“Ha ha, Linh Ẩn tông các ngươi lúc nào cũng như vậy a.
Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao? Hay là sợ đánh không lại rồi bị người khác giết ngược, nên đạo mạo một chút.
Nếu thua thì cũng có cớ cầu xin tha thứ” đang lúc Liễu Hạ chuẩn bị ra tay từ xa đi đến một đám người.
Bọn họ trên đai lưng đều khắc một đầu kỳ dị linh thú, đúng là biểu tượng của đệ tử Ngự thú sơn trang.
Cầm đầu là một tên thấp bé nam tử, đang cưỡi trên lưng một đầu bôn lôi hổ.
Đầu hổ này toàn thân đen tuyền, cặp mắt xanh lè.
Đáng sợ là nó chính là một đầu thất phẩm linh thú.
Tất nhiên đầu này cũng không phải như đầu hung thú mà Tần Mộng Vân đánh giết trước đó.
Mà là một đầu có thể so với cao giai linh tôn cảnh hung thú.
“Khương Thần ngươi là muốn cùng Linh Ẩn tông chúng ta cạnh tranh sao” Liễu Hạ nghi hoặc nhìn nam tử trên lưng bôn lôi hổ hỏi.
Trước giờ Linh Ẩn tông bọn họ cùng Ngự thú sơn trang đi lại rất gần, tự nhiên sao tên Khương Thần lại xen vào chuyện của hắn.
Chỉ một mình Khương Thần hắn đương nhiên không sợ, nhưng sau lưng Khương Thần đệ tử Ngự thú sơn trang có hơn ba mươi người.
Chưa kể đến linh thú bọn họ cất giấu.
Bọn hắn Linh Ẩn tông người tuy nhờ vào truy tung thuật có thể tìm được người của mình nhanh hơn một chút nhưng cũng không đông đến mức này.
Tất nhiên Ngự thú sơn trang có thủ đoạn đặc thù gì đó.
Chỉ là hắn cũng không đoán ra thủ đoạn của đám người Ngự thú sơn trang.
“A, Liễu huynh hiểu lầm a! Ta cũng chỉ là muốn linh thảo thôi.
Tất nhiên chúng ta muốn toàn bộ nha” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Trước đây bọn hắn thật không dám cùng Linh Ẩn tông trở mặt quá nhiều, dù sao thì tổng thể thực lực bọn họ vẫn không bằng Linh Ẩn tông cùng Vạn Kiếm tông.
Nhưng bây giờ đã khác rồi a.
Đừng nói Linh Ẩn tông, cho dù là thêm Vạn Kiếm tông vào Ngự thú sơn trang cũng không lo lắng.
“Ngươi …” Liễu Hạ tức giận không thôi.
Xuất hiện sau cùng lại muốn tranh đoạt toàn bộ linh thảo.
Thật đáng giận.
“Được rồi, tiểu cô nương.
Không biết ngươi có thể đưa linh thảo cho chúng ta không a?” Khương Thần nhàn nhã hướng Tô Ngọc Linh hỏi.
Nhưng là ánh mắt của hắn vô cùng lạnh, hơn nữa đám người sau lưng hắn cũng đã thả dần linh thú của mình ra ngoài.
Từ từ bao quanh nơi này.
Hiển nhiên chỉ cần nàng nói không, chắc chắn hắn ra động thủ.
“Cút” Tô Ngọc Linh chỉ lạnh lùng nói một tiếng, nhưng là theo thanh âm nàng vang lên.
Nhưng là chỉ một chữ đơn giản, vào trong tai mọi người lại như là một tiếng kêu vô cùng bén nhọn vậy.
Toàn bộ linh thú của Ngự thú sơn trang người đều là hốt hoảng chạy vào rừng không để ý đến Ngự thú sơn trang đám người kêu gọi.
Duy chỉ có đầu bôn lôi hổ là không chạy đi.
Chỉ là thân thể của nó cũng đang run rẩy, cũng không có tỏa ra khí tức kinh người như trước.
“Thật đáng sợ!” Vô Thường cũng nhìn Tô Ngọc Linh nhẹ than, chỉ là ánh mắt của hắn lấp lóe tinh quang không biết đang nghĩ gì.
“Ngươi cái tiểu nha đầu, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt.
Tốt, đã vậy bổn gia trước đem ngươi bắt sau đó lại làm sạch ngươi” Khương Thần lại tức giận không thôi.
Hắn tại Ngự thú sơn trang trước giờ đều là được vạn người chú mục.
Bây giờ lại bị một tiểu nữ tử mười mấy tuổi hô “cút” sau này còn làm sao gặp người.
Vốn hắn cũng không định cùng Tô Ngọc Linh đám người sớm như vậy tranh đấu, chỉ lấy linh thảo rồi rời đi.
Nhưng bây giờ hắn lại đổi chủ ý.
“Lên bắt lấy nàng! Ai sớm nhất bắt được nàng, sau khi ta chơi chán sẽ cho người đó thưởng thức nàng”
Nghe Khương Thần nói vậy đám người Ngự thú sơn trang cũng là hai mắt tỏa sáng.
Tất cả đều hướng Tô Ngọc Linh ba người đánh tới, dù sao thì nàng cũng rất xinh đẹp a.
Được vui đùa một lần thì còn gì bằng.
“Muốn chết” Tần Mộng Vân thấy đám người như thế tất nhiên biết bọn họ nghĩ gì đang định ra tay.
Chỉ là Tô Ngọc Linh đã đưa tay cản nàng lại.
Sau đó Tô Ngọc Linh nhẹ giậm chân bay lên đứng cách mặt đất khoảng mười mét.
Tiếp đến nàng nhắm hai mắt lại, đột nhiên tại mi tâm của nàng hiện ra một đầu hư ảnh phượng hoàng toàn thân xanh biếc.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp đó nàng bỗng nhiên mở mắt ra nhẹ hô một tiếng: “phong”.
Tức thì đầu hư ảnh phượng hoàng sải cánh bay về phía đám người Ngự thú sơn trang.
Cùng lúc đó toàn bộ linh khí thiên địa như theo sau đầu phượng hoàng kia bay xuyên qua đám người.
Chỉ trong nháy mắt hơn ba mươi mấy đệ tử của Ngự thú sơn trang đều hóa thành thạch băng.
Không thể cứ động.
“Ngươi … ngươi lại có thể điều khiển linh khí thiên địa?” Khương Thần cũng là giật mình.
“Thánh nữ Thiên Huyền tông, thật không đơn giản” Liễu Hạ cũng là híp mắt lại đánh giá nàng.
Linh khí thiên địa chỉ có thánh nhân mới có thể dẫn xuất.
Tuy tại linh cảnh có một số người nhờ vào thiên sinh linh thể mà có thể lấy ra một ít thuộc tính trong tự nhiên để tiến hành công kích.
Nhưng chỉ lấy ra được một ít mà thôi.
Huống chi Tô Ngọc Linh cũng không phải thiên sinh linh thể.
Hơn nữa linh khí nàng câu thông là vô cùng nhiều, thậm chí vô cùng thuần thục.
Bọn hắn tự nghĩ cho dù là thánh giả cũng chưa chắc điều khiển linh khí tuần thục như nàng.
Tất nhiên bọn họ không biết Tô Ngọc Linh thân mang thiên phượng thần mạch, tuy bây giờ nàng chỉ có thể điều khiển ra đơn giản nhất hai hình thái là băng phượng cùng hỏa phượng.
Nhưng cộng thêm trước đây làm đều đã tiếp cận đạo pháp tất nhiên cùng thiên địa hiểu rất rõ.
Nếu không phải vì nàng một mực sợ nhìn thấy Lăng Huyền Thiên bị tổn thương, nàng đều đã có thể chứng đạo.
Bởi vì nàng biết một khi nàng chứng đạo, sẽ ở gần hắn hơn.
Nhưng dù cho ở gần hắn lại không thể bảo vệ hắn, chỉ có thể nhìn hắn cùng người tranh đấu.
Gặp hắn thương tổn cũng chỉ có thể nhìn không thể giúp.
Vì vậy nàng mới nguyện không chứng đạo.
Một đời giữ hình tượng vô địch của hắn trong lòng.
Như vậy nàng sẽ mãi mãi không lo lắng, cũng không thấy hắn bị tổn thương.
“Muốn chạy” lúc này Tô Ngọc Linh lạnh lùng nhìn Khương Thần cùng bôn lôi hổ đang bỏ chạy đánh ra nhất chưởng.
~ Oanh ~
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ vị trí Khương Thần đều bị bụi bặm che đậy.
Sau khi bụi bặm tán đi chỉ thấy bôn lôi hổ đã chết nằm đấy.
Còn Khương Thần lại không thấy tung tích.
“Thủ đoạn chạy trốn ngược lại không ít” Tô Ngọc Linh băng lãnh nói, nàng tất nhiên biết được tên kia đã sai khiến bôn lôi hổ để nó chịu chết thay.
Sau đó dùng một bảo vật phá toái không gian chạy đi.
Tất nhiên dư chấn cũng để hắn bị thương không nhẹ.
Nàng cũng không lại để ý hắn nữa, chạy thì chạy dù sao hắn cũng không chạy ra khỏi được Hỏa Thần cung.
Sau đó nàng nhẹ đưa mắt về phía Linh Ẩn tông.
“A, Tô cô nương! Chúng ta cũng không có nháo đến mức người chết ta sống.
Hy vọng tha cho chúng ta một mạng a” Liễu Hạ thấy nàng nhìn sang giật mình nói.
Tuy hắn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng nhưng toàn bộ đệ tử Linh Ẩn tông còn lại chắc chắn sẽ chết.
Hắn cũng không muốn như vậy.
“Để lại túi trữ vật có thể đi” Tô Ngọc Linh thản nhiên nói.
Dù sao nàng bọn hắn tuy có ý đồ với linh thảo nhưng cũng chưa có ra tay.
Nàng cũng không có đuổi tận giết tuyệt.
Đây cũng chỉ là vấn đề lập trường cùng tranh chấp mà thôi.
Tất nhiên đó là bọn họ chưa ra tay, cũng không quá bất kính với nàng.
Nếu không cũng không dễ dàng như vậy.
“Đa ta” Liễu Hạ đa tạ một tiếng sau đó kêu mọi người giao ra túi trữ vật cũng là dứt khoát rời đi.
— QUẢNG CÁO —
…
~ Ầm ầm ầm ~
Lúc này tại một tòa cung điện màu vàng, đang đứng đó là một vị thiếu niên tuấn mỹ, toàn thân hắn mặc một bộ màu trắng trường bào.
Người này không ai khác chính là Lăng Huyền Thiên.
Tiếng ầm vang đó đúng là tiếng hắn mở cửa cung điện, còn hai đầu thánh thú thì đều hoảng sợ nằm dưới đất không dám cử động.
Hắn đưa mắt đánh ra cung điện một chút.
Bên trong cung điện tất cả đều là một màu vàng kim, từng cây cột vô cùng to lớn chống đỡ toàn bộ cung điện.
Trung tâm cung điện treo một bức tranh có khắc hình thú một con hỏa kỳ lân.
Miệng kỳ lân lại ngậm một viên ngọc châu màu đen to bằng ngón tay cái.
“Thật là nó” Lăng Huyền Thiên nhìn viên ngọc châu lẩm bẩm.
Sở dĩ hắn đến đây đúng là vì viên châu này.
Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng đưa tay nhấn nhẹ vào viên châu trong miệng hỏa kỳ lân.
Sau đó nhắm mắt lại, cùng lúc đó từng đoàn màu vàng vụ khí trong người hắn tản ra.
Chớp mắt hắn đã xuất hiện bên trong bức tranh.
Thế giới trong tranh lúc này đều là một màu đen, chỉ có một điểm vô cùng nhỏ ánh sáng màu đỏ hiện ra ở khoảng cách rất xa vị trí Lăng Huyền Thiên đang đứng.
Có lẽ hắn đi ngàn năm cũng không thể tới được nơi đó.
Nhưng là Lăng Huyền Thiên lại nhẹ mỉm cười.
Sau đó trong tay hắn xuất hiện một quyển sách, đúng là vô tự thiên thư trong người hắn.
“Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Đạo quyển khai!” chỉ thấy Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm.
Sau đó một màn kỳ dị phát sinh, vô tự thiên thư trong tay hắn từ từ mở ra chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Cùng lúc đó hắn đã xuất hiện tại điểm sáng màu đỏ trước đó.
Kỳ lạ chính là điểm sáng này lại là một đầu hỏa kỳ lân vô cùng to lớn.
Mình sư đầu rồng, toàn thân đỏ sẫm bốc lên tức ngọn lửa màu đỏ.
Tỏa ra sức nóng vô cùng, như thiêu đốt toàn bộ thế gian.
“Lại là một đầu ấu thể kỳ lân! Tiếc là chỉ có tu vi thánh vương cảnh”
~ Grừ gừ ~
Hỏa kỳ lân thấy một nhân loại nhỏ bé lại có thể xuất hiện tại nơi này, hơn nữa tựa hồ rất châm chọc nhìn nó.
Liền tức giận giống lên một tiếng.
Không gian xung quanh nó cũng là giống như tờ giấy vậy, nhẹ nhàng bốc cháy.
Nhưng đối diện nó Lăng Huyền Thiên vẫn thản nhiên nói: “tốt! tiểu ấu tử, ta chỉ đến đây lấy vật thuộc về mình mà thôi.
Không cần tức giận”.
Hỏa kỳ lân như hiểu tiếng hắn càng thêm từng giận trực tiếp hướng về hắn lao tới.
Những nơi nó đi qua đều hóa thành từng ngọn lửa bốc cháy lên.
“Phiền phức” mắt thấy hỏa kỳ lân xông tới Lăng Huyền Thiên nhẹ nói.
Sau đó hắn cũng là lao lên cùng hỏa kỳ lân một chưởng oanh tới.
— QUẢNG CÁO —
~ phanh ~ hỏa kỳ lân trúng một chưởng của hắn trực tiếp lùi lại hơn năm mươi trượng.
Ngọn lửa trên người cũng là giảm đi rất nhiều.
Lăng Huyền Thiên cũng không dừng lại, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nó đánh ra hơn hai mươi chưởng ấn.
~ Grừu grừu ~ hỏa kỳ lân vô cùng tức giận gầm lên, chỉ là nó lại không còn chút khí lực nào, ngọn lửa quanh người cũng tắt ngấm.
Lăng Huyền Thiên lần nữa lấy ra vô tự thiên thư.
Sau đó từ trong người hắn một hư ảnh màu vàng kim vô cùng to lớn nhẹ bước ra.
Đúng là đạo hồn của hắn.
Vốn dĩ đạo hồn của hắn bị pháp tắc phong bế không thể ly thân.
Tuy nhiên nơi này chính là Hỗn độn u minh giới.
Hoàn toàn không chịu pháp tắc chưởng khống.
Vì vậy đạo hồn của hắn cũng không chịu sợi xích pháp tắc ảnh hưởng.
Còn mục đích hắn đến đây tất nhiên là vì hỗn độn u minh châu.
Chỉ thấy đạo thần hồn to lớn kia đưa tay cầm lấy vô tự thiên thư.
Sau đó từng tia đạo pháp truyền vào đó càng lúc vô tự thiên thư càng trở lên chói mắt.
Sau đó một viên châu từ từ theo trong miệng hỏa kỳ lần bay ra.
Viên châu này chỉ có một màu đen tuyền, xung quanh nó tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố trong nháy mắt dung nhập tại bìa của vô tự thiên thư.
Cùng lúc đó, tại vị trí tim của Lăng Huyền Thiên sợi xích hỗn độn chí khí cũng hóa thành tro bụi dung nhập vào thân thể hắn.
~ Hô ~
Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng thở ra, cả người hắn khí tức đều thay đổi, thỉnh thoảng lại có từng đoàn hư ảo màu đen chi khí tản ra.
Trông vô cùng khủng bố.
Sau một lúc tĩnh thần thu lại toàn bộ hỗn độn chi khí, Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn hỏa kỳ lân đang nằm đó.
Chỉ là bây giờ nó cũng không có to lớn như trước.
Mà hiện nguyên hình kích cỡ khoảng bằng một người lớn.
Ngọn lửa xung quanh người nó cũng không còn màu đỏ mà là một màu vàng nhạt.
Lăng Huyền Thiên nhẹ vung tay sau đó toàn bộ đạo pháp hắn đánh trên người hỏa kỳ lân đều thu về.
~ Grừ grừ grừ ~
Hỏa kỳ lân cũng là gừ nhẹ, nhưng ánh mắt nó chưa sâu đậm kiêng kỵ.
Nó biết nhân loại này cực kỳ đáng sợ.
“Tốt! hỗn độn u minh châu cũng không còn không chế người.
Giờ ngươi cũng không cần lại ở nơi này, ta đưa người ra khỏi đây” nói xong vô tự thiên thư trong tay hắn nhẹ rung, chớp mắt Lăng Huyền Thiên cùng hỏa kỳ lân đã trở lại cung điện.
“Ngươi ở lại nơi này tu luyện cho tốt, đợi thành thần thú thời điểm ta lại đưa ngươi ra ngoài” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
Sau đó hắn vung tay lên từng đoàn trận pháp hiện ra triệt để phong bế nơi này.
Theo hắn thì hỏa kỳ lân tại nơi này tu luyện sẽ dễ dàng thành thần hơn.
Dù sao thì tòa cung điện này cũng là vì nó mà luyện chế ra.
Pháp tắc trong này là phù hợp nhất dành cho nó.
Hơn nữa nếu mang nó ra ngoài tại phàm giới thật sự là không thích hợp.
Sẽ phá hư thiên địa pháp tắc tại đây..