Vấn Đạo

Chương 9: Vạn Thế đối đầu Vạn Thế




Đây là một vùng phong thủy hữu tình, đây là một vùng non xanh nước biếc. Xa xa hồng cầm bay múa, thanh thú nhởn nhơ.

Hoa Dương tiên tử người xinh như ngọc, xiêm áo điệu đà đang lướt đi. Khuôn mặt thanh tú mang theo nét lo lắng. Nàng đi trong Nguyệt Kính Bí Giới này cũng đã được bảy ngày rồi mà không rời khỏi chỗ này được.

Đây dường như là một mê cung không có đường ra.

- Kịch !

Chân dừng lại trên một tảng đá, Hoa Dương tiên tử khẽ ngồi xuống, đôi mắt ngọc nhìn xung quanh. Nhìn cảnh vật thanh bình trước mắt Hoa Dương tiên tử có chút cẩn trọng. Bởi vì cảnh vật như trước không đổi. Dù nàng chắc chắn đã qua chỗ này không dưới mười lần.

Khảo nghiệm của Phi Dao Học Cung có ba mười tám Bí Cảnh cần phải vượt qua. Nguyệt Kính Bí Giới này là thứ mười ba. Đã là tiêu chuẩn Kinh Thế Thiên Tài rồi. Hoa Dương Tiên Tử nàng tuy duyên đạo không tệ nhưng so với Kinh Thế Thiên Tài vẫn còn kém chút ít. Đến chỗ này dường như đã cố hết sức.

Tâm thần lưu chuyển nhưng không phát hiện ra điều gì Hoa Dương Tiên Tử đành ra quyết định.

- Triêu Dương !

Hoa Dương Tiên Tử cắn răng quát lên. Tay ngọc khẽ phất, hào quang sau lưng hiện ra. Mệnh Sơn cao vút dâng lên. Thế Hà màu ngọc bích đổ xuống. Một luồng sáng mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh về đám hồng cầm, thanh thú bên hồ nước phía trước.

Duyên pháp của Hoa Dương Tiên Tử cũng rất đẹp. Nàng định lấy lực phá pháp.

Nhưng điều kỳ dị xảy ra. Khi luồng hào quang của Triêu Dương pháp tới gần đám thanh thú, hồng cầm phía xa, không gian chấn động một cái. Sau đó luồng hào quang mà Hoa Dương Tiên Tử đánh ra như đụng phải tấm gương. Điều lạ là khi xuyên qua tấm gương đó thì luồng sáng Triêu Dương cũng bị phân giải, hóa thành muôn vàn điểm sáng lung linh bay trên bầu trời.

- Kieeeeee .

Hồng Cầm cất tiếng thanh minh rồi bay lên. Mấy con thanh thú gần đó nhởn nhơ nhìn lại, ánh mắt nhìn Hoa Dương Tiên Tử như có điều chế nhạo.

Hoa Dương tiên tử cũng không phải chỉ có sắc đẹp. Duyên Đạo của nàng cũng thuộc hàng Kinh Thế, lại kết hợp với tư chất trời sinh nên một đường tu hành thuận lợi.

Ước muốn của nàng là được vào Phi Dao Học Cung, chiêm ngưỡng dung nhan của Phi Dao Nữ Đế. Quan trọng hơn là nơi này tập hợp vạn hoa vạn tài của cả Vi Tiên Vực. Chính là nơi thích hợp tìm người trong mộng nhất.

Nhưng quan trọng là Hoa Dương tiên tử nàng cần vượt qua lúc này.

- Xẹt !

Ánh điện lướt qua, quang huy sáng lạn, hồng cầm thanh thú không kịp kêu một tiếng tất cả tan thành tro bụi. Khung cảnh nên thơ hữu tình cũng sụp đổ. Chân thật hiện ra.

- A !

Hoa Dương Tiên Tử thốt lên vẻ kinh hãi. Phía trước mắt nàng là một vùng tử địa đầy rẫy xác khô. Núi trọc âm u nằm phía xa. Từ trong một khu rừng gần đó bốc lên từng đoàn tử khí. Ngay cả mặt đất dưới chân nàng cũng mang theo cảm giác rờn rợn. Vì chúng mềm mại, đàn hồi như da thịt.

Tất cả thật hắc ám, ghê rợn.

Nhưng khi Hoa Dương Tiên Tử định quay lại cảm ơn người cứu mình thì nàng giật mình.

Vị nam tử này, sao mà đẹp quá.

Mái tóc bạch kim tung bay trong gió, ánh mắt như ẩn chứa quang huy vô tận, khuôn mặt như được tạc từ ngọc thạch, sống mũi cao tựa thiên sơn. Đôi môi của hắn thanh mỏng đầy kiêu ngạo thách thức phối hợp cùng gương mặt sáng lạnh càng tăng thêm vẻ tuấn dật. Quan trọng hơn là quanh thân hắn có thể cảm nhận được một dòng chảy ấm áp. Hắn có thể dùng để sưởi ấm.

- Vị công tử này, Hoa Dương ta xin đa tạ ngài.

Hoa Dương Tiên Tử đỏ mặt cúi đầu nói. Trong lòng không khỏi ngàn mơ vạn tưởng.

Nam tử này nhìn qua nàng, lôi điện trong mắt thêm tăng lên. Vẻ đẹp của Hoa Dương Tiên Tử quả thật như ánh mặt trời kiêu sa ngạo nghễ. Hắn tiến tới không hề e dè nâng cằm Hoa Dương Tiên Tử lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Tiên tử sẽ đi theo ta chứ?

Lời nói thật bá đạo không hề úy kị. Ánh mắt hắn nhìn Hoa Dương Tiên Tử không hề che dấu vẻ yêu thích.

Hoa Dương Tiên Tử cảm giác như có điện giật quanh thân. Cảm giác không nói được lên lời. Nàng cũng không vì hành động quá trực tiếp của hắn mà phản cảm. Vì nàng bây giờ có cảm giác như một vị tiểu thiếp đang đứng trước một vị quân vương kiêu hùng.

- Công tử nói vậy là ý gì?

Hoa Dương Tiên Tử dũng cảm đứng thẳng nhìn lên nam tử kia nói. Không được yếu thế trước nam nhân, tư thế, biểu cảm phải tận tâm giữ gìn. Điều này rất quan trọng. Nhưng càng nhìn thẳng hắn nàng cảm cảm thấy tim đập thật mạnh lên.

- Rất đơn giản, đi theo ta, sau này Vạn Thế có tên nàng.

Nam tử đạm mạc nói một câu kinh thiên. Nhưng khi hắn nói ra câu này không hề có vẻ miễn cưỡng mà chỉ có bá khí trùng thiên. Dường như cũng chỉ có hắn mới xứng. Tư thế cùng biểu cảm của hắn tuyệt đối bất phàm.

Quan trọng hơn là sự tự tin này đủ để làm Hoa Dương Tiên Tử ấn tượng. Phụ nữ cuối cùng vẫn là phải lựa chọn. Nam nhân là cần phải nắm lấy. Nếu ngươi u mê sẽ u mê cả đời. Nhưng Hoa Dương Tiên Tử nàng cũng không thể dễ dàng cho người ta chiếm lấy.

Hoa Dương Tiên Tử khác những người con gái khác. Nàng có mục tiêu rõ ràng của mình. Nàng không như ai kia mơ mộng phù vân, cũng không là đóa hoa chờ người tới ngắt. Hoa Dương Tiên Tử nàng có lựa chọn của mình. Và sự lựa chọn đó không phải chỉ một giây phút dâng trào cảm xúc là có thể quyết định.

Giữa lúc Hoa Dương Tiên Tử còn đang suy nghĩ thì âm thanh của nam tử kia vang lên cắt đứt suy nghĩ của nàng.

- Ta biết là hơi đường đột nhưng Lôi Vũ ta trước giờ luôn trực tiếp. Ta cũng không thích ép buộc ai. Tiên Tử nàng nếu đồng ý có thể tới Lôi Thần Quốc tìm ta. Ngọc Tinh này coi như quà gặp mặt.

Hoa Dương Tiên Tử nhìn lại. Trong tay nàng đã nhiều thêm một viên Ngọc Tinh màu lục bích tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Từng luồng tinh mang trôi qua trên viên Ngọc Tinh mang theo chút nóng bỏng. Nhìn nó Trong lòng Hoa Dương Tiên Tử cũng không khỏi chấn động.

Thì ra hắn là người của Lôi Thần Điện.

- Muốn khiến ta động lòng sao?

Hoa Dương Tiên Tử nhìn lên trên môi khẽ nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt long lanh. Tư thế, biểu cảm này của nàng nếu Lôi Vũ nhìn thấy không biết có kìm lòng bỏ đi hay không.

…….

Ở một chỗ khác, Thiên Nhân Vẫn Lạc đang cầm cành hoa đưa lên mũi ngửi. Bên cạnh hắn là Lãnh Thế vẫn một bộ băng lãnh.

- Gaoooooo !

Tiếng gầm rú vang lên.

Trước mặt bọn họ là một đàn Thánh Hỏa Sư dữ tợn. Quanh thân rực cháy ánh lửa đỏ, đôi mắt dữ tợn trợn trừng lên, tiếng gầm gừ chấn động xung quanh. Khí thế kinh khiếp vô cùng.

Trên thân mỗi con Thánh Hỏa Sư đều có một Thánh Sư Binh đang ngồi. Áo giáp bốc ra ánh lửa đen uy vũ, thân người đầu sư tử dữ tợn. Mỗi tên Thánh Sư Binh trên mình mang theo khí thế sát thần diệt phật.

Đặc biệt đứng giữa đám Thánh Sư Binh là một Thánh Sư Binh to lớn dữ tợn tay cầm đại chùy. Đây chính là một Thánh Sư Tướng khí thế mạnh mẽ nhất.

- Thánh Sư Binh ! Tư thế, biểu cảm hình như không được tốt cho lắm.

Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn ra phía trước nhẹ nhàng nói.

- Hừ, ai bảo ngươi tham hái hoa bắt bướm.

Lãnh Thế nghe vậy hừ lạnh, băng sương rét lạnh tỏa ra. Bọn họ đang ở tầng mười sáu trong mười tám tầng bí cảnh khảo nghiệm của Phi Dao Học Cung, Sát Ngục Bí Giới. Nơi đây tập trung các Vong Linh quân đoàn của những chủng tộc đã bị diệt chủng của những thế trước. Thánh Sư tộc này là một chủng tộc như vậy.

Nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là lấy được Thủ cấp của Thánh Sư Tướng nhưng Thiên Nhân Vẫn Lạc lại yêu hoa quên mạng không thèm đánh đấm nên dẫn tới tình trạng này. Đây đã là tương đương tiêu chuẩn Đỉnh Thế Thiên Tài cực hạn. Đối với bọn họ cũng là phải cố hết sức.

Tuy nhiên nhìn một đàn hơn trăm con Thánh Sư đang ở trước mặt rồi nhìn tên mặt hoa bên cạnh. Lãnh Thế trong lòng không khỏi có ý nghĩ lột hết quần áo của Thiên Nhân Vẫn Lạc ra rồi ném hắn xuống hồ cho Quỷ Ngư rỉa thịt.

- Lãnh Thế huynh, ngươi muốn tạo dấu ấn không? Muốn gây ấn tượng không?

Thiên Nhân Vẫn Lạc cánh tay đưa lên tạo dáng nói, biểu tình vô cùng nghiêm túc. Như thể là hắn chuẩn bị tất cả để dành vinh quang cho Lãnh Thế vậy.

- Biến. Trong này không có thiên địa. Ngươi nghiêm chỉnh cho ta.

Lãnh Thế rét lạnh nhìn qua, ánh mắt như lưỡi đao đâm qua quần áo Thiên Nhân Vẫn Lạc khiến tên này rụt lại nhìn ngó. Ánh mắt của Thiên Nhân Vẫn Lạc không khỏi có chút đau thương ai oán.

- Ngươi nói đi.

Lãnh Thế thấy biểu cảm của tên biến thái này thì hết cách băng sương thở dài. Trông Lãnh Thế hắn thật cô độc lạc lõng.

- Rất đơn giản. Ta để huynh một mình xử lý hết bọn chúng. Vinh dự này thuộc về huynh.

Thiên Nhân Vẫn Lạc thẳng lưng, khuôn mặt nghiêm túc như hi sinh đời trai nói. Hắn nói xong tung cánh hoa mà hắn suýt mất mạng hái được trúng vào mặt một con Thánh Hỏa Sư rồi chỉ tay sang bên Lãnh Thế ra hiệu.

- Hắn mới là thiên tài. Các ngươi lên đi.

Nhưng khi Thiên Nhân Vẫn Lạc nhìn lại thì hốt hoảng. Lãnh Thế đã không còn ở bên cạnh hắn.

- Gaooooo !

Đàn Thánh Hỏa Sư giận dữ lao lên, sát khí kinh phá thiên khung.

…..

Phi Dao Bí Giới, là tầng thứ mười tám trong khảo nghiệm của Phi Dao Học Cung. Nói là Bí Giới nhưng thật ra nó là một vùng thảo nguyên êm đềm. Ở giữa thảo nguyên là một ngọn núi nhỏ. Trên ngọn núi nhỏ có một căn nhà gỗ. Trước cửa căn nhà có một bàn gỗ. Một nam tử tóc đen dài tới chân đang ngồi đó. Bên cạnh hắn là một cây gậy gỗ.

Nam tử ngồi đó nhàn nhã thưởng rượu. Hắn một mình nhưng không có dáng vẻ cô độc hay lãnh tĩnh mà rất ấm áp. Thiên địa xung quanh như thêm hài hòa vì có hắn.

Nhưng ánh mắt nam tử bỗng sáng lên như phát hiện ra điều gì đó.

- Vạn Thế Thiên Tử không ngờ ghé thăm chỗ này của ta. Xin mời.

Nam tử cầm hồ lô rượu đưa lên miệng uống một ngụm khẽ nói. Hắn báo ra cái tên tuyệt thế kia nhưng không hề cau mày, thái độ vẫn nhàn nhã như trước.

- Vương Thần Cung đệ nhất, Chí Thánh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Vạn Thế Chân Nhân Vương Tử Trần không ngờ lại ở đây. Phong Mạc Danh ta rất hân hạnh được gặp.

Phong Mạc Danh bước tới từ phía sau, phong thái vô cùng tuấn dật. Khí thế trên thân thoải mái mà uy nghi, mạnh mẽ cường đại nhưng bao dung thế thái. Hắn vẫn luôn làm người ta sinh lòng ngưỡng mộ như thế.

Vương Thần Cung, từng là đệ nhất thế lực Vi Tiên Vực, một Thiên Thế tông môn đỉnh cấp. Nhưng khi suy thế xuất hiện lại ẩn tích không tìm thấy dấu vết. Quan trọng hơn là một kẻ được coi là Tuyệt Thế thiên tài Vương Tử Trần lại cũng không thấy tăm hơi.

Vương Tử Trần cũng là một lý do khiến Phong Mạc Danh có mặt tại Phi Dao Học Cung. Bởi vì hắn cảm thấy trên người Vương Tử Trần này có điều mấu chốt gì đó liên quan tới duyên nghiệp của hắn.

- Cái danh xưa nào có đáng nhắc gì. Vạn Thế Thiên Tử không cần tham gia khảo nghiệm, không biết đến đây có điều gì chỉ giáo? Ta xin sẵn lòng tiếp nhận.

Nam tử tên Vương Tử Trần nhìn qua Phong Mạc Danh nhàn nhã nói. Hắn không hề vì bị phát hiện ra mà kinh sợ hay giật mình. Hắn khẽ liếc qua cây gậy đặt bên cạnh của mình khẽ mỉm cười. Đã lâu lắm rồi vậy mà cuối cùng cũng có người tìm ra hắn.

Xem ra đã đến lúc rồi.

- Đa tạ Vương Tử Trần huynh đã hiểu ý. Phong Mạc Danh ta ngoài lòng ngưỡng mộ ra cũng chỉ muốn được thấy duyên uy của Vạn Thế Chân Nhân thôi.

Phong Mạc Danh nghe vậy cũng mỉm cười đáp lại. Tuy nhiên sau câu nói của hắn thiên địa dường như hân hoan chờ đợi điều gì. Khí thế của cả hai người đồng thời dâng lên, chiến ý trong mắt nồng đậm.

- Xin mời.

Vạn Thế Chân Nhân Vương Tử Trần cầm lấy gậy gỗ đứng lên trịnh trọng nói. Giữa hai người bọn họ không cần phải nói nhiều.

- Hân hạnh.

Vạn Thế Thiên Tử Phong Mạc Danh cũng trịnh trọng đáp lời.