Vạn Đế Chí Tôn

Chương 122: 122: Diễn Giải Pháp Tắc!






~ ầm ầm ~
La Khinh Sương vừa dứt lời, tức thì toàn bộ Mê Thành đều nhẹ rung lên, cùng với đó là vô số linh khí tụ tập lại tại vị trí cửa vào Mê Thành.

Kỳ lạ là những tia linh khí này sau khí tụ lại liền trở nên trong suốt, sau đó hóa thành một hình chiếu lớn vô cùng, phản chiếu lại toàn bộ sự việc bên trong Mê Thành.
“Ta thiên! Thủ đoạn của Thiên Môn thật sự quá kinh khủng rồi”
“Chẳng lẽ đây chính là Không Gian Hình Chiếu Trận trong truyền thuyết sao?”
“Hẳn là nó đi, ta nghe nói trận pháp này chỉ có thần linh tu luyện Không Gian pháp tắc mới có thể bày ra, có thể phản chiếu âm thanh cùng hình ảnh trong phạm vi nhất định.

Thật không ngờ có thể gặp tại nơi này!”
“Thiên Môn không chỉ có một vị thần linh à nha!”
….
Không Gian Hình Chiếu Trận vừa xuất hiện, mọi người tại trong và ngoài Mê Thành đều triệt để sôi trào.

Bởi vì trận pháp này không chỉ đòi hỏi người bày trận phải có hiểu biết cao siêu về trận pháp, mà còn phải cực kỳ am hiểu Không Gian pháp tắc mới có thể bày ra.
Cũng không phải bọn họ chưa từng thấy loại hình trận pháp này, chỉ là hầu hết trận pháp tương tự chỉ có thể phản chiếu hình ảnh mà thôi.

Nhưng trận pháp Thiên Môn bày ra lại còn mang theo thanh âm, sao mọi người có thể không khiếp sợ đây.

Quan trọng nhất chính là bọn họ có thể xác định trong Thiên Môn còn có vị thần linh khác am hiểu Không Gian pháp tắc.

Từ sau khi Ngũ Hành Thánh Sơn rơi xuống Phàm Giới, các loại pháp tắc nằm ngoài Ngũ Hành pháp tắc cùng Hắc Ám pháp tắc dường như đã không có người có thể ngộ ra.


Nếu như có thần linh sử dụng những loại pháp tắc khác những loại trên, chỉ có thể là do người đó đã thành thần trước khi Ngũ Hành Thánh Sơn rơi xuống mà thôi.

Như vậy bọn họ sao có thể không kinh sợ đây, một vị thần linh sống hơn mười vạn năm, hơn nữa còn là trận pháp sư, đây thật sự là điều cực kỳ đáng sợ.
“Tốt, không để mọi người chờ lâu, bây giờ Đế Chủ sẽ giải hoặc về pháp tắc cho mọi người” La Khinh Sương cũng không để ý đến mọi người khiếp sợ, nhẹ giọng nói.
Sau đó nàng hướng phía Lăng Huyền Thiên nhoẻn miệng: “Thiếu gia, đến người rồi!”.

— QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên chậm rãi đi lên phía trước nàng, cùng với đó hắn nhẹ vung tay lên tức thì một đóa hoa sen bằng lửa xuất hiện trong tay hắn.

Lăng Huyền Thiên vuốt nhẹ đóa sen sau đó chậm rãi lên tiếng: “Trong thiên địa có vô số pháp tắc, mỗi người tu luyện lại có một cách diễn xuất pháp tắc riêng biệt.

Điều quan trọng không phải là ngươi phải ngộ ra loại pháp tắc nào, mà là ngươi sử dụng chúng như thế nào? Ngươi am hiểu chúng như thế nào? Bởi vì pháp tắc không phân mạnh yếu …?”
Vốn mọi người đang tập trung lắng nghe Lăng Huyền Thiên diễn giải, mỗi lần hắn diễn giải đóa hoa sen lửa trong tay hắn lại biến hóa không ngừng, khiến mọi người như chìm vào trong đó.

Chỉ là đúng lúc này lại có một thanh âm vô cùng vang vọng vang lên: “Hồ đồ!”.

Khi mọi người theo hướng âm thanh nhìn lại chỉ thấy một lão đạo sĩ tóc búi cao, mặc một bộ quần áo đạo sĩ, chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới.

Bước đi của hắn tuy chậm rãi, nhưng chỉ vài bước đã vượt qua khoảng cách hơn ngàn dặm, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lăng Huyền Thiên, cách hắn hơn mười mét.
La Khinh Sương thấy lão già cách ngang Lăng Huyền Thiên thì lớn giọng nói: “Ngươi là ai?”.
“Bần đạo đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tên gọi Lạc Hoài Nam” lão già kia vuốt nhẹ chòm râu hướng La Khinh Sương nói.
Dừng một chút hắn lại đưa mắt đánh giá Lăng Huyền Thiên, sau đó tiếp tục lên tiếng: “Vốn bần đạo cũng muốn đến xem một chút thần linh nào có hảo ý giúp người như vậy, thật không ngờ chỉ là lừa đảo mà thôi!”.

“Ha ha, lão giả ngươi hết chuyện phải không lại muốn đi phá chúng ta cảm ngộ?”
“Đúng thật là lão giả chết tiệt!”
“Ta cảm giác mình sắp ngộ được chút gì, thật không ngờ lại bị lão giả này phá ngang”
….
— QUẢNG CÁO —
Lúc này đám người bên dưới thấy lão già xuất hiện thì lập tức lên tiếng chửi mắng, bọn họ vốn đang tĩnh tâm xem Lăng Huyền Thiên diễn giải.

Ai ngờ đến giờ phút then chốt lại bị lão già này phá đám, sao mọi người có thể không tức giận đây.

Không chỉ người tại Mê Thành, những người ở bên ngoài quan sát qua hình chiếu cũng đưa tay hướng về lão đạo sĩ này mắng chửi không thôi.
“Hừ” lão giả thấy vậy chỉ nhẹ hừ lạnh một tiếng, cùng với đó khí tức cảnh của hắn cũng hoàn toàn lộ ra, thật không ngờ lão đạo sĩ này đúng là một vị thần tôn cảnh.
Sau khi lộ ra khí tức để mọi người khiếp sợ, Lạc Hoài Nam mới chậm rãi mở miệng: “Các ngươi không nên để tiểu tử này lừa gạt, lúc đầu hắn diễn giải thật không sai.

Nhưng lại dám mở miệng nói pháp tắc không phân mạnh yếu? Không nói đến các loại chí cao pháp tắc, chỉ mỗi năm loại Ngũ Hành pháp tắc đã có tương sinh tương khắc.

Sao lại không sinh mạnh yếu đây?”.
Lúc đầu lão giả nói thì đưa mắt nhìn xuống mọi người, nhưng đến câu cuối thì hắn lại hướng về phía Lăng Huyền Thiên, như muốn nhìn xem tiểu tử này mất mặt như thế nào.

Chỉ là hắn vừa nhìn thì có chút cau mày, tuy Lăng Huyền Thiên mang mặt nạ nhưng từ đôi mắt cùng tư thế thong dong của hắn, hiển nhiên không để lão ta vào mắt rồi.
“Ngươi đến rất đúng lúc!” đối mắt với câu hỏi của Lạc Hoài Nam, Lăng Huyền Thiên cũng không trả lời mà chỉ thản nhiên nói.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía mọi người nói: “Ta nói không có lẽ các ngươi khó lòng cảm ngộ, vừa hay có vị đạo sĩ này, như vậy dễ hơn rất nhiều”.

Nói xong hắn hướng về phía Lạc Hoài Nam nói: “Ngươi nói ngũ hành tương khắc sao? Vậy giờ ta dùng Hỏa Chi pháp tắc cùng Thủy Chi pháp tắc của ngươi so đấu không phải vừa hay xác nhận chuyện này sao?”.
“Hả?” Lạc Hoài Nam có chút kinh nghi nhìn nam tử mang mặt nạ trước mặt, hắn kinh sợ không phải vì Lăng Huyền Thiên muốn cùng hắn so đấu.

Mà là vì người này lại có thể biết hắn tu luyện là Thủy Chi pháp tắc.

Theo lý mà nói pháp tắc của một người nếu như không dùng ra hẳn là không người biết được mới đúng, trừ khi người kia thực lực hơn xa hắn.

Có thể thông qua thiên địa linh khí xung quanh xác định thuộc tính cùng pháp tắc của người khác, nhưng tiểu tử này dáng vẻ cùng khí tức đều rất trẻ đây.

Chẳng lẽ lại là một vị thần vương hoặc đại thần sao? Không có khả năng.
Càng nghĩ Lạc Hoài Nam lại càng có chút chột dạ, nếu như đối phương thật sự mạnh hơn hắn nhiều như vậy, vậy làm sao để đấu đây.

Nhưng nếu không đấu chẳng khác nào nói bản thân mình Thủy Chi pháp tắc không mạnh hơn Hỏa Chi pháp tắc của người ta sao.
Sau một hồi lâu cuối cùng hắn mỉm cười nói: “Ha ha đạo hữu, nếu đã so về pháp tắc chúng ta hẳn là chỉ nên dùng số lượng pháp tắc nhất định đi.

Không sử dụng thần lực, cũng không câu thông thêm pháp tắc thế nào?”.
“Được!” Lăng Huyền Thiên sao có thể không biết lão đạo sĩ này nghĩ gì, chỉ là hắn cũng không để ý, cảm ngộ của hắn đối với Ngũ Hành pháp tắc sợ là cho dù đạo tổ của từng loại cùng lên cũng không bằng hắn đi.
“Tốt, vậy lão phu xin thỉnh giáo” Lạc Hoài Nam đạt được mục đích thì cười nói, theo hắn nghĩ thủy vốn khắc hỏa, sao hắn có thể thua được đây.

— QUẢNG CÁO —
Hắn cũng không có chút chần chừ nào, Thủy Chi pháp tắc trong cơ thể như thủy triều tuôn ra hóa thành một đoàn lốc xoáy mãnh liệt vô cùng hướng về phía Lăng Huyền Thiên.
“Đạo sĩ này thật không đơn giản, không chỉ chủ động công kích, thậm chí còn dùng Ngự Thủy thần thông để ra đòn.

Trước không nói thủy khắc hỏa, chỉ riêng một đòn thần thông này, sợ là chân thần cao giai cũng không dám đơn giản đón đỡ” tại một địa phương vắng vẻ có hai lão giả một mập một gầy đưa mắt nhìn về phía Mê Thành, lão già mập mạp thấy Lạc Hoài Nam ra đòn thì nhẹ tán thưởng một câu.
“Ngươi còn nói sao? Thật không hiểu được tại sao ngươi lại kéo ta đến nơi nhàm chán này” lão già gầy có chút không vui nói, hắn cũng không có hứng thú nào đối với mấy tên tiểu thần này tranh đấu.


Nếu không phải lão bằng hữu nhất định kéo hắn theo, hắn đã tiếp tục phủ bụi rồi.
“Hắc hắc, Hiền lão đầu, trò hay hẳn là còn ở phía sau đây!”
“Ồ”
Nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ khiếp sợ không thôi, bởi vì cự ly từ vị trí của hai người đến Mê Thành là hơn ngàn dặm.

Nhưng hai người lại có thể nhìn rõ ràng những chuyện xảy ra tại Mê Thành, hơn nữa bọn họ cũng không nhìn qua Không Gian Hình Chiếu Trận, mà là trực tiếp nhìn về vị trí đám người Lạc Hoài Nam cùng Lăng Huyền Thiên.
….
Tại Mê Thành lúc này Lạc Hoài Nam đã dùng Thủy Chi pháp tắc tấn công về phía Lăng Huyền Thiên.

Mắt thấy đầu lốc xoáy kia sắp đánh trúng người Lăng Huyền Thiên chỉ thấy hắn nhẹ vung tay lên, tức thì đóa sen lửa trong tay hắn hóa thành một thanh trường thường dài hơn hai mét, trực tiếp lao xuyên qua vòng xoáy được Thủy Chi pháp tắc tạo thành, xuyên thẳng đến vị trí mi tâm của Lạc Hoài Nam rồi dừng lại.
Đáng nói là dù đã bị thủy tính từ vòng xoáy ăn mòn, nhưng mũi thương vẫn cháy đỏ rực.

Nếu như Lăng Huyền Thiên để mũi thương tiến thêm một bước chắc chắn Lạc Hoài Nam sẽ chết không thể chết thêm.

Pháp tắc dù chỉ là một tia nếu như để chúng công phá những nơi hiểm yếu của ngươi, chắc chắn không người có thể sống sót.
Lạc Hoài Nam hai mắt đều đã trừng to, trên trán có từng giọt mồ hôi chảy ra.

Hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi, từ khi thành thần đến nay đây là lần đầu tiên hắn cận kề cái chết như vậy.

Thần linh cũng là con người, hơn nữa càng ở đầu ngọn tháp bọn họ càng sợ chết hơn bất kỳ ai.

Vì sao hắn không phòng thủ ư? Bởi vì không kịp! Tốc độ của trường thương kia thật sự quá nhanh, hơn nữa hắn chỉ mãi dùng pháp tắc để tấn công.

Sao có thời gian để kịp thời phòng ngự..