Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 11-1




Ánh sáng xuyên qua những cây đại tùng to lớn, mặc dù mặt trời đã lên cao nhưng sương chưa tan vẫn phủ mờ lối đi phía trước. Vân Điệp nằm trên lưng Sở Hiên, tay vòng qua cổ gắt gao ôm chặt hai chân quắp vào hông cúi đầu vùi xuống hõm cổ hắn, hai mắt láo liên quan sát vật thể xung quanh vùn vụt xẹt qua sau đó xa dần về phía sau. Tuy không đến nổi hoa mắt chóng mặt, nhưng nằm trên lưng hắn bị sóc nảy bao tử thốn đến tận rốn rồi

Thật không ngờ xuyên tới cổ đại lại được chứng kiến cái gọi là khinh công trong truyền thuyết này. Sở Hiên bay còn nhanh hơn cả ninja, hắn không cần điểm tựa như cành cây hòn đá cứ trực tiếp lấy đà trong không khí mà phi thân về phía trước. Vân Điệp hiện tại đã nhận ra bản thân đã gặp gỡ nhân vật được gọi là cao thủ võ lâm

So với Vân Điệp thì ma vương đại nhân hiện tại càng khó chịu gấp ngàn lần. Hai luồng thịt mềm mại của tiểu yêu tinh ép sát vào lưng hắn ma sát, những lúc hắn lấy đà lại nẩy nhẹ lên thực bức người ta muốn điên mà "tiểu yêu tinh đáng chết, trang phục lại mỏng manh như vậy làm gì"

Đột nhiên từ trên không Sở Hiên nhảy xuống đất thắng cái két nghiêng mặt nói với người trên lưng mình

"chúng ta dừng chân ở đây một lát"

Không thấy tiểu yêu tinh đáp lại, Sở Hiên đưa tay ra phía sau đỡ hông nàng rồi lắc lắc thân thể lay tỉnh người phía sau

Tiểu yêu tinh:"Dừng... thả ta xuống được rồi"

Sau khi loạn choạn đáp đất, Vân Điệp đưa con mắt lờ đờ nhìn người kia, miệng anh đào nhỏ nhắn cằn nhằn

"ngươi gấp cái gì mà bay nhanh như vậy a, ruột rà muốn lộn lên hết rồi"

Nàng đã hành hạ tấm lưng trong trắng của hắn làm bản thân không thể tập trung vì vậy tốc độ đã giảm rất nhiều rồi thế mà còn dám lườm hắn, càng kì lạ hơn chính mình còn dung túng để nàng cằn nhằn mà không tức giận. Sở Hiên thật thấy điên rồi liên tục nhắc nhở bản thân rằng nàng ta là yêu tinh không để bị mê hoặc

"ta rơi xuống vực đã mấy ngày rồi, nếu không mau chóng ra khỏi đây những người kia sẽ cho rằng ta đã chết"Không đúng, việc gì mình phải giải thích với tiểu yêu tinh.

Sở Hiên tâm tình rối loạn đi đến bên bờ sông cúi người phất nước vào mặt để đầu óc tỉnh táo lại, nằm nhoài người xuống đất hít sâu hương vị của cây cỏ. Hắn phải bình tâm lại trái tim không cho nó đập loạn vì tiểu yêu tinh nữa.

Thấy bóng dáng mảnh mai chạy đến gần, Sở Hiên quyết tâm nhắm mắt làm ngơ. Một lúc lâu vẫn không nghe âm thanh ríu rít của tiểu yêu tinh hắn mở mắt tìm kím lại thấy nàng ngồi ngẩn ngơ chống cằm khóe môi xịu xuống trong ánh mắt có sự mất mát khó tả

"Lại làm sao nữa?"Mặc kệ cảm giác khó chịu trong người, lúc này hắn chỉ quan tâm tiểu yêu tinh tại sao lại trưng ra cái mặt này. Vừa nhìn là càng bực bội thêm

Tiểu yêu tinh:"không có gì"

Cái giọng rầu rĩ có chút tủi thân kia làm Sở Hiên tức tối, đã bực lại càng bực thêm. Hắn cau mày đến nổi có thể kẹp được một con ruồi lạnh lùng gằn giọng

"Nói... cái mặt ngươi như vậy là tại sao. Nhìn rất xấu ảnh hưởng đến tâm trạng của ta"

Tiểu yêu tinh:"ta đi theo ngươi... người nhà ngươi có phiền không?"Vân Điệp đưa ánh mắt lưng tròng tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn

Sở Hiên:"ngươi là lo lắng chuyện này?"

Tiểu yêu tinh: *gật gật*

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiền muộn của tiểu yêu tinh Sở Hiên bật cười, giọng điệu chắc chắn lại có phần vui vẻ"người của ta... nếu ta không phiền ai dám nói phiền, nếu có kẻ nào nói ta liền giết kẻ đó"

Tiểu yêu tinh:"cũng không cần vì ta mà bất hòa với người khác... ngươi lại còn muốn giết người?"A phi phi... nàng cũng không phải là gì của hắn cái gì mà 'vì nàng' chứ

Sở Hiên:"ta nói này... ngươi không phải yêu tinh sao lại lo lắng những điều dư thừa như vậy. Ta có vì ngươi mà giết người thì ngươi phải cảm thấy có thành tựu mới đúng"

Tiểu yêu tinh trợn tròn mắt nhìn hắn bật cười:"được... ta sẽ bám lấy ngươi sau này ngươi thấy phiền có đuổi ta cũng không đi"giờ thì nàng cảm thấy thành tựu thật rồi mỹ nam nhà nàng vì nàng mà làm điều ác nha.

Vân Điệp không biết rằng Sở Hiên vốn là ác ma hắn làm chuyện ác là đương nhiên, nhưng nàng là người đầu tiên hắn chấp nhận làm điều gì đó vì người khác. Có lẽ sợ nàng buồn, cũng có lẻ sợ nàng rời xa hắn.

Vân Điệp đã biết hắn có khinh công, nàng rất thích thú với những điều mới lạ này. Tuy thân mang dị năng, nhưng ở mạt thế zombie xuất hiện sau đó tiến hóa chính vì vậy theo đó con người cũng phát sinh ra dị năng để chống lại mới có thể sống sót điều đó rất dể hiểu. Nhưng những người ở đây lại không như vậy, những gì trong tiểu thuyết viết không ngờ lại có thật. Có thể bay nhảy như chim người bình thường làm được sao

"Sở Hiên, ngươi có võ công sao?"

Sở Hiên từ trên cao nhìn xuống tiểu yêu tinh, cãi mũi cao thẳng của hắn hếch lên trời ánh mắt thay lời muốn nói "'còn phải hỏi... ngu ngốc"

Thái độ của người trước mặt cũng không làm Vân Điệp khó chịu, nàng tiếp tục hỏi:"lại còn rất cao cường sao..?"sờ sờ cái cằm nhẵn mịn của mình tiếp tục độc thoại:"thế tại sao lại bị người ta đánh cho bầm dập còn rơi xuống vực nữa chứ?"Nói xong lé mắt nhìn người bên cạnh

Sở Hiên lừ mắt nhìn lại không trả lời vấn đề của tiểu yêu tinh:"nếu không rơi xuống đây... ngươi còn gặp được ta sao?"

Vân Điệp bĩu môi trong lòng thầm khinh bỉ "làm như gặp hắn là mình may mắn không bằng" Tuy vậy nhưng ngoài miệng vẫn xun xoe tiếp lời

"Được được... gặp được ngươi là may mắn của ta, sau này cơm ta ăn áo ta mặc nhờ hết vào ngươi"

Sở Hiên:"dựa vào...?"Tiểu yêu tinh lại muốn hắn nuôi ăn nuôi mặc không công à, hắn còn chưa quên lúc đầu là ai đòi khoét tim mình đâu. Sở Hiên xưa nay không làm việc lỗ vốn hắn là đang dụ dỗ nàng nói ra câu mà nữ nhân thường nói 'lấy thân báo đáp'

Vân Điệp:"theo như ngươi tự cho mình là võ công cao cường đi...."

Sở Hiên cắt ngang:"theo như...? ta chính là thiên hạ không ai địch nổi"

Vân Điệp:"được...haha.. nhưng là ta không thấy ngươi có vũ khí của bản thân"

Sở Hiên:"vũ khí có rất nhiều, nhưng không thích đeo bên mình"Hắn mà không có vũ khi sao, vậy thành lập minh kiếm sơn trang để làm gì

Vân Điệp:"Ta có cái này tặng ngươi xem như quà kết giao bằng hữu"Nói xong liền lấy trong không gian ra một cây kiếm trao cho Sở Hiên

Kiếm có bề ngang bằng nữa gan tay, độ dài hơn 1 cánh tay, chuôi kiếm dài hai gan tay màu vàng đồng có khắc họa tiết đầu rồng khá tinh xảo bên trên còn đính một viên đá màu xám tro trong suốt

Sở Hiên tỉ mĩ đánh giá kiếm trong tay:"khá đẹp, nhưng trong phủ của ta còn nhiều loại đẹp hơn"Nhìn qua lại thấy tiểu yêu tinh không giận hắn chê bai mà còn cười toét miệng nên bồi thêm một câu"Nhưng quà của tiểu yêu tinh ta sẽ giữ gìn cẩn thận"

Vân Điệp:"đương nhiên phải giữ cẩn thận, kiếm này của ta quý không phải vì bề ngoài đẹp"

"đưa kiếm đây, ta sẽ cho ngươi thấy sự khác biệt"

Vân Điệp cầm kiếm đi về nơi có nhiều cây cổ thụ cao to gần đó, cách khoảng 15 dẫn ( 500m) cầm kiếm chém trong không khí một đường

Sở Hiên biết tiểu yêu tinh không hề dùng lực tay quá mạnh, nhưng sau 1 giây kết thúc động tác từ mũi kiếm hiện ra vệt chém như gió tạo thành rạch ngang không khí bay về phía rừng cây

" Oành...oành....hhh"

Những cây cổ thụ phía xa nối liền nhau ngã xuống âm thanh chấn động một khoảng trời, bụi bay mù mịt lá rơi tứ tung. Ánh sáng do cây cối ngăn chặn thoát ra tỏa sáng một vùng đất

"thế nào... ta tặng ngươi món quà đáng giá chứ?"

Sở Hiên:"từ đâu mà ngươi có thứ này?"

Vân Điệp:"cái gì mà thứ này chứ, đây là bảo kiếm gia truyền a". Tuy không thực sự là vật gia truyền nhưng bảo kiếm này đã tồn tại từ thời ông cụ cố của nàng nha. Trước khi thức tỉnh dị năng chính là dùng cây kiếm này để giết zombie

Sở Hiên:"gia truyền... ngươi là yêu tinh sao lại có vật gia truyền?"dần nhận ra việc nàng nói muốn ăn tim chỉ là hù dọa, tiểu yêu tinh còn rất 'chính nghĩa' khuyên hắn không nên giết người. Có yêu tinh nào mà như nàng. Hôm nay còn lôi ra vật gia truyền tặng hắn.

Sở Hiên không phải người ngu ngốc hắn còn rất thông minh, chẳng qua những việc xảy ra quá kì lạ không thể lí giải được liền nhận định nàng là yêu tinh

Hiện tại nghĩ lại có yêu tinh nào lại tự nhận mình là yêu tinh, thẳng thắn nói muốn ăn tim người khác.

Vân Điệp nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt của Sở Hiên, nhưng hiện tại muốn nàng nói mình xuyên không từ một thế giới khác đến sao. So với việc nàng là yêu tinh còn đáng tin hơn

"Ta... ai dà"

Sở Hiên:"ngươi vốn dĩ không phải yêu tinh"Nếu tiểu yêu tinh không phải là yêu tinh thì tốt rồi, sau này sẽ chơi đùa nàng ta đến chết dám lừa gạt mình gan cũng lớn lắm

Vân Điệp:"ta... chuyện này rất khó giải thích. Để sau này từ từ nói được không"

Sở Hiên:"Oh, ngươi từ đâu đến tại sao rơi xuống vực, lại có năng lực khác người. Những chuyện đó ta sẽ cho ngươi thời gian trả lời"

Dừng một chút Sở Hiên nhìn tiểu yêu tinh mĩm cười. Nụ cười như nắng xuân rực rở có thể đánh tan sương mù quanh đây nhưng lại làm mỗ yêu tinh nọ ớn lạnh dựng cả tóc gáy

"Nhưng tiểu yêu tinh à... bảo kiếm này là quà chuộc lỗi vì ngươi đã lừa dối ta. Còn kết giao bằng hữu..."

Vân Điệp không đợi hắn nói hết câu liền phản bác: "được thôi, nếu ngươi đã chấp nhận làm bằng hữu với ta vậy quà kết giao đâu. Ngươi cũng không có cho ta cái gì"Hừ người cổ đại lại gian thương như vậy

Sở Hiên:"ai nói không có... lại đây"

Tháo sợi dây trên cổ xuống Sở Hiên một tay vén tóc tiểu yêu tinh, tay còn lại luồn sợi dây qua cổ nàng gắn chốt. Hai tay bao bọc thân thể vân điệp vào lòng, hơi thở nam nhân loanh quanh trên đỉnh đầu làm gò má ai đó ửng hồng

Khoảng cách hai người rất gần, Vân Điệp có thể nhìn thấy cằm của sở hiên đã lún phún râu. Trên người hắn thoang thoảng mùi mồ hôi riêng biệt nhưng không khiến người ta ghét bỏ. Bất giác tiểu yêu tinh thốt ra lời tiếng lòng

"trên người ngươi có mùi vị gì a" thật dễ chịu *hít hít*

Vân Điệp đưa dầu gần lại trước ngực hắn chun mũi hít nhẹ, động tác nàng tự nhiên không chút ngại ngùng

Nhìn hành động của tiểu yêu tinh Sở Hiên cong môi cười khẽ trong ánh mắt ngập tràn sự yêu chiều, sủng nịnh, hắn trêu ghẹo đáp lại câu hỏi của nàng

"vị nam nhân"âm thanh có chút trầm khàn hết sức dụ người

Oành 1 tiếng trong đầu, hiện giờ tiểu yêu tinh biết xấu hổ rồi, đâu chỉ có gò má màu đỏ đã lan ra hết khuôn mặt và cổ

Sở Hiên nhìn tiểu yêu tinh xấu hổ thích thú làm tới, cài chốt dây chuyền xong hắn áp bàn tay lên đầu nàng đẩy vào ngực, tay còn lại ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn siết chặt không cho nàng vùng vẫy

"thích không... ngửi nhiểu một chút cho quen mùi"quen rồi sau này sẽ không thể rời xa hắn,.....