Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 146: Hồi 146






Từ lúc ăn chiếc nấm thơm trong hang tối. Linh Phụng cảm thấy sinh khí tràn đầy, công lực tăng trưởng dữ dội. Nàng không hiểu rõ nguyên nhân mà chỉ biết chân dương nội khí trong cơ thể nàng đủ tiếp thu những chiêu thức phần đầu của Thiên Chiêu Sưu Lục...



Để Phi Bằng nằm yên tĩnh bên ngoài, Linh Phụng vào trong ngồi hành công luyện khí.



Là người đã biết võ công, nội lực lại dồi dào, Linh Phụng tiếp thu các chiêu thức trong pho bí kíp thật nhanh chóng.



Suốt mấy ngày đêm Linh Phụng vừa theo dõi sức khỏe của Phi Bằng, vừa luyện Thiên Chiêu Sưu Lục trong góc hang sâu. Thấm thoắt nàng đã tiếp thu hơn ba trăm chiêu chiến đấu. Nhưng Linh Phụng vẫn say mê tiếp tục không ngừng.



Chiều hôm ấy Linh Phụng đang tiếp tục luyện chiêu trong góc hang sâu, bỗng nàng nghe bên ngoài có những âm thanh ậm ọe kỳ lạ rồi có mấy lời xầm xì trao đổi :



- Gã này là công tử Phi Bằng sao?



- Chính nó đấy. Gã là con trai của Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo, tức là Tống Linh võ đường chủ...



- Hừm, chẳng trách hắn hạ nổi lão câm Trương Lộng.




- Gã bị tẩu hỏa nhập ma rồi...



- Thế là xong. Chắc gã luyện Thiên Chiêu Sưu Lục nhưng không đủ chân dương nội khí...



- Vậy nửa pho bí kíp gã để đâu?



- Ta phải lục soát ngay mới được.



Linh Phụng nghe có những bước chân và âm thanh sột soạt của các người đang lục soát.



Điều làm nàng yên tâm là những người bên ngoài chẳng phải kẻ ác. Những lời nói của họ không có ý làm hại Phi Bằng nên nàng cứ bình tĩnh núp bên trong theo dõi.



Lát sau, những tiếng nói lại vang lên :



- Không thấy cuộn da đâu cả...



- Nguy rồi, không chừng có kẻ đã chiếm được nửa pho võ công.



- Ta phải điều tra ngay gã công tử này, xem kẻ nào đã đoạt cuộn da lúc hắn vừa bị tẩu hỏa...



Không còn chần chừ được nữa vì sợ Phi Bằng bị rắc rối. Linh Phụng lập tức phóng vèo ra ngoài.



Nàng thét lớn :



- Phải, chính ta đang nắm nửa pho bí kíp và đã luyện được hơn ba trăm chiêu rồi.



Vừa nói Linh Phụng vừa nhìn thẳng vào những người trước mặt.



Nàng thấy rõ ba lão già. Hai lão mang bộ mặt hóa trang kỳ dị, mặc áo đạo sĩ, còn một lão tóc râu bờm sờm miệng luôn ậm ọe.




Linh Phụng gằn giọng :



- Các vị là ai?



Lão già râu trắng bước tới, dang rộng cánh tay :



- Ôi, Linh Phụng. Con chẳng nhận ra ta à?



Dáng điệu và bộ râu cùng giọng nói thân quen đã làm Linh Phụng ngẩn mặt sững sờ.



Nàng xúc động hỏi nhanh :



- Trời ơi, bá phụ đó sao?



Lão già râu trắng quả thật là Kim Điêu Đại Kiệt.



Tuy là người cứng cỏi ông cũng phải run giọng :



- Chính bá phụ của con đây. Thì ra tin tức trong chốn giang hồ chẳng sai, con đang đi với công tử Phi Bằng. Con đã dẫn gã truy tầm Thiên Chiêu Sưu Lục mà đâu hay gã là tay trong của Vạn Độc Quỷ môn.



Linh Phụng kinh ngạc :



- Ôi, có chuyện lạ ấy nữa sao?



Sơn Đông Tuyệt Thủ lên tiếng :



- Chẳng có gì lạ con ạ. Vạn Độc giáo chủ Dương Sùng đang giam giữ phụ mẫu và các đệ muội của Tống Phi Bằng, và buộc gã phải chuộc bằng bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục...



Linh Phụng liếc nhìn ông lão :




- Vị này là ai?



Thượng Quan Kỳ Long vội nói :



- Đây là Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc, lời nói của vị tiền bối này rất đáng cho con tin cậy.



Linh Phụng chợt hiểu ra tất cả. Thì ra Phi Bằng đã dối gạt nàng. Nơi hầm tối nàng bị thất thân với Phi Bằng hẳn cũng do bọn Vạn Độc Quỷ môn sắp đặt.



Nàng ôm chầm ngay lấy người bá phụ thân thương rơi lệ :



- Bá phụ ơi, song thân con và hai đệ đệ đã bị tru sát, còn con lại bị gã công tử gian ác đó lọc lừa, không còn dám nhìn mặt Hán Sơn. Con không muốn sống nữa.



Kim Điêu Đại Kiệt vỗ nhẹ sau lưng Linh Phụng :



- Con không nên phẫn chí vô ích. Chính lúc này con mới cần phải sống để trả mối gia thù và phục hưng gia phái, con không thể chết được.



Linh Phụng thét lên :



- Vậy trước nhất con phải giết tên công tử ác độc này đã làm hại đời con.



Thượng Quan Kỳ Long khoát tay :



- Con khỏi cần giết thì Phi Bằng cũng chết. Nó đang hấp hối ngoài kia. Điều cần nhất là bá phụ con ta phải thu hồi ngay phần hậu chiêu của pho bí kíp.



Bốn bóng người cùng phóng vèo ra khỏi cửa hang.