Vèo vèo vèo...
Bóng đen từ trên những nhánh cây cổ thụ phóng xuống tựa ma quỷ trong đêm.
Linh Phụng kêu thét :
- Tống huynh coi chừng.
Tuy hết sức bất ngờ, nhưng Phi Bằng cũng đã trụ vững trên bậc thềm tam quan quét tia mắt qua những chiếc bóng vừa xuất hiện.
Bọn người này đều búi tóc mặc áo rộng, tay cầm những thanh gươm dài sáng loáng.
Đứng sát bên Phi Bằng, Linh Phụng nói nhỏ :
- Bọn này ở đâu ra mà quái dị thế?
Phi Bằng đáp nhanh :
- Muội cứ bình tĩnh, bọn Phù Tang Tam Đảo đấy.
Gã hỏi lớn :
- Các ngươi muốn gì?
Sáu tên Phù Tang xầm xì với nhau bằng thứ tiếng nghe qua chỉ như những âm thanh gầm gừ quái lạ rồi một tên nói tiếng Hán nhảy vọt tới. Có lẽ hắn chính là kẻ vừa thét lên khi chặn đầu đôi nam nữ mới đến cửa chùa.
Giọng hắn dõng dạc :
- Cô gái kia, hãy trao bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục cho bọn ta.
Phi Bằng gằn giọng :
- Thì ra bọn Phù Tang Tam Đảo các ngươi cũng truy tầm Thiên Chiêu Sưu Lục, nhưng rất tiếc...
Gã quay sang Linh Phụng :
- Muội trả lời chúng đi.
Thượng Quan Linh Phụng đưa mắt nhìn bọn Phù Tang, tên nào cũng to béo mặt mũi lạnh lùng hung hiểm với cặp mắt một mí, sát khí đằng đằng.
Nàng bình tĩnh nói lớn :
- Ta không có bí kíp ấy.
Gã nọ nhướng cặp mắt một mí lên :
- Ngươi muốn nói là không mang theo trong mình phải chăng? Vậy ngươi đang giấu diếm chỗ nào?
Linh Phụng mỉm cười :
- Không giấu ở đâu cả, vì ta không hề được giữ pho bí kíp đó.
Lồng lên như hổ dữ, gã nọ gằn giọng :
- Đừng nói láo. Bọn ta thừa biết ngươi là Thượng Quan Linh Phụng, con của Thượng Quan Kỳ Long kia mà?
Linh Phụng gật đầu :
- Đúng, Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long là bá phụ ta.