Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 166: Linh đan thần diệu






Một giờ.



Hai giờ.



Rồi ba giờ.



Vầng trăng bên ngoài đã xế bóng, thân hình Vương Hán Sơn vẫn bất động. Thượng Quan Linh Phụng đưa tay sờ vào ngực chàng. Da thịt chàng lạnh ngắt, trái tim hình như đã ngừng đập.



Thượng Quan Linh Phụng hét lên lanh lảnh :



- Trời! Vương ca đã chết.



Như kẻ vừa lên cơn điên, nàng đứng phắt dậy phóng vụt ra ngoài cửa động.



Nàng chạy tới đám cỏ ngồi phịch xuống, hai tay ôm lấy đầu nức nở...



Cả không gian sụp đổ.




Trời đất quay cuồng.



- Hết! Hết tất cả!



Bao nhiêu hình ảnh thân yêu xa xưa quay ngược, hỗn loạn trong đầu óc Thượng Quan Linh Phụng...



Giọt lệ đã cạn, lưỡi môi khô khát, nàng không còn khóc nữa, gục đầu vào hai cánh tay, tâm thần nửa mê, nửa tỉnh.



Đâu đấy tiếng chim Dạ Minh rúc lên từng hồi, âm thanh như oan hồn réo gọi nghe càng thảm đạm, thê lương.



Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc, vầng trăng nghiêng bóng trên dãy núi xa.



Đột nhiên bên tai Thượng Quan Linh Phụng nghe có tiếng gọi từ trong thạch động :



- Linh muội... Linh muội...



Giật mình đứng phắt dậy, Thượng Quan Linh Phụng quay nhìn về phía cửa hang động lẩm bẩm :



- Trời! Chẳng lẽ Vương ca đã thành quỷ hiện về, rõ ràng chàng đã chết đi rồi mà.



Nàng không tin có quỷ nhưng âm thanh kia là của Vương Hán Sơn, tuy có hơi âm u rờn rợn.



Thượng Quan Linh Phụng lại nghĩ. Hay là trong cơn tâm thần nàng nửa mê, nửa tỉnh tiến rên của loại côn trùng ở trung quanh nàng tưởng là tiếng gọi của chàng :



- Linh muội! Linh muội đâu rồi?



Linh Phụng giật mình trố to đôi mắt, định tỉnh lại tâm thần.



Bây giờ thì đã quá rõ ràng, âm thanh gọi nàng đúng là giọng Vương Hán Sơn rồi.



Thượng Quan Linh Phụng phóng mình tới cửa hang động, đưa mắt nhìn vào, Vương Hán Sơn đang ngồi trong đó.



- Vương ca!




Liền theo tiếng kêu hoan hỉ, Thượng Quan Linh Phụng bay vào toan ôm chầm lấy Vương Hán Sơn bộc lộ nỗi vui mừng khôn xiết.



Chợt nhớ tới thân phận mình, Thượng Quan Linh Phụng bỏ tay xuống lùi lại ba bước, đứng yên.



Nàng mặc cảm cái thân xác ô uế của mình nên không dám chạm đến người chàng.



Giá nếu những năm trước đây nàng đã nhảy phóc vào lòng chàng và ôm chặt lấy chàng rồi.



Trong khi Vương Hán Sơn đã đứng lên nhìn Thượng Quan Linh Phụng, giọng chàng như còn trong cơn mơ :



- Linh Phụng! Muội đấy ư?



Bởi trải qua một thời gian mê man quá lâu, Vương Hán Sơn chưa tin mình hãy còn sống trên đời để gặp lại Thượng Quan Linh Phụng nên lòng chàng hãy còn ngờ vực.



Khe khẽ gật đầu Thượng Quan Linh Phụng bước vào đứng trước mặt Vương Hán Sơn.



Nàng nhẹ giọng :



- Vương ca khỏe rồi chứ?



Vương Hán Sơn gật đầu :



- Huynh nghe cơ thể đã bình thường, nhưng...



Chàng nhìn quanh trong hang động, rồi nhìn nàng :



- Linh muội! Đây là đâu?



Đôi mắt Thượng Quan Linh Phụng dời đi nơi khác, cố tránh ánh mắt hút hồn của Vương Hán Sơn.



Nàng đáp :



- Đây là dãy núi Ngũ Đài sơn, cách nơi đánh nhau với ba lão ác tăng khoảng hai trăm dặm...



Vương Hán Sơn sửng sốt :




- Ồ... Huynh nhớ hình như huynh bị trúng chưởng của hai lão ác tăng rồi ngất đi phải chăng?



- Phải rồi, Vương ca bị trúng độc chưởng hôn mê, muội mang huynh bỏ chạy lên ngọn núi này.



- Linh Phụng! Muội hãy kể chuyện đã qua cho huynh nghe được chứ.



Thượng Quan Linh Phụng gật đầu. Hai người đến ngồi tựa lưng vào vách hang động.



Từ từ nàng thuật lại mọi chuyện đã xảy ra cho chàng nghe một cách tường tận chỉ giấu mấy lần nàng khóc và ngọc chưởng đã cọ xát vào huyệt mạng môn chàng.



Thượng Quan Linh Phụng bâng khuâng :



- Có một điều muội lấy làm khó hiểu, tại sao trái tim của Vương ca đã ngưng đập, da thịt đã lạnh như đồng, muội thất vọng bỏ ra ngoài ngồi chờ chôn xác ca ca, không ngờ bây giờ ca ca tỉnh lại.



Chợt hiểu ra Vương Hán Sơn giải đáp cho nàng :



- Theo ý huynh: Có thể trong cơn hốt hoảng Linh muội nghe lầm trái tim huynh ngừng đập, da thịt lạnh như đồng tưởng huynh đã chết bỏ ra ngoài, chẳng ngờ trong thời gian đó Độc Giác Tê chạy vào ngũ tạng tống độc khí trong người huynh ra nên huynh tỉnh lại chăng?



Thượng Quan Linh Phụng hớn hở :



- Ôi! Có như vậy mà muội không hiểu ra, suýt nữa muội đã chôn sống huynh rồi.



Vương Hán Sơn bật cười :



- Ha ha! Nếu được chính tay Linh muội chôn huynh thì đâu còn gì hạnh phúc cho bằng. Từ lâu huynh đã nghĩ ra như thế.



Vốn đã tự mình mặc cảm xâu xa về chuyện thất thân trong tay Tống Phi Bằng, nghe Vương Hán Sơn nói thế Thượng Quan Linh Phụng nghĩ chàng vừa dùng lời xa xôi châm chính để bức nàng cho hả cơn ghen. Nàng cúi đầu xuống giọt lệ trào ra.