lúc này gã đại hán cũng đã biết rằng cái tên nhìn yếu đuối, đầu tóc rối bù kia là một người thần bí rất có bản lãnh.

Lập tức gã xốc lại tinh thần, thầm đoán trận chiến này sẽ có nhiều biến số. Nghĩ thế, tay gã liền nắm chặt trường đao, vận chuyển nội lực toàn thân, cảm thấy chiến đấu đã thay đổi chóng mặt nên gã cũng không dám tùy tiện tiến lại gần.

Trên mặt Thôi Bác Văn thì ung dung, nhưng trong lòng cũng đang rất khẩn trương.

Thấy gã đại hán không tiến đến, Thôi Bác Văn cũng kiên trì thủ thế, mười phần cảnh giác, đề phòng bị gã đại hán tập kích bất ngờ.

Hả? gã đại hán cũng sửng sốt! Thầm hô "thật lợi hại, lại có thể khám phá ra tuyệt học của mình, Nhất Tự Băng Sơn Trảm"!

Chiêu Nhất Tự Băng Sơn Trảm này của hắn, vốn là lấy thủ làm công, điều động nội lực toàn thân tập trung tại hai tay, chỉ cần đối phương tấn công tới, thì đột nhiên phát lực, một đao phá địch.

Gã có ý định thử di chuyển hai bước, thử khiêu khích đối phương, nhưng rõ ràng đối thủ của hắn không bị mắc mưu, mà thậm trí còn thủ thế chờ đợi gã tấn công trước.

Vì thế gã cho rằng người này không thể dùng ánh mắt bình thường mà nhìn được, lập tức dồn toàn bộ tinh thần đề phòng.

Còn Thôi Bác Văn thì làm gì mà nhìn ra được cái Nhất Tự Băng Sơn Trảm khỉ gì đâu, chẳng qua là vì tinh thần quá căng thẳng, bị dọa... không tự chủ được giơ hai tay lên mà thôi.

Thấy gã đại hán cũng không tiến lại gần! Lão Thôi mới hơi an tâm một chút...

Hai người cứ như vậy đứng đấy phòng bị lẫn nhau, không người nào chịu di động nửa phân.

Thời gian một tuần nhang... đã qua...

Nói thật thì lúc này gã vô cùng khó chịu, tinh thần của gã căng như dây đàn, tụ lực cho tuyệt chiêu suốt một nén nhang, cảm giác hai tay đã đã tê rần. Gã đang định nghĩ cách gì đó để thay đổi tình thế cuộc chiến, thì bỗng thấy Thôi Bác Văn, vốn cũng đang một mực đứng yên, lại nhảy lên, thân hình khẽ lắc lư theo từng bước chân.

Gã đại hán thầm kêu khổ, gã thực sự đã không thể hiểu nổi là đối phương định sử dụng chiêu thức gì, còn bản thân gã thì hiểu rõ, hiện tại tuyệt chiêu Nhất Tự Băng Sơn Trảm đã bị kéo đến kiệt lực rồi, nếu như bị đối phương tấn công đến thì chắc chắn gã sẽ bị thua thiệt.

"Cũng may là ta đã phát hiện ra điểm này"...

Hắc ~!

Đại hán hét lớn một tiếng, hai tay biến chiêu, đem đao gác ở trên cẳng tay, chân trái trùng xuống, chân phải duỗi căng, rồi chậm rãi lui về phía sau một bước.

"Tiểu tử, ngươi cho rằng khám phá ra tuyệt chiêu của ta thì không cần sợ hãi nữa hả?"

"Hãy xem chiêu ôm cây đợi thỏ này của ta, ngươi dám tấn công, ta liền có thể phát sau mà đến trước ngươi!"

Nhưng mà... thật sự Thôi Bác Văn sẽ tấn công sao? Chắc chắn không!

Chỉ có điều lão Thôi bị tiếng hét kia làm cho sợ hãi, khẽ run rẩy, nhưng khi thấy đối phương không có động tĩnh gì khác, thì mới hơi động đậy cổ chân, vốn đã bị tê rần vì đứng lâu...Gã đại hán liên tục cười lạnh, gã muốn nhìn xem đến cùng thì Thôi Bác Văn có hậu chiêu gì phá giải một đòn này của gã không.

Lại thêm một tuần nhang nữa trôi qua...

Hai người vẫn đứng tại chỗ...

Đứng hai phía đấu kiên nhẫn, cùng sức chịu đựng.

Đoàn Dự vùng với gã đại hán còn lại đứng ở bên này chờ đợi mất thời gian đốt hai nén nhang, thì hiềm khích lúc trước đã tiêu tan cả, cũng ngồi một bên ở trên đồng cỏ. Tâm tình trò chuyện, hỏi han việc nhà của nhau.

"Vị huynh đài này, xin được hỏi cao tính đại danh?" Đoàn Dự ôm quyền nói.

"Khách khí rồi! Đoàn huynh đệ cứ gọi ta là Trầm Tam là được rồi, người đang đối đầu với quý sư phụ chính là nhị ca của ta! Ta xin thay mặt nhị ca của ta nói lời xin lỗi, hắn vốn tính tình thẳng thắn, thường xuyện gặp họa cũng chỉ vì cái miệng!"

"Âyda! Trầm Tam huynh đệ khách khí rồi, ngươi gọi là Trầm Tam, vậy nhị ca ngươi gọi là Trầm Nhị sao phải không?"

"Không phải, Nhị ca ta tên là Trầm Bát!"

"Ồ! Vì sao hắn thì gọi là Trầm Bát, mà ngươi thì lại gọi là Trầm Tam?"

"Cái này! ~ cũng không có gì đáng nói, chẳng qua là vì lão cha của chúng không biết đọc được mấy chữ, ổng nhìn thấy hình chữ bát (八) dạng hai chân rất có khí phách, thế là lấy đặt tên cho nhị ca của ta luôn!"

"Ồ! Thúc phụ thật là người phi phàm..."

"Ha ha ha! Khách khí khách khí! Đúng rồi Đoàn huynh đệ, ngươi cảm thấy trong hai người bọn họ, ai sẽ thắng?"

"Cái này khó nói chính xác, nhìn sư phụ ta đang tập trung tinh thần cao độ, còn thế đao của nhị ca ngươi như cầu vồng, thắng bại thật khó đoán."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, may mắn không phải là ta đối chiến với sư phụ ngươi, ta đây dùng thương, nếu giằng co tới hai tuần nhang, ta đoán thể lực không thể trụ được!"

"Chính xác là như thế! Nếu là ta đi lên, giằng co tới hai canh giờ thì chắc chắn sẽ kiệt sức, mà đây chính là sư phụ của ta đó!"

"Nhưng mà này, Đoàn huynh đệ thật sự không thấy con ăn trộm hèn hạ kia sao? Hình dáng đại khái cao trung bình, trên mặt mang khăn che mặt màu đen!"

"Không thấy! Ta cùng sư phụ mới đi ra khỏi sơn cốc, hai vị là người đầu tiên chúng ta gặp!"

"A! Vậy thì nhờ Đoàn huynh để ý thêm một chút cho!"

"Dễ thôi mà! Nhưng huynh đài có thể nói thêm một chút, vì sao hai người các huynh lại đuổi giết nàng kia, lại còn gọi nàng là tên trộm hèn hạ nữa?"

"Không đề cập đến nữa thì hơn! Vốn là chúng ta đang uống rượu tại tửu quán, vừa cùng lúc nàng ta cũng bước vào quán, mặc một bộ hắc y rất kỳ quái, đại ca của ta mở miệng trêu ghẹo một câu, khen dáng người nàng không tệ, đoàn là mặt mũi bị mụn lỗ trỗ không dám nhìn người nên mới mang khen che mặt! Nghe thế, con tiện nhân kia phóng ám khí giết chết đại ca của bọn ta."

Đoàn Dự nghe thế thì mồ hôi lạnh rịn ra liên tục, nghĩ "có lẽ nàng kia có ẩn tình gì đó nên mới mang khăn che mặt, các ngươi lại cố ý đùa giỡn, chẳng phải là tự rước họa vào thân sao".

"Nhưng ngươi yên tâm, không chỉ có mình bọn ta đi tìm tiện nhân kia đâu, còn có một đội nhân mã khác cũng đang tìm kiếm ả, dẫn đầu đám đó là hai bà già, nhìn qua thấy khí thế rất hung hăng, ta đoán chắc lần này con tiện nhân kia khó mà thoát chết được!"

Đoàn Dự nghe thế thì bất giác lo lắng cho nàng kia.

Đúng lúc này, trận đấu bên kia cũng xảy ra biến hóa.

Trầm Bát đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể đang căng thẳng lập tức lùi ngược về phía sau.

Trầm Bát đau đớn vô cùng, gã đã vận chuyển nội lực toàn thân suốt hai canh giờ, đến lúc chuẩn bị bộc phát, thì đối phương lại chậm chạp không chịu tấn công.

Làm cho gã thấp thỏm không yên, vận khí sai lầm, bị tẩu hỏa nhập ma.

Ngay lập tức, gã không thể khống chế hai chân, trong nội tâm cảm thấy lạnh lẽo, bị tẩu hỏa nhập ma rồi... Đây là trời hắn chết sao!

Cùng lúc, Thôi Bác Văn cũng định động thủ, hắn không có khả năng biết được đối phương bị tẩu hỏa nhập ma, mà chỉ cho rằng đối phương đã kiệt sức, suốt hai canh giờ chỉ giữ một tư thế, tuy rằng có đổi lại một lần, nhưng đứng suốt một thời gian dài, não bị thiếu oxi dẫn đến hôm mê mà thôi. Và tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Bộ pháp dưới chân biến hóa, chạy lại chộp lấy đại hán.

Còn về phần tại sao suốt hai canh giờ hắn không thấy mệt ư?

Thật ra thì hắn cũng rất mệt mỏi, những vẫn cố gắng thủ thế,dù hai chân run run đứng yên tại, hắn cùng lắm cũng chỉ là trong lòng khẩn trương một chút, chứ không có vận nội lực gì cả, thế nên qua hai canh giờ, vẫn trụ vững, không thấy kiệt sức chút nào cả.

Tốc độ Thôi Bác Văn cực nhanh, nhoáng một cái, liền đã đến trước mặt gã đại hán, lần này cảm giác cũng giống như trước.

Đùng!

Lại một cái tát thẳng vào mặt Trầm Bát.

Dù vào lúc này Thôi Bác Văn cũng rất căng thẳng, nhưng mà cảm giác tát vào mặt gã đại hàn thì thật thoải mái! Cái trò này thật dễ gây nghiện!

Chỉ có một điêù khác lúc trước là, lúc này Lão Thôi vừa tát xong một cái thì đồng thời chỉ ngón tay ấn vào hai huyệt "Thần Đình" và "Ấn đường" của gã đại hán, rồi điên cuồng vận chuyển Bắc Minh Thần Công.

Trầm Bát chỉ thấy một bàn tay to tát tới mặt mình, gã thấy khó thở, suýt nữa thì bất tỉnh, nhưng vì đang bị tẩu hỏa nhập ma nên đã mất đi năng lực hành động.

"Thật là quá đáng, khi dễ người quá mức, không cần phải làm nhục người như thế chứ."

Nhưng mà, trong chớp mắt, Trầm Bát ngay lập tức không nghĩ như thế nữa, gã cảm thấy nội lực đang chạy loạn trong thân thể như đột nhiên tìm được chỗ thoát, ào ào hướng đỉnh đầu của hắn tuôn ra, hơn nữa là tốc độ không hề giảm, trực tiếp thoát ra khỏi cơ thể hắn, rồi hướng về phía đối phương ầm ầm lao tới.

"Sao hắn lại giúp ta?"

"Chẳng lẽ hắn nhìn ra ta bị tẩu hỏa nhập ma, nên đang cứu ta?"

"Sao có thể như vậy... Không lẽ hắn không muốn sống nữa?"

"Nội công mỗi người đều khác nhau, kể cả cùng là một loại công pháp, nhưng mỗi người tu luyện sẽ có hiệu quả khác nhau, hắn lại cưỡng ép nội lực của mình đưa vào cơ thể hắn, đây không phải là muốn chết sao"

Thật là người tốt a...! Trong chớp nhoáng này Trầm Bát thấy vô cùng cảm động.