Vạn Đế Chí Tôn

Chương 87: 87: Từ Bi Chú!






Đối với đám người phía dưới bàn tán người Thiên kiếm môn cũng không chút nào để ý.

Mà lão giả cầm đầu được gọi Túc Nhật cao cao tại thượng nhìn xuống đám người Lăng Huyền Thiên nói: “Các ngươi là người phương nào? Lại dám nháo sự tại Bắc thành? Thật cho rằng tại nơi này có thể không xem ai ra gì sao?”
Đối mặt với Túc Nhật hỏi Lăng Huyền Thiên cũng không để ý.

Tiểu Ánh thì nhẹ lườm bọn họ một cái, sau đó nhẹ niệm một chữ “tán” tức thì nguyên một đám thánh giả của Thiên kiếm môn đều như diều đứt dây rớt từ trên rớt xuống.

Cũng chỉ có Túc Nhật, Hoàng Cửu cùng với Lệ Ứng Long được Túc Nhật kịp thời nắm lấy là không bị rơi xuống đất.
~ rầm rầm rầm ~
Đám ngươi rơi xuống đất tuy không bị thương gì nhưng bọn họ đều là quần áo lấm lem, bụi mù khắp người.

Ánh mắt thì tràn đầy hoảng sợ.

Bởi vì trước giờ thánh giả phi hành đều là dựa vào thiên địa linh khí để giảm bớt tiêu hao thánh lực.

Nên Tiểu Ánh có thể dễ dàng tán đi thiên địa linh khí khiến bọn hắn rơi xuống.

Nhưng bọn họ lại không biết a, làm sao có thể không sợ.

“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
“Thánh giả cũng sẽ bị té từ trên không xuống sao?”
“Đáng cười a”

Đám người đứng quan sát thì nghi hoặc không thôi.

Không ít người ở trong lầu thầm chế nhạo những tên đệ tử Thánh kiếm môn kia.

Nhưng chỉ có một số người có cảnh giới cao là ánh mắt thâm trầm.

Bởi vì bọn họ biết đám người Lăng Huyền Thiên chắc chắn có cao thủ, hơn nữa thủ đoạn rất là quỷ dị a.
~ bộp bộp ~
“Cười chết ta a! Bay không được lại thích cao cao tại thượng.

Thật là đáng đời a” Tiểu Ánh thì vỗ tay cười vô cùng sảng khoái nói.

Thấy vậy Túc Nhật lập tức thét lên một tiếng: “Càn rỡ!” sau đó trực tiếp hướng Tiểu Ánh ra tay.

Hắn cũng không có ngu ngốc đến nỗi dùng thiên địa linh khí ra tay, mà là dùng thánh lực trực tiếp tấn công.

Như vậy hẳn sẽ không có biến cố gì.

Hơn nữa hắn cũng không quên từ trong túi trữ vật lấy ra một đầu loan đao vô cùng sắc bén nhắm nàng chém tới.
Có thể một chiêu trọng thương Lệ Ứng Long, hơn nữa còn có thủ đoạn kỳ dị làm bọn họ bị mất câu thông với thiên địa linh khí.


Há lại là người bình thường.

Vì vậy khi ra tay hắn là trực tiếp dùng toàn lực.
“Ta thiên! Vậy mà trực tiếp cầm một thanh ngũ phẩm thánh khí hướng tiểu nha đầu ra tay a” — QUẢNG CÁO —
“Hừ, ngu ngốc! Ngươi tưởng nàng cũng yếu đuối như ngươi sao”

Đám người thấy hắn tế ra một kiện ngũ phẩm thánh khí thì kinh hô không thôi.

Phần vì mức độ quý hiếm của ngũ phẩm thánh khí.

Quan trọng hơn chính là từ thái độ cần thận của hắn, chứng minh đám người Lăng Huyền Thiên tất nhiên có cao thủ.

Như thế sự tình này hẳn là rất khó giải quyết a.

Thậm chí có khả năng dẫn đến người của Thần triều ra tay.

Bởi vì Thần triều vì đảm bảo trật tự tại Bắc thành nên bọn họ có để một số người canh giữ tại nơi này.

Đó chính là lý do mà Bắc thành rất ít khi có xung đột lớn xảy ra.
Tại sao chỉ có Thần triều canh gác ư? Bởi vì những thế lực khác cũng sẽ có một số phân bộ tại nơi này, vì vậy sẽ có chút không công bằng nếu có chuyện liên quan xảy ra.

Còn về phần Ma tông thì bọn họ còn lâu mới quản người khác sống chết.

Bọn họ chưa trực tiếp khích lệ các thế lực tranh đấu đã là may mắn rồi a.

Bởi vì Ma tông chủ yếu đều là thôn phệ người khác.

Mà chiến tranh chính là cách tốt nhất để đường đường chính chính có thể thôn phệ mà không bị ai nhắm tới.

Tuy nhiên vì Thần triều cùng nhiều thế lực lớn ngăn cản.

Nên bọn họ cũng không làm dám làm thái quá.

Chỉ là ẩn nấp tìm một số thế lực nhỏ lẻ, hoặc gây ra tranh đấu tại nơi xa xa các thế lực lớn chưởng quản mà thôi.

Tất nhiên bọn họ cũng Thần triều đã có không ít lần xảy ra xung đột.

Nhưng thời gian dài tranh đầu đều không ai có lợi nên đành dừng lại.

Mỗi bên lùi lại một bước.
~ ầm ầm ầm ~
Đang lúc đám người suy nghĩ liệu người của Thần triều có ra tay ngăn cản hay không thì một tiếng ầm vô cùng vang dội kêu lên.


Nhìn lại thì chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp mặc một bộ váy dài màu trắng, viền đỏ đeo một đôi găng tay màu trắng nhẹ chặn lại một đao của Túc Nhật.
Đáng nói chính là sau lưng nàng có một hư ảnh cửu vĩ hồ xuất hiện.

Tuy nhiên đầu cửu vĩ hồ này chiếc đuôi thứ chỉ của nó chỉ mọc chưa được phân nửa.

Hiển nhiên nàng chính là một đầu đại thánh cảnh cửu vĩ hồ.
“Là linh thú sao?”
“Thật không tin được.

Tại Bắc thành lại có linh thú dám ra tay”
“Xong, nàng chắc chắn xong.

Dù cho đánh bại Thánh kiếm môn thì những thế lực khác cũng đem lại bắt lại a”

— QUẢNG CÁO —
Hồ Nguyệt vừa để lộ thân phận, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Ngươi là linh thú thì cũng thôi đi.

Lại còn dám tiến vào thành trì của nhân loại.

Hơn nữa còn chủ động lộ ra thân phận của mình, há có thể an toàn rời đi.
“Ha ha ha, thật không ngờ ngươi lại là một đầu cửu vĩ hồ! Tốt, như vậy hôm nay ngươi chỉ có con đường chết” Túc Nhật thấy nàng vậy mà có thể chặn lại một đao kia của mình có chút giật mình.
Tuy hắn nghe Lệ Ứng Long nói nàng là đại thánh cảnh, nhưng cũng chỉ nghĩ nàng là đê giai đại thánh cảnh mà thôi.

Dù sao nhìn nàng tuổi tác hắn là không sống quá vài vạn năm đi.

Nên khi nàng đỡ được một đao của hắn, hắn đã có chút muốn lui lại.

Bởi vì thế lực có thể bồi dưỡng ra một người trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy tất nhiên đều là siêu cấp thế lực.

Há có thể tùy tiện trêu chọc.
Nhưng bây giờ đã rõ ràng nàng là linh thú.

Vậy hắn cũng không còn gì sợ hãi a.

Cho dù tại Nam hoang có một số tộc đàn linh thú đi lại rất gần với nhân loại, nhưng hồ tộc chắc chắn không có trong đó.

Vì hồ tộc luôn cho rằng nhân loại vô cùng xảo trá, nên không bao giờ giao du với nhân loại.
Chính vì thế, cho dù hắn có làm thịt đầu cửu vỹ hồ này hẳn là cũng không có chuyện gì xảy ra a.


Thậm chí hoàn toàn có thể vì kiếm được máu huyết của hồ tộc mà địa vị trong tông sẽ ngày càng cao a.
~ oanh ầm long ~
Chỉ là Túc Nhật có chút bực mình a.

Hắn đã dùng hết sức vẫn không thể làm gì đầu cửu vĩ hồ này.

Càng đừng nói là đem nàng bắt lại hay thu thập máu huyết của nàng.

Triền đấu không thể, vậy chỉ có thể dùng mưu a.
Nghĩ như vậy Túc Nhật lập tức đưa ánh mắt về phía đám người Lăng Huyền Thiên đang quan chiến bên dưới.

Sau đó âm thầm truyền âm cho Hoàng Cửu cùng Lệ Ứng Long để hai người trước tiên đi thu thập đám người bên dưới.
Tuy chưa hẳn có thể dùng bọn họ để uy hiếp đầu hồ tộc này, nhưng hẳn là có thể làm cho nàng phân tâm.

Hoặc là giữ chân nàng chờ viện binh tới giúp.

Bắc thành cao thủ như mây, nếu để bọn họ nhìn thấy đầu cửu vĩ hồ này.

Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hai người Lệ Ứng Long cùng với Hoàng Cửu nghe được Túc Nhật truyền âm thì ánh mắt cũng sáng lên nhìn về phía đám người Lăng Huyền Thiên.

Bọn họ rất muốn giúp Túc Nhật nhanh chóng thu thập cửu vĩ hồ.

Nhưng thực lực không đủ, tới gần giao phong hẳn là sẽ bị trọng thương.

Càng đừng nói là nhúng tay vào.
Vì vậy bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể hướng đám người Lăng Huyền Thiên ra tay.

“Hoàng trưởng lão, để một mình bản thiếu xử lý bọn họ là được rồi” Lệ Ứng Long nhìn thấy Hoàng Cửu muốn ra tay thì mở miệng nói.
Hắn đâu phải người ngu, nếu như để Hoàng Cửu ra tay như vậy chớp mắt sẽ chế trụ đám người kia.

Nào còn cơ hội cho hắn thể hiện.

Nhưng nếu như hắn có thể tự tay bắt lại bọn họ thì khác.

Như vậy sẽ khiến danh vọng hắn tại Thiên kiếm môn cao hơn.

Hơn nữa càng là có thể thu được Túc Nhật lão đầu này ủng hộ a.

Như vậy địa vị tông chủ Thánh kiếm môn hắn ngồi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Ừm….

Được” Hoàng Cửu sao có thể không nhìn ra ý đồ của Lệ Ứng Long.

Hắn suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu.

— QUẢNG CÁO —
Dù sao thì Lệ Ứng Long là người có cơ hội cao nhất ngồi vào vị trí trưởng môn Thánh kiếm môn đời tiếp theo.


Nếu đắc tội hắn sau này có chút khó sống a.

“Hắc hắc, đám ô hợp.

Bản thiếu trước tiên xử lý các ngươi” Hoàng Cửu vừa mở miệng đáp ứng.

Lệ Ứng Long liền cười lớn một tiếng.

Sau đó trực tiếp bộc phát thánh lực xông tới nhằm bắt lấy đám người Lăng Huyền Thiên.
Hắn cũng không có sử dụng vũ khí hay hoa chiêu gì, bởi vì trong mắt hắn đám người này chẳng có ai có năng lực chống lại hắn a.

Còn đầu thiết ngưu kia sao? Chỉ là ấu niên mà thôi, chưa đủ thành đạo.
~ oanh ầm ầm ~
Nhưng là đang lúc hắn đắc ý nhất thì lại là thời điểm hắn kinh hãi nhất.

Bởi vì không biết từ lúc nào trước mặt hắn đã xuất hiện một tên hòa thượng.

Hòa thượng này khí tức vô cùng kinh khủng.

Hẳn là một vị đại thánh cảnh.
Hơn nữa toàn thân hắn bây giờ đều phát ra phật quang, vô số phạn văn từ người hắn tràn ra trực tiếp oanh lên người Lệ Ứng Long.

Đáng sợ là mỗi khi phạn văn tiến nhập người hắn tu vi của hắn lại lùi lại một tầng.

Hơn nữa khí tức của hắn cũng là già đi trông thấy.
“Từ bi chú!” không ổn mau lên cứu thiếu tông chủ.

Túc Nhật đang chiến đấu với Hồ Nguyệt thấy những phạn văn kia cùng với biểu hiện của Lệ Ứng Long thì lập tức hướng đám người Thánh kiếm môn hô lên.
Từ bi chú chính là phật gia chính tông một loại vô cùng cao thâm chú kinh.

Có thể khiến người ta sám hối về những sự việc mình đã làm.

Nhưng, đáng sợ nhất chính là với mỗi tội lỗi bọn họ sám hối thì sẽ trả bằng tuổi thọ và tu vi của người đó.

Tất nhiên từ bi chú chỉ có thể sử dụng với người có tu vi yếu hơn người niệm.

Hơn nữa người kia nếu như bản tâm kiên định với những việc mình đã làm.

Thì sẽ không có tác dụng.

Thậm chí còn có thể khiến người niệm chú bị phản phệ.
Nhưng đời người lại có mấy ai không hối hận về việc mình đã làm đây.
“Mau dừng tay” thấy Túc Nhật hô lên Hoàng Cửu cũng lập tức xông tới tấn công Giới Không.

Hắn cũng không thể để Lệ Ứng Long mất hết tu vi, nếu không Thánh kiếm môn tông chủ chắc chắn không để bọn họ yên.
Chỉ là đúng lúc hắn đang tấn công Giới Không thì có một thanh âm vô cùng vang dội vang lên trong không trung.

“Lại dám tại Bắc thành tranh đấu, các ngươi thật không để Thần triều vào mắt sao!”.