Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 7: Bích hổ tứ quái






Linh Phụng ngồi giữa tửu quán, rót rượu ra chung uống thật tự nhiên, nhưng trong lòng lại tự cười mình. Bởi thường ngày sống trong gia đình chỉ những dịp lễ tết nàng mới uống vài chung rượu. Hoặc đôi khi nàng đối ẩm với người yêu một chung mà ửng hồng đôi má, sóng mắt long lanh, câu chuyện tâm tình thêm đậm đà thi vị.



Đây là lần đầu tiên Linh Phụng uống rượu một mình. Nàng muốn mượn hơi men để tinh thần bớt căng thẳng, và dáng vẻ thêm hiên ngang giữa nơi đông đảo bọn mày râu.



Nghĩ đến những lần đối ẩm với Vương Hán Sơn nàng lại nhớ nhung tha thiết. Linh Phụng nhìn xuống cổ tay tròn lẳn của mình và ngắm chiếc vòng bằng sừng do nàng gọt dũa chạm khắc công phu. Nàng tỉ mỉ tạo ra một cặp vòng và đã tặng cho Vương Hán Sơn một chiếc, chàng cũng đeo ở cổ tay trân trọng như một kỷ vật thiêng liêng. Nhìn chiếc vòng đơn độc nơi cổ tay mình, Linh Phụng lại nao nao thương nhớ.




Linh Phụng còn một vật quý nữa, chiếc trâm ngọc cài trên tóc nàng là vật bất ly thân.



Chiếc trâm ngọc chính là hình bóng của bá phụ Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long làm quà cho nàng. Linh Phụng vẫn nhớ người bá phụ từ Tây Vực trở về, câu chuyện hàn huyên với phụ mẫu nàng chưa nhiều ông đã cài lên mái tóc nàng chiếc trâm và bảo :



- Con phải trân trọng giữ gìn ngọc trâm này. Chẳng phải vì nó bằng ngọc quý mà nó còn có giá trị cao quý vô giá... Bá phụ sẽ cho con biết sau...



Nàng nhắp chung rượu và thở dài, thầm nói một mình :



- Bá phụ ơi, con chưa được nghe bá phụ nói gì thêm về chiếc ngọc trâm thì bá phụ đã tuyệt tích bởi cái thiệp mời hội kiến của Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc. Rồi gia đình con gặp cơn tai biến này, biết chừng nào bá phụ và con mới được gặp nhau.




Vừa thẫn thờ ăn uống, Linh Phụng vừa để tâm trí lo lắng về người bá phụ thân kính, người thúc phụ đã lìa đời, phụ mẫu và hai đệ đệ thất lạc, còn người yêu chưa biết ở nơi đâu.



Giữa lúc lòng nàng ngổn ngang trăm mối thì nơi bàn rượu tận góc quán, bốn trung niên mặt mày hung hiểm, cứ liếc mắt về phía nàng mà thầm thì to nhỏ.



Bọn chúng là bốn tên Bích Hổ tứ quái, chuyên cướp phá leo tường như những con thằn lằn, đột nhập bất kể nhà quan, nhà dân để trộm cướp của cải. Tất nhiên võ nghệ của chúng chẳng phải tầm thường, tính nết rất cổ quái tàn bạo.



Sau một hồi xầm xì to nhỏ... hai tên Tam Quái Khưu Quýnh và Tứ Quái Tạ Khắc lừng lững đứng dậy.



Chúng đi thẳng tới bàn Linh Phụng đang ngồi. Tạ Khắc vừa đứng nhăn răng cười trước mặt cô gái, thì Khưu Quýnh bọc vòng sau lưng đã sỗ sàng vỗ vai Linh Phụng, hỏi lớn :




- Này người đẹp cô đơn. Nàng có tâm sự gì mà độc ẩm buồn bã quá vậy? Hãy cùng bọn ta vui thú một phen...



Tạ Khắc đứng phía trước cười rống lên :



- Ha ha, tam ca của ta nói rất phải. Nơi đây hang động thiếu gì, mỹ nhân cùng bọn ta mặc tình mây mưa thoải mái.



Linh Phụng chẳng thèm hé môi, thình lình nàng vung thẳng hai cánh tay một bàn tay là một chiếc đũa nắm chắc, đâm ngược vào cặp mắt đang trố tròn xoe của tên Khưu Quýnh nham nhở. Tạ Khắc vừa giật mình bởi tiếng rú khủng khiếp của tam ca thì Linh Phụng đã hạ tay xuống cầm đĩa gà quay đập thẳng vào mặt gã với nội lực phi thường...