Sau khi Vũ Thanh chết, Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục nán lại Mê Thành.
Mà trở về cung điện tại Thiên Môn, những chuyện nên làm hắn đều đã làm.
Nếu mọi người còn không thể hiểu ra thì hắn cũng không thể làm gì hơn.
Pháp tắc chung quy là do cảm ngộ của bản thân mà thành.
Chỉ là dù cho hắn cùng La Khinh Sương đã rời đi, nhưng phần lớn mọi người đều như chết lặng.
Một lúc sau mọi người mới có thể từ trong thẫn thần tỉnh lại, Mê Thành cũng triệt để vỡ òa.
“Ta … ta thiên! Một vị thần hoàng cứ như vậy chết đi sao?”
“Xong, Thiên Môn cùng Ma Tông triệt để kết thù rồi!”
“Ngũ Hành pháp tắc lại mạnh mẽ như vậy sao? Ta thân mang thiên sinh linh thể nhưng lại mải mê theo đuổi chí cao pháp tắc, thật ngu ngốc!”
“Thiên Môn uy không thể phạm!”
…..
Mấy ngày qua đi toàn bộ Mê Thành đều chưa thể quên đi sự thân ảnh nam tử kia, đâu đâu cũng bàn luận về Thiên Môn cùng các loại pháp tắc trong thiên địa.
Tuy nhiên cũng có không ít người vì lo lắng Ma Tông trả thù nên chủ động rời khỏi Mê Thành, Ma Tông cũng không quang minh hành sự như các thế lực nha.
Không chỉ Mê Thành, dường như toàn bộ Bắc Châu đều đang loan truyền về nam tử thần bí kia.
Ai ai cũng muốn tiến đến Thiên Môn để gặp mặt Lăng Huyền Thiên, đáng tiếc từ sau khi diễn giải pháp tắc hắn lại không tiếp tục xuất hiện.
Cho dù là cao tầng tại Thiên Môn cũng không có người gặp được hắn.
Lúc này tại một mật thất u tối bên trong Thiên Môn, có một thân ảnh nam tử đang ngồi tĩnh tọa.
Kỳ lạ là cơ thể nam tử lại tỏa ra từng tia sáng với màu sắc khác nhau, vàng có xanh có đỏ có.
Những tia sáng này vô cùng chậm rãi xoay quanh cơ thể hắn.
Nam tử này đúng là Lăng Huyền Thiên.
Sau khi hắn trở về từ Mê Thành liền lập tức bế quan, bởi vì thông qua việc thôn phệ Hắc Ám pháp tắc trên người Vũ Thanh, đạo pháp của hắn lại tiến thêm một bậc.
Sở dĩ Hắc Ám chi đạo của hắn tịnh tiến cũng không phải vì pháp tắc của Vũ Thanh nồng đậm, mà là pháp tắc của hắn gần với Phàm Giới.
Từ đó mà Lăng Huyền Thiên có thể dễ dàng cảm ngộ đại đạo tại đây hơn.
Trước đây Hắc Ám pháp tắc hắn thôn phệ đều là từ Hắc Ám Thần Trượng cùng tàn hồn của Đế Thích Thiên, tất cả đều không xuất phát từ Phàm Giới.
Vì vậy mà hắn cũng không thể dựa vào chúng quá nhiều.
Lần này xem như là thu hoạch bất ngờ đi.
“Khai!” đúng lúc này, Lăng Huyền Thiên khẽ hô một tiếng.
Theo tiếng hô đó có một vòng tròn chậm rãi từ sau lưng hắn hiện ra.
— QUẢNG CÁO —
Tại bên trong vòng tròn có khắc từng hình ảnh khác nhau, có cự cầm, có chân long.
Thậm chí còn có thân ảnh con người, vòng tròn này đúng là Vô Tự Thiên Thư không sai.
Lúc này Vô Tự Thiên Thư đang chậm rãi xoay, mãi khi đến vị trí của Hắc Ám Thần Trượng mới dừng này.
Lăng Huyền Thiên ý niệm nhất động, tức thì Hắc Ám Thần Trượng xuất hiện trong tay hắn.
Sau đó hắn nhẹ rót từng tia Hắc Ám chi đạo vào thần trượng, thần trượng kia vốn đang bất động tựa như có linh tính nhẹ run một cái.
Cùng lúc đó toàn thân nó cũng phát ra ngàn vạn đầu hắc long tiến nhập thân thể của Lăng Huyền Thiên.
Những đầu hắc long kia tựa như vô cùng vô tận, sau khi tiến vào trong cơ thể hắn chúng lập tức hướng về vị trí trái tim của Lăng Huyền Thiên.
Tại vị trí tim của hắn có một nam tử màu vàng kim tĩnh tọa, trên thân thể có nam tử đó có năm sợi xích đang trói lấy hắn.
Vừa thấy những sợi xích này, vô số đầu hắc long lập tức tiến đến cắn nuốt chúng.
Vốn dĩ những sợi xích này đã vô cùng mỏng, sau khi bị hắc long thôn phệ chúng trở nên hư hư thực thực, như có như không.
“Xem ra vẫn phải dung hợp đạo uẩn” Lăng Huyền Thiên chậm rãi mở mắt, nhẹ lẩm bẩm.
Tuy những sợi xích pháp tắc đã dường như không thấy, nhưng Lăng Huyền Thiên biết chúng vẫn còn tồn tại nơi đó.
Hắc Ám chi đạo cũng không thể thôn phệ hoàn toàn bọn chúng.
Đạo uẩn của hắn bản thể chính là Ngũ Hành Thánh Sơn, tuy nhiên có một số khối vỡ ra vẫn chưa thể tìm về.
Vì vậy mà Lăng Huyền Thiên cũng không thể dung hợp Ngũ Hành Thánh Sơn vào trong cơ thể được.
Trước tiên hắn phải tìm đầy đủ những khối vỡ ra kia.
Còn tại sao hắn phải dung hợp lại đạo uẩn ư? Bởi vì đây là Ngũ Hành đại đạo.
Cũng không phải một loại hay năm loại riêng biệt, mà là năm loại dung hợp.
Chí tôn đại đạo hắn sao có thể bỏ đi không cần đây.
Tất nhiên Lăng Huyền Thiên cũng không vội vã trong chuyện này, dù sao thì hắn cùng đạo uẩn đã mất liên hệ quá lâu.
Bây giờ muốn tìm về sao có thể dễ dàng được, cứ để mọi chuyện tùy duyên đi.
Nghĩ như vậy Lăng Huyền Thiên liền thu lại Vô Tự Thiên Thư, sau đó rời khỏi mật thất.
….
Huyền Châu
— QUẢNG CÁO —
Tại một vùng sa mạc hoang vu có hai nam tử đang đưa mắt đánh giá không gian xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hai nam tử này một người mặc một bộ trường bào màu xanh, bên hông có đeo một miếng lệnh bài khắc chữ Trịnh.
Nam tử còn lại là một hòa thượng, khuôn mặt anh tú.
Hòa thượng này mặc một bộ áo cà sa màu trắng, tay cầm tích trượng.
Hai người không phải Trịnh Dương cùng Giới Không từ Thiên Châu thì còn ai.
Sau một lúc quan sát Giới Không hướng Trịnh Dương hỏi: “Ngươi có phát hiện gì không?”.
Tuy tu vi của hắn cao hơn Trịnh Dương, nhưng một đường từ khi xông qua Ngũ Hành Thánh Sơn hắn cũng không dám đánh giá thấp người này.
Bởi vì Trịnh Dương đã ngộ ra pháp tắc, hơn nữa là một loại vô cùng kỳ lạ pháp tắc.
Hắn tuy là người Phật Tông, tu luyện theo con đường của Phật gia cũng không cần giác ngộ pháp tắc.
Nhưng hắn biết chỉ có khi tu ra Phật Tâm mới có thể xem như là tu ra pháp tắc, tất nhiên hắn còn cách Phật Tâm rất xa.
Chính vì vậy nếu xét về cảm ngộ, hắn thấp hơn Trịnh Dương rất nhiều.
Do đó mà hắn cũng có chút xem trọng người này.
“Không phát hiện!” Trịnh Dương ánh mắt có chút lo lắng, nhẹ lắc đầu nói.
Hắn cùng Giới Không từ Thiên Châu đến đây mục đích là tìm Tô Ngọc Linh.
Chỉ là đến Thiên Huyền Tông hắn mới biết nàng cũng không còn ở đó, mà nàng đang lịch luyện khắp nơi để tiến hành đột phá thần cảnh.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể đến những tòa hiểm địa tại Huyền Châu để tìm kiếm nàng.
Tòa đầu tiên bọn họ tìm kiếm chính là Hỏa Thần Cung.
Hỏa Thần Cung bây giờ cũng không như trước đây, nhiệt độ xung quanh không những giảm bớt, mà hỏa diễm cũng không thấy nữa.
Vì vậy mọi người có thể thường xuyên ra vào.
Nhưng bọn họ cũng không tìm thấy nàng ở đó, tuy nhiên từ khí tức của nàng bọn họ có thể khẳng định nàng rời khỏi đó không bao lâu.
Cho nên hai người mới dựa theo khí tức còn sót lại của nàng tìm đến nơi này.
Nơi này chính là Độc Vật Sa Mạc, đáng tiếc bọn họ đã tìm xung quanh đây hơn mười ngày nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Tô Ngọc Linh.
Vì vậy mà Trịnh Dương có chút lo lắng, dù sao ai cũng không biết thời gian để ngộ Luân Hồi pháp tắc là bao lâu.
Cho nên việc tìm thấy Tô Ngọc Linh cùng Luân Hồi Châu phải làm càng sớm càng tốt.
~ ầm ầm long ~
Đúng lúc hai người lo lắng thì một thanh âm vô cùng to lớn vang lên: “Chuột nhỏ, hôm nay lão phu tất phải bắt được ngươi!”.
Khi hai người nhìn lại thì thấy có một lão già dáng vẻ kỳ quái, để trần thân trên, bên dưới chỉ quấn một mảnh vải che từ bụng đến chân.
Một tay lão già cầm bình rượu nhẹ đưa lên miệng uống, tay còn lại lão ta đang nắm một cái đuôi vô cùng dài.
Chủ nhân của cái đuôi kia đúng là một đầu chuột màu xám, kích cỡ gần hai mét.
Đầu chuột này tuy hình thể to lớn, nhưng nó dường như sợ lão già kia vô cùng, bỗng dưng nó lấy tốc độ kinh khủng hướng về phía hai người Trịnh Dương lao đến.
— QUẢNG CÁO —
Kỳ lạ là lão già kia, lại có thể một mực nắm đuối nó không buông.
Hơn nữa đầu chuột kia thường cố tình lao đầu vào núi đá nhằm cắt đuôi lão già.
Nhưng lão già tuy nhỏ bé nhưng phàm là nơi hắn va vào đất đá xung quanh đều bị chấn nát.
“Hả?” khi Trịnh Dương nhận ra hướng con chuột kia lao về là vị trí hai người đang đứng thì có chút giật mình.
Con chuột này hẳn là có linh tính đi, lại còn biết họa thủy đông dẫn muốn bọn hắn cùng lao già va chạm để nó có thể chạy trốn.
“Hai tên tiểu tử, mau tránh ra nếu không lão phu cũng không quản các ngươi” lão già tất nhiên có thể nhìn thấy hai người lập tức quát lên.
Đáng nói là lão già vậy mà không nhờ bọn họ bắt lại con yêu chuột kia, có lẽ hắn chỉ muốn cùng nó chơi đùa đi.
Hai người Trịnh Dương cùng Giới Không cũng không muốn gây chuyện, lập tức tách ra hai bên.
Chỉ là đầu chuột kia cũng không dễ dàng buông tha hai người như vậy.
Ngay tại thời điểm hai người tách ra nó liền quay ngang người, tức thì lão già kia cũng theo hướng đuôi của nó đánh về phía hai người.
“Vạn Thiên Thánh Thủ” Giới Không thấy vậy không dám chần chừ lập tức xuất ra chiêu thức mạnh nhất của mình.
Bởi vì hắn biết lão già này sợ là một vị thần linh đi, hơn nữa hẳn là còn tu luyện thân thể đến thần thể.
Nếu như bị lão đập trúng, bọn họ sợ là triệt để vỡ vụn.
Mắt thấy thân thể của lão già sắp đập vào hai người thì từ vị trí của Giới Không có vô số cánh tay xuất hiện, đánh về phía lão già cùng đầu chuột yêu kia.
“Ồ, Phật gia sao? Không phải Phật gia đạo thống đã bị diệt rồi sao?” lão già thấy vậy thì nhẹ lẩm bẩm, sau đó lão liền đưa bình rượu lên uống một ngụm.
Cùng với đó lão nhẹ đưa tay vẽ một vòng tròn tức thì cả lão cùng đầu chuột kìa đều xuất hiện tại vị trí khác.
Đáng nói là lúc này đầu chuột yêu đã bị lão triệt để túm lên, không thể chạy trốn.
“Không … không gian pháp tắc?”.