Vạn Đế Chí Tôn

Chương 34: 34: Tích Huyết Kiếm






Bên ngoài Hỏa Thần cung lúc này, hầu hết mọi người đều đã trở lại cứ điểm của mình tại Hoang thành.

Chỉ còn đám người Dạ Minh tông, Vạn Bảo Các, Thiên Huyền tông là vẫn tại đây đợi.
Lúc này Lăng Huyền Thiên đã rời khỏi Hóa Thần cung, ngồi tại vị trí Thiên Huyền tông tĩnh thần.

Hắn trở lại làm mọi người ngạc nhiên không thôi.

Dù sao thì Hỏa Thần cung sau khi mở ra một ngày sẽ tự động đóng lại.
Chỉ khi sau thời gian một tháng, mới lại mở cửa ra để truyền tống mọi người ra ngoài.

Tất nhiên chỉ có thể truyền tống người sống.

Vì vậy mỗi lần Hỏa Thần cung mở ra, cũng có một số người không trở về.

Nhưng lúc này mới chỉ qua mười ngày, vậy mà Lăng Huyền Thiên lại có thể ra ngoài, ai chẳng kinh ngạc.

Tất nhiên cũng không ai chủ động tiến lên tra hỏi hắn, dù sao thực lực của hắn vẫn còn đó, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng nghịch thiên.
Tại vị trí Dạ Minh tông trong tòa nhà bên trong đang ngồi ba bóng người.

Một lão già râu tóc bạc phơ, thân thể già nua.

Nhưng khí tức của hắn vô cùng khủng bố.

Chính là một vị thánh tôn cảnh hàng thật giá thật.
Bên cạnh lão già ngồi hai tên đại hán nam tử mặc dù khí tức không mạnh mẽ như lão già chính giữa nhưng đều là thánh linh cảnh.
“Tiêu, tên tiểu tử kia không ngờ có thể tiến vào Hỏa Thần cung, liệu hắn có phá hư chuyện của chúng ta hay không?” một tên đại hán nhìn lão già hỏi.
“Không cần lo lắng, kế hoạch của chúng ta hẳn là mười ngày nữa mới bắt đầu.

Nếu hắn đã đi ra chắc cũng không phát hiện ra” lão già thản nhiên nói.
“Chỉ là chúng ta hẳn nên chuẩn bị một chút, dù sao thì sau khi Hỏa Thần cung khép lại, chiến trận mới thật sự bùng phát”
“Tiêu đại nhân yên tâm, ta và Hương đà chủ đã dàn xếp xong bên thập tông.

Bọn chúng hầu hết đều sẽ không kháng cự.

Chỉ là Vạn Bảo Các người cũng là khó đối phó”
Nghe vậy lão già gọi là Tiêu đại nhân nhẹ gật đầu: “Yên tâm, Vạn Bảo Các chuyến này cũng chỉ có một tên thánh linh cảnh mà thôi.


Còn đợi chúng ta đi khỏi nơi này còn phải sợ bọn hắn sao?”.

“A ui, Lăng công tử thật là thủ đoạn kinh người a.

Không chỉ có thể tiến vào Hỏa Thần cung lại còn có thể sớm trở ra a” La Khinh Sương nhìn Lăng Huyền Thiên cũng là kinh ngạc không thôi.

Tên tiểu tử này thật là không gì không làm được sao?
“Ta nghĩ ngươi hẳn là nên lo lắng cho đám người kia a” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý nàng mà là hướng ánh mắt về phía cự cầm rồi nói.
“A, Lăng công tử yên tâm.

Thiếp thân tuy là phó bang chủ của Dạ Minh tông nhưng không có đi lại với bọn họ a.

Huống hồ ta tin bọn họ cũng là không dám trêu chọc công tử đâu” La Khinh Sương mỉm cười nói.

Chỉ là trong mắt nàng như có như không từng tia lo lắng.
— QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên chỉ là lặng im không đáp.

Hắn biết Dạ Minh tông chuyến này chắc chắn có ý đồ không nhỏ, nhưng chỉ cần không chọc đến hắn hay Tô Ngọc Linh hắn cũng không quản bọn họ.

Dù sao mỗi người đều có dã tâm, đều có con đường riêng.

Hắn cũng không phải là thánh mẫu há lại lo chuyện bao đồng.
Tại Hỏa Thần cung bên trong,
“Ta nguyền rủa Dạ Minh tông các ngươi sẽ chết không yên lành”
“Tông chủ chắc chắn sẽ trả thù cho chúng ta”

“Hắc hắc, nho nhỏ tông môn cũng muốn hướng chúng ta báo thù? Nằm mơ” mở miệng là một tên nam tử thân mang một bộ màu đen.

Trên người hắn có từng đoàn khí tức màu đen như ẩn như hiện tỏa ra bên ngoài.

Đúng là Ngụy Thanh không sai.
“Bẩm thiếu chủ chúng ta đã thu thập đủ tinh huyết rồi.

Chỉ là đám người Thiên Huyền tông cùng Vạn Bảo Các đều đã được cứu đi”
“Lại là nha đầu Thiên Huyền tông.


Trước không để ý đến nàng, làm chính sự quan trọng hơn” Ngụy Thanh hừ lạnh nói.

Sau đó dẫn đám người rời khỏi nơi này.
Lúc này tại một cánh rừng nhỏ, tụ tập tại đó hơn ba mươi người.

Đi đầu là một vị nữ tử xinh đẹp, khí tức băng lãnh, tựa như tiên nữ không nhiễm phàm trần.

Xung quanh nàng tụ tập một đám người có Thiên Huyền cung, có Vạn Bảo Các, có Vạn Kiếm tông.

Chỉ là sắc mặc bọn họ trông đều trắng bệch dĩ nhiên bị thương không nhẹ.
“Thật tức chết ta, đám người Dạ Minh tông này vậy mà lại muốn giết hết mọi người.

Rốt cục bọn hắn muốn làm gì chứ?” Bách Lý Ngự Vân trông vô cùng tức giận nói, Vạn Kiếm tông người đi đến đây hơn hai trăm người hầu như đều đã bị toàn diệt chỉ còn không đến mười người.
Bên cạnh nàng đứng đó một thiếu nữ khoảng mười ba mười bốn tuổi, tu vi lại là linh tôn cảnh.

Chỉ là khóe miệng cùng quần áo của nàng cũng đều nhuộm đỏ vết máu.

Nghe Bách Lý Ngự Vân nói nàng cũng nhẹ lẩm bẩm:
“Đúng a, nếu không phải Ngọc Linh tỷ xuất hiện kịp thời chúng ta hẳn là đều đã chết a”.
Khóe mắt nàng cũng là đã ướt lệ từ lâu, tuy người nàng đều là máu nhưng nàng bị thương cũng không nặng như vậy.

Tất cả đều là máu của mọi người Vạn Bảo Các vì bảo vệ nàng mà hy sinh.

Càng nghĩ mắt nàng lại càng đỏ.

Chỉ là nàng không đủ thực lực nếu không chắc chắn sẽ giết sạch đám người kia.
“Bọn họ hẳn là vì tế kiếm” Tô Ngọc Linh khẽ nói.
“Là cây kiếm tại tòa tế đàn đó sao” Tần Mộng Vân cũng là lẩm bẩm.

Sau khi nàng cùng thánh nữ tìm được đám người Thiên Huyền tông, cũng là cùng nhau xông qua một số động thiên tìm được không ít bảo vật cùng linh dược.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là không lâu sau đó có một tin tức truyền ra nói là có người tìm thấy một tòa tế đàn bên trọng có chưa một thanh thần kiếm.

Tức thì mọi người đều tụ tập tại đó.


Chỉ là không ngờ trong tòa tế đàn có một sát trận vô cùng lợi hại.

Khiến thập tông người chết cùng tử thương vô số.
Sau đó Dạ Minh tông cùng Ngự thú sơn trang lại câu kết với nhau, tập kích mọi người khiến bọn họ tử vong vô số người.

Vốn Tô Ngọc Linh hoàn toàn có thể giải quyết bọn hắn, chỉ là không ngờ Vô Thường lại đột nhiên ra tay.

Khiến nàng cũng bị thương, nên đành phải đem bọn họ rời đi.
Tiếp theo là Dạ Minh tông trắng trợn giết tróc một màn, bọn họ truy tìm đệ tử của thập tông sau đó đều là đem bọn họ giết chết.

Máu huyết thì đều tụ tập tại tế đàn.
“Tất cả cũng tại tên khốn Vô Thường đó” Trương Phong cũng là ánh mắt vô cùng lăng lệ nói.

Thật không ngờ bọn hắn Thiên Huyền tông vừa khai tông nhận đệ tử lại là nội gián của Dạ Minh tông.
Vốn dĩ Vô Thường vô sau sẽ không có tư cách tham gia Hỏa Thần cung, chỉ là không hiểu sao đại trưởng lão lại là đích thân tiến cử, với tông chủ thấy hắn thiên phú không tệ nên mới cho hắn tiến vào.

Chẳng lẽ? Nghĩ đến đây sắc mặt Trương Phong càng lúc càng tức giận.
“Tốt, các ngươi không cần suy nghĩ nhiều.

Lo trị thương đi, chúng ta chuẩn bị quay lại tế đàn” Tô Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều như bọn hắn, thản nhiên nói.
“Thánh nữ, nhưng ngài còn đang bị thương a”
“Ta không sao”.

Tô Ngọc Linh nhàn nhạt đáp.

Thương thế của nàng thật không có nặng bao nhiêu, Vô Thường bất thường nàng vốn đã sớm nhìn ra.

Chỉ là nàng muốn tương kế tựu kế thôi.

Bọn họ muốn mở tế đàn lấy thần kiếm, nàng há lại không muốn.

Nhưng là nàng lại không muốn ra tay với người không có ác ý với mình, nên mới mượn tay bọn họ.

Tất nhiên cùng nàng quan hệ không tệ như Vạn Bảo Các cùng Vạn Kiếm tông nàng đều bảo vệ bọn họ.
Thật ra đa phần đệ tử của thập tông đều chết tại sát trận của tòa tế đàn.
~ Ùng ùng ùng ~
Lúc này trên bầu trời vang lên thanh âm vô cùng lớn.

Sau đó một hư ảnh thanh kiếm màu trắng vô cùng to lớn xuất hiện cằm từ dưới đất lên không trung.

Tiếp đến từng đoàn huyết tinh truyền vào thanh kiếm khiến nó ngày càng trở lên ngưng thực.
“Tốt, đi thôi” Tô Ngọc Linh nhìn hư cảnh bạch kiếm sau đó hướng mọi người nó.


Dù sao mọi người thương thể cũng đã khôi phục một ít.

Chắc hẳn không ai muốn bỏ qua cơ hội này.
Tại một ngón núi lúc này đang đứng một đám người, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tế đàn phía dưới.
— QUẢNG CÁO —
Tế đàn là một hình tròn rộng hơn mười mét, tại trung tâm có cắm một cây kiếm vô cùng to lớn màu trắng ngà.

Bên dưới thì nằm la liệt xác chết cùng vô số tinh huyết.

Chỉ là những tinh huyết này dần dần chảy từ mặt đất lên trên tế đàn tiến vào trong thanh kiếm màu trắng.
Sau đó thanh kiếm màu trắng dần dần chuyển màu cuối cùng hóa thành một màu đỏ sẫm thanh kiếm.
~ Rống ~
Sau khi toàn bộ máu huyết được thanh kiếm hấp thu một tiếng rống vô cùng vang vọng trên bầu trời.

Cùng với đó hư ảnh kiếm quang trên bầu trời cũng biến mất.

Chỉ còn lại đó một thanh kiếm đỏ sẫm cắm ở giữa tế đàn.

Chỉ là lúc này thanh kiếm tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng.
“Ha ha ha, trời cũng giúp ta.

Thật là một thanh thần khí không thể sai” Ngụy Thanh cười to không thôi, lần này hắn chắc chắn lập công lớn a.
Hắn cũng không chờ đợi nữa lập tức bay về tế đàn, ý định lấy thanh kiếm ra.
~ Oanh ~
Chỉ là lúc này một đại chưởng nhanh như chớp bay về phía hắn.

Ngụy Thanh không dám khinh thường, toàn thân linh lực tản ra sau đó hóa thành một bóng đen hư ảo bay ngược lại.

Chỉ thấy cự chưởng đánh trúng vách núi sau lưng hắn, toàn bộ vách núi đều rung lên.
Cùng với đó một nữ tử nhẹ nhàng xuất hiện giữa hư không.
“Thật mạnh” đám người Dạ Minh tông cùng Ngự thú sơn trang cũng là hít một ngụm khí nhìn về phía nữ tử ra chiêu.
“Ngươi … sao có thể ngươi vậy mà không bị thương?” Vô Thường đứng xa nhìn thấy cảnh này cũng là giật mình.

Hắn nhớ rất rõ lúc trước Tô Ngọc Linh bị hắn đánh lén, một chiêu đắc thủ.

Vậy mà bây giờ nào có giống người bị thương tích.

Cho dù là một vết thương nhẹ.
“Dựa vào ngươi? Chưa xứng có thể tổn thương ta” Tô Ngọc Linh tuy đáp lại hắn nhưng nàng một mực nhìn về hướng thanh kiếm kia.
Tích huyết trùng sinh, hẳn là tích huyết kiếm..