Vạn Độc Quỹ Môn

Chương 12: Thảm sát hãi hùng






Ông lão kéo chàng trai băng qua vạt rừng thưa, vào ngôi nhà lá mát rượi của ông.



Vương Hán Sơn run giọng :



- Chắc tiền bối đã biết bọn sát thủ nào tàn phá, giết chóc cả sơn trang Thượng Quan võ phái?



Cô Độc lão nhân ấn chàng ngồi xuống chiếc ghế tre, giọng nói của lão đầy bi phẫn :



- Vạn Độc Quỷ môn chẳng những đã thiêu hủy và tru sát Thượng Quan sơn trang, mà còn hành thủ tàn độc ở Vương Đài trang và Tống Linh võ đường, thê thảm lắm con ạ.



Chàng trai hoảng hốt :



- Ôi, vậy song thân và các đệ muội của con đã ra sao rồi?




Vỗ nhẹ lên vai chàng, ông lão đáp :



- Bên Tống Linh võ đường ta không biết rõ. Còn phụ mẫu và các đệ muội của con đã thoát chạy về vùng Nam Địa rồi. Con cũng phải bôn tẩu đi thôi.



Sắc diện bừng bừng căm hận, Vương Hán Sơn vung tay :



- Con phải tiêu diệt bọn Vạn Độc Quỷ môn không chừa một mống... với ngón công Song Chỉ Xuyên Tâm lẽ nào con chịu thua bọn ma đầu tàn bạo?



Cô Độc lão nhân vội nói :



- Vạn Độc Quỷ môn hung hiểm tàn độc vô cùng, con chưa phải là đối thủ của chúng đâu. Con xem Trung Kiệt Kim Điêu Thượng Quan Kỳ Phùng còn bị chúng tru sát. Phụ thân con là Thiết Chưởng Hắc Ưng Vương Hán Đạo và Độc Long Quái Cước Tống Phi Báo phải chạy dài... Con còn phải luyện được những môn võ công tuyệt học, may ra mới so tài được với bọn Vạn Độc Thần Ma.



Hán Sơn run giọng :



- Tiền bối! Bây giờ con phải làm sao?



- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Bọn Vạn Độc Quỷ môn đang truy lùng con khắp mọi nơi để sát hại. Con không thể chạm mặt bọn chúng, tốt nhất ngay từ bây giờ con hãy giả trang ra một gã xấu xí tránh sự lưu ý của chúng trên bước hành trình tìm thù rửa hận...



- Vậy là...



- Ta sẽ giúp con chuyện này...



Dứt lời, Cô Độc lão nhân phủ vội lên dung mạo chàng trai một chiếc mặt nạ da người, trao thêm cho chàng một túi thuốc, lại thúc giục :



- Con hãy bôn tẩu nhanh lên, mọi việc phải từ từ liệu định.



Ái ngại nhìn ông lão, Vương Hán Sơn hỏi :




- Sao tiền bối không đi cùng với con? Tiền bối ở lại đây nguy hiểm lắm...



Ông lão mỉm cười :



- Ta là một lão già vô danh, có chi phải sợ? Bọn chúng chỉ tiêu diệt những gia phái để tìm cho ra Thiên Chiêu Sưu Lục thôi.



Vương Hán Sơn hỏi nhanh :



- Thiên Chiêu Sưu Lục là cái gì ghê gớm vậy?



Cô Độc lão nhân trầm giọng :



- Bởi thấy Vạn Độc Quỷ môn là hiểm họa cho võ lâm Trung Thổ nên Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long mới sang tận Tây Vực tìm về pho võ công Thiên Chiêu Sưu Lục bao gồm tinh hoa võ học kim cổ để mong rèn luyện chống lại bọn ma đầu đang mưu toan khuynh đảo quần hùng. Nào ngờ Thượng Quan Kỳ Long đã tuyệt tích sau cái chết rùng rợn của Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc... Bọn Vạn Độc Quỷ môn nghi ngờ Thượng Quan Kỳ Long giấu bí kíp trong các gia phái ở đây nên mới có cuộc tàn sát kinh hoàng ngày hôm nay.



Ông đẩy nhẹ chàng trai :



- Con phải bôn tẩu thật nhanh và nhớ giấu kỹ diện mạo, hành tung, tìm cách thọ giáo các môn võ công tuyệt học mới mong có ngày phục hận.



Vương Hán Sơn vòng tay, cúi đầu :



- Con xin tuân lời chỉ dạy của tiền bối.



Chàng phóng nhanh rời khỏi gian nhà của Cô Độc lão nhân.



Dừng lại bên một con suối, Vương Hán Sơn soi mặt dưới làn nước bạc lung linh ánh sáng.



Diện mạo hiện ra trên mặt nước làm chàng sững sờ, bởi dung mạo một chàng trẻ tuổi đẹp trai đã thay bằng bộ mặt đen đúa với hai vết thẹo chạy dài bên má, quái dị vô cùng.




Chàng lẩm bẩm :



- Chiếc mặt nạ của tiền bối cho ta thật lạ lùng. Từ nay chẳng còn ai nhận diện được ta nữa.



Rờ tay vào bên hông, chàng trai mới nhận ra mình đã để quên túi thuốc trong ngôi nhà tranh của ông lão.



Vương Hán Sơn thầm nói một mình :



- Túi thuốc của ông lão trao tặng có nhiều loại linh đan biệt dược, rất cần trên bước giang hồ.



Chàng vội quay lại ngôi nhà lá, đi thẳng vào trong.



Vương Hán Sơn chợt kêu lên đầy kinh ngạc :



- Trời ơi, chết... chết.



Trước mắt chàng trai, Cô Độc lão nhân chết ngồi trên ghế, sau lưng có ngọn phi đao cắm sâu lút phổi.



Lùi vài bước, Vương Hán Sơn đảo mắt ngó quanh... Một bóng đen chợt thoáng qua như quỷ ảnh, chàng vội vàng thụp mình ẩn nấp.



Tử thần còn lảng vảng đâu đây.