Vạn Đế Chí Tôn

Chương 27: 27: Phó Tông Chủ Dạ Minh Tông






“Ha ha, ánh mắt của Lăng công tử thật là tinh tường nha! Thiếp thân bái phục a” một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Sau đó là một nữ tử vô cùng kiều diễm, từ vòng eo đến cặp tuyết lê của nàng đều khiến mọi nam tử nhìn vô sản sinh ra dục vọng.
Nàng không phải La Khinh Sương thì ai, chỉ là lần này nàng cũng không biến ảo dung mạo mà là dùng nhan sắc thật của mình.

“Phó … phó tông chủ! Thuộc hạ tham kiến U Sương đại nhân”tên đại hán râu kẽm nhìn thấy nàng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Hắn lập tức cúi đầu hướng nàng làm lễ.

Hai tên thiếu niên sau lưng hắn thấy như vậy cũng lập tức quỳ xuống.
Phó tông chủ, tuy hai người không nhận ra nàng nhưng biết sư tôn của họ chắc chắn không nhận lầm.

Bọn hắn sư tôn là thánh giả được miễn quỳ hành lễ, nhưng bọn hắn thì lại không được.
Phó tông chủ tại Dạ Minh tông địa vị vô cùng cao, thậm chí truyền ngôn tông chủ một mực muốn song tu cùng nàng.

Chỉ tiếc bị nàng cự tuyệt, nhưng hắn cũng không trách cứ nàng.

Thậm chí hướng mọi người tuyên bố thấy nàng như thấy hắn.

Ai dám mạo phạm nàng tuyệt đối sẽ chết không chỗ dung thân.
Còn tại sao bọn hắn lại gọi nàng là U Sương? Bởi vì thật sự không có mấy người biết tên thật của nàng.

Lăng Huyền Thiên lại là một trong số ít người như vậy.
“Nữ tử này bản thánh tử nhất định phải có được” Tống Ngọc âm thầm thề trong lòng.

Tuy Tô Ngọc Linh cũng rất đẹp nhưng cùng La Khinh Sương thiếu đi một chút lửa, cùng thành thục.

Nam tử thấy nàng chỉ muốn ở gần nàng, ôm ấp bảo vệ nàng.
Nhưng La Khinh Sương thì khác, nàng giống như là hiện thân của hồ ly vậy vô cùng mỹ lệ vô cùng thành thục.

Khiến nam tử nào cũng muốn đưa nàng xuống dưới thân.
Nghĩ vậy Tống Ngọc nhìn sang Trần lão ra lệnh: “Trần lão đầu ngươi nhất định phải đem nàng cho ta…”.
Đúng lần này hắn trực tiếp ra lệnh, cũng không còn kính lễ như trước nữa.
~ Ba ~
Chỉ là hắn chưa kịp nói hết câu Trần lão đã một bạt tai vào mặt hắn.


Hắn tỉnh, triệt để tỉnh hắn quên mất Trần lão cũng không phải thuộc hạ của hắn.

Mà chỉ là được cha hắn nhờ theo để bảo vệ hắn mà thôi, hơn nữa trước khi đi cha hẳn dặn hắn mọi chuyện đều phải nghe lời Trần lão.
Nghĩ đến đây hắn như tỉnh ngộ vội vàng giải thích: “Trần lão ta thật …”.

Nhưng là hắn chưa nói hết câu Trần lão đã lạnh giọng quát : “Câm miệng”.
Trần lão sao lại không biết hắn định nói gì.

Hắn cũng không nhỏ nhen như Tống Ngọc nghĩ.

Sở dĩ hắn tát Tống Ngọc chỉ vì không để hắn tiếp tục nói lời đắc tội nữ tử kia thôi.
Người khác không nhận ra nhưng hắn đường đường một vị thánh tôn sao lại không cảm ứng được nữ tử này đáng sợ.

Hắn biết nữ tử này tu vi chắc chắn cao hơn hắn.

Thậm chí cao hơn không chỉ một bậc.
— QUẢNG CÁO —
La Khinh Sương cũng không để ý đến mọi người cử động, nàng chậm rãi từng bước hướng về phía Lăng Huyền Thiên đi tới.

Tuy nàng bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mỗi bước chân như vượt qua vài dặm vậy.

Rất nhanh đã tới trước mặt Lăng Huyền Thiên nhẹ nhàng nói: “Lăng công tử, từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ?” thanh âm nàng nhẹ nhàng nhưng như có ma lực khiến mọi người bồi hồi không thôi.
“Xú bà nương, ta biết ngay ngươi tiếp cận thiếu gia nhà ta không có ý tốt a” Tô Ngọc Linh lườm nàng nói.

Nàng ánh mắt cỡ nào, tất nhiên có thể nhìn ra nữ tử này cùng U Sương là một.

Đặc biệt là cặp tuyết lê bồng bềnh kia như muốn dính lên người thiếu gia của nàng vậy.
“Nữ tử xinh đẹp này là U Sương sao?” Trịnh Dương cũng say đắm nhìn nàng.

Nếu không phải hắn có không linh thánh thể giúp bản thân hạn chế một phần của huyễn thuật, sợ là hắn đã trực tiếp vượt lên đưa nàng ôm lấy rồi.

Dù sao giữa hai người khoảng cách cũng chỉ là Lăng Huyền Thiên đứng trước mà thôi.
“Hừ hồ ly tinh” Bách Lý Ngự Vân hừ nhẹ.
Không để ý đến cử động của mọi người Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói: “Ngươi là muốn đến làm nha hoàn cho ta rồi sao?”.
“Lăng công tử thật biết nói đùa a! Thiếp thân đến đây chỉ là quan tâm một chút an toàn của ngài mà thôi” La Khinh Sương nhoẻn miệng cười nói.
Sở dĩ nàng đi theo hắn là vì thấy Tống Ngọc hai ngươi bám theo.


Còn Mộc Hư thánh giả cùng ba tên Dạ Minh tông ngu ngốc kia nàng cũng không để ý.

Nàng chắc chắn Lăng Huyền Thiên sẽ giải quyết được bọn họ.
Nhưng Trần lão thì lại khác, nàng tất nhiên biết hắn là một vị thánh tôn cảnh.

Hơn nữa còn đến từ Thiên châu thủ đoạn chắc chắn không ít.

Vì thế nàng mới quyết định đi theo.
Nếu Lăng Huyền Thiên không thể giải quyết Trần lão, lúc đó nàng sẽ ra tay cứu hắn.

Sau đó đem hắn về từ từ tra hỏi.
Nếu như hắn có thể đánh bại Trần lão, nàng sẽ xem xét tình hình.

Hắn nếu là bị thương thì dễ làm.

Còn nếu hắn không bị thương thì nàng sẽ phải tìm cách khác.
Chỉ là không ngờ cho dù nàng ẩn nấp xa như vậy, thậm chí còn dùng ám thuộc tính hòa làm một với thiên địa vẫn bị hắn phát hiện.
“A, là lo lắng an toàn của ta sao?” Lăng Huyền Thiên thâm ý nhìn La Khinh Sương nói.
“Nếu là lo cho thiếu gia nhà ta vậy người ra tay xử lý lão già kia đi a” Tô Ngọc Linh một bộ cười đùa chỉ hướng Tống Ngọc cùng Trần lão bên cạnh hắn nói.
Trần lão thấy nàng nói vậy cũng là ánh mắt âm trầm.

Luyện hồn tháp đã là ở sẵn trên tay, chỉ cần nữ tử kia có ý định ra tay hắn chắc chắn sẽ tiên phát chế nhân.
Mặc dù hắn biết cơ hội không nhiều nhưng ít nhất sẽ có khả năng giữ lại một mạng.

Luyện hồn tháp tuy là thần khí nhưng đã không còn một phần vạn năng lực năm xưa.

Huống chi hắn cũng chỉ là một vì thánh tôn cảnh, điều khiển thần khí cũng không đánh được ra bao nhiêu uy lực.

— QUẢNG CÁO —
“Tiểu cô nương nói đùa a! U Sương cũng chỉ có điểm ấy tu vi sao chống lại được một tên thánh tôn cảnh.

Vẫn là cần Lăng công tử bảo vệ thiếp thân a” nàng vừa nói vừa làm ra một vẻ yếu đuối nhẹ dựa vào vai Lăng Huyền Thiên.
Chỉ là nàng chưa dựa vào vai hắn thì Tô Ngọc Linh đã đưa tay ra cản nàng lại nói: “Ngươi cái xú bà nương này! Lại muốn câu dẫn thiếu gia nhà ta tin hay không ta kêu thiếu gia lột sạch ngươi tại đây”.
Xú bà nương này nói chuyện với nàng thì xưng tên, còn nói với thiếu gia thì một mực thiếp thân.


Nàng đúng là không chịu được a.
Vốn dĩ La Khinh Sương định trêu chọc nàng thêm tý nữa, nhưng nhìn lại ánh mắt vô cũng băng lãnh của Tô Ngọc Linh, nàng lại không tiếp tục.
Dù sao Lăng Huyền Thiên tựa hồ rất thương nha đầu này.

Chọc nàng quá không khéo Lăng Huyền Thiên thật sự ra tay với nàng.
Không nhìn thấy tên này một bộ cách người ngàn dặm sao? Cho dù là lúc tại phòng nàng hắn cũng chỉ trêu đùa chút thôi, mặt cũng không chút nét cười.
Nhưng cùng nha đầu kia lại khác, cử chỉ không những nhẹ nhàng thân mật.

Mà cũng thường xuyên cười với nha đầu đó.

Chắc hẳn bên trong không đơn giản.
Tốt nhất nàng cũng không nên làm quá.
Nghĩ đến đây nàng hướng về ba tên Dạ Minh tông nói: “Các ngươi tại sao lại theo bọn họ?”.

Tống Ngọc cùng Mộc Hư thánh giả là vì thánh linh thảo mà tới nàng không lạ gì.

Nhưng Dạ Minh tông trước nay chưa từng cướp đoạt vật phẩm đã đấu giá ra tại Minh hội đấu giá.
“Là vì cái này đi” bọn họ chưa trả lời nàng Lăng Huyền Thiên đã nhẹ tay nhấc lên.

Chỉ thấy từng đoàn quỷ khí đen xì theo cơ thể những người khác tiến vào trong tay hắn.
“U linh oán dạ! Thì ra là vậy, không ngờ các người lại bị Dạ Minh tông người thi triển u linh oán dạ” La Khinh Sương nhẹ nói.

U linh oán dạ chính là độc môn công pháp của Dạ Minh tông, hóa thân thành quỷ nhằm đưa quỷ khí vào người đối phương.

Từ đó Dạ Minh tông những người khác có thể theo đó mà báo thù cho bọn họ.

Sở dĩ nàng không nhìn ra bọn hắn trúng u linh oán dạ vì mỗi phân đà tại mỗi nơi khác nhau thì u linh oán dạ sẽ dùng khí huyết khác nhau để tu luyện.

Cũng chỉ có những người cùng phân đà mới có thể nhìn thấy.
Một nguyên nhân là vì Dạ Minh tông sợ sẽ có người phản bội Dạ Minh, từ quỷ khí có thể lần ra tất cả thành viên của tổ chức.

Mặt khác việc lựa chọn khí huyết tu luyện u linh oán dạ sẽ phân theo cấp bậc trong Dạ Minh.

Từ đó khi thi triển khí huyết có thể nhận biết cấp trên của mình.
— QUẢNG CÁO —
Chỉ là nàng không hiểu theo lý Lăng Huyền Thiên hẳn là đã sớm biết bọn họ bị gieo vào u linh oán dạ.

Cũng dễ dàng có thể lấy đi sao lại không làm vậy?
Nghĩ đến đây nàng lại đưa mắt nhìn thiếu niên kia một chút.

Nhưng là lại bắt gặp hắn đúng là đang hướng cơ thể nàng từ ngực đến mông đều nhìn không chút bỏ sót.

Như đang lột sạch nàng ra vậy.


“Hừ” xú nam nhân, chờ người không qua nổi ải này chắc chắn ta sẽ đem ngươi từ từ chơi đùa.

La Khinh Sương cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

Nàng mặc dù rất muốn hướng hắn ra tay nhưng cũng không làm vậy.

Một khi nàng ra tay nếu thắng thì không sao.

Nhưng chẳng may thất bại vậy hắn thật sẽ đem nàng làm xong.

Tiếp xúc với hắn không lâu nhưng nàng cũng biết tên tiểu tử này không muốn cùng người dây dưa.

Nhưng nếu ngươi ra tay với hắn, hắn chắc chắn để ngươi hối hận không ngừng.
“Lăng công tử nể thiếp thân một bộ mặt tha cho bọn hắn thế nào?” La Khinh Sương nhẹ hướng Lăng Huyền Thiên nũng nĩu nói.

Cũng xin tha cho bọn hắn cũng không phải là vì họ là Dạ Minh tông người.
Mà là nàng đang cố thử xem ranh giới cuối cùng của hắn tại đâu.

Dạ Minh tông đám người theo dõi hắn hơn phân nửa là có sát ý với bọn hắn.

Nhưng vẫn chưa ra tay, liệu hắn có bỏ qua cho bọn họ hay không.
“Được a, tùy tiện” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Dù sao thì đối với hắn bọn họ cùng sâu kiến không khác nhau là bao.
Tất nhiên quan trọng nhất là vì bọn họ chưa chạm đến nghịch lân của hắn.

Còn như Tống Ngọc cùng Trần lão, hắn tự nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Vậy thiếp thân đa tạ công tử rồi”.

Nói rồi nàng nhẹ hướng ba người kia phất tay một chưởng đánh bọn hắn văng ra xa.

“Đa tạ U Sương đại nhân”
“Đa tạ phó bang chủ” cho dù bị La Khinh Sương đánh văng nhưng bọn họ cũng không chút oán hận.

Liên tục cảm kích.

Bọn họ thế nhưng miệng mình vừa đi một vòng qua quỷ môn quan.
Không chỉ vị thánh tôn cảnh kia, La Khinh Sương, cùng nam tử thần bí khiến phó bang chủ của bọn họ cũng phải nhường nhịn.

Ba người đó ai cũng có thể nhẹ nhàng lấy mạng bọn họ..