Phi Dao Học Cung cao hứng khi có Vạn Thế Thiên Tử Phong Mạc Danh. Dù mới gia nhập nhưng địa vị của hắn còn cao hơn trưởng lão. Thậm chí vài vị nguyên lão trong này đều tôn xưng hắn Phong công tử lấy lễ thượng vị mà đối đãi. Bọn họ tin rằng chỉ cần dốc sức phò tá, Phong Mạc Danh nhất định có thể trở thành Vạn Thế Đại Năng. Khi đó thì Suy Thế tính là gì.
Nhưng hôm nay Thu lão lại nói sau khi nghe Lục Đạo Tử nói một câu duyên đạo của hắn lại tăng lên một bậc. Dù thường ngày Thượng Tôn rất coi trọng Thu lão nhưng hôm nay cũng thật sự không thể tin tưởng nổi. Thậm chí lão hoài nghi bản thân Thu lão quá mẫn cảm.
Nói một câu khiến duyên đạo tăng lên cũng không phải không có. Nhưng nói một câu mà khiến một tồn tại vượt qua Đỉnh Thế như Thu lão tăng lên duyên đạo thì quả thật ma quỷ cũng không tin.
Nếu vậy chỉ cần hắn nói thêm vài câu không phải Phi Dao Học Cung sẽ có thêm vài tồn tại như vậy sao. Thậm chí như đám duyên đạo cực đỉnh Chu nguyên lão còn có thể tấn chức. Khi đó Phi Dao Học Cung lại có thêm sức mạnh để có thể lớn tiếng hơn một chút.
- Thu Ba, ta hiểu ngươi lo lắng cho Phi Dao Học Cung, nhưng cũng không thể tùy tiện. Vị đệ tử này nhìn rất chất phác, may mắn cũng là duyên ý. Ta tin chỉ cần hắn cố gắng thì duyên đạo cũng không tệ. Dù sao người của Dị Đạo Viện cái duyên tu hành là rất lớn.
Chu nguyên lão ánh mắt nhìn xa, tay vuốt chòm râu chính khí hòa ái nói. Áo bào không gió cũng bay, râu tóc thì lại tĩnh lặng. Tư thế, biểu cảm của lão vô cùng chuẩn mực.
Tuy vậy trong lòng lão không khỏi có ý mỉa mai. Người được Dị Đạo Viện lựa chọn dựa theo duyên pháp của Thu lão thì cơ duyên rất lớn. Còn tiểu tử trước mắt này thì sao? Là mèo mù vớ được chuột què thôi.
- Thu Ba, tăng lên là việc đáng mừng. Từ khi Phong Công Tử tiến vào, duyên nghiệp Phi Dao Học Cung nhiều đường thuận lợi. Vị đệ tử trẻ tuổi này nhờ vậy cũng được thơm lây cũng không có gì là lạ.
Nguyên lão tên Vương Nhân nhàn ý nói, ánh mắt nhìn qua Lục Đạo Tử có ý động viên, khích lệ. Nghiêm túc mà nói việc Dị Đạo Viện có thêm đệ tử cũng làm lão ghen tỵ. Nhưng nhìn đến tên Lục Đạo Tử này thì Vương lão trong lòng hả hê như được đền bù đôi chút.
Được vào Dị Đạo Viện thì kẻ đó có cơ duyên rất lớn. Tuy Thu lão với Vương lão là thế đối nghịch nhưng Trần Thế Bách Niên thì không thể coi thường. Người được duyên pháp này hưởng ứng thì có thể coi là đỉnh thế thiên tài.
- Đúng vậy, Thu lão. Dị Đạo Viện lần này có thêm hai đệ tử, là việc tốt. Riêng vị đệ tử chất phác này, ta kiến nghị để hắn đi chấp chính Bí Giới hay Tàng Huyệt tích lũy công quả.
Một vị Nguyên lão khác nhìn qua Lục Đạo Tử rồi lên tiếng. Ý của lão cũng nằm trong dự liệu cùa đám Chu nguyên lão. Tên cưỡi trâu này xem xét kỹ chính là phế tài, cho chấp chính Bí Giới hay Tàng Huyệt là hợp lẽ.
Tất nhiên bên ngoài thì đó cũng là chức vụ trịnh trọng. Nhưng nghiêm túc mà nói thì chính là tên canh gác không hơn.
- Bí Giới, Tàng Huyệt? Đúng rồi.
Lục Đạo Tử nghe vậy kinh hô, ánh mắt sáng lên như nghĩ ra gì đó. Thần Vực của hắn khẽ rung lên, một đoạn ký ức hiển hiện.
Trong Phi Dao Học Cung có cả trăm Bí Giới, Tàng Huyệt là những nơi phong cấm không thể khai thác hay đã khai thác không còn gì nữa. Phần nhiều là nơi tọa họa của cổ thế cường giả hoặc nơi ẩn chứa hung hiểm tuyệt cùng.
Phần nhiều những Bí Giới, Tàng Huyệt này không khác gì khổ lao, chỉ dành cho những đệ tử không có tiềm chất đến đây tích lũy công quả hay nói đúng hơn là chờ chết.
- Xem ra vị đệ tử này đã đồng ý, Thu lão, còn không mau lên?
Đám Chu Nguyên Lão thấy vậy thúc giục. Đuổi tên này đi cho khuất mắt cũng đỡ ô uế nơi đây.
Quan trọng hơn là bọn họ không có thời gian cho những việc này. Thiên địa đâu có chờ ai, ai biết là lúc nào chứ?
Lục Đạo Tử thấy vậy cũng không hề phản ứng, chỉ nhếch miệng cười. Nói đến Bí Giới không phải trong này cũng có một cái sao? Nhưng hắn làm thế nào để vào đây được mà không lộ ý đồ. Dù sao lần trước hắn nhập luân hồi đã rất lâu rồi, không biết có biến cố gì không? Không biết bí ẩn nơi đó có bị phát hiện không?
Quan trọng hơn là có bị giăng bẫy không? Lục Đạo Tử luôn cảm thấy thế này hắn vào luân hồi dường như bị người ta chơi thì phải. Cảm giác đó càng ngày càng rõ. Nhìn nhưng tư thế, biểu cảm kia xem. Đây là trò khôi hài gì thế? Là tác phẩm của luân hồi sao? Hay là hắn.
- Thượng Tôn, tại hạ quả thật duyên đạo tăng lên một bậc. Chắc ngài cũng đã nhìn ra.
Thu lão quả quyết khẳng định. Trong lòng lão không khỏi bực tức vì cấm chú chết tiệt kia. Tuy nghiêm túc mà nói Thu lão cũng biết khó để tin được nhưng lão phải hiểu duyên đạo của mình chứ.
- Cung chủ, thế nào?
Thượng Tôn nhìn qua phía vị trung niên duy nhất trong bảy người. Đây chính là Cung Chủ của Phi Dao Học Cung, Đạo Vô Lượng. Một tôn tồn tại gần với Thượng Tôn nhất. Cũng có người nói hắn đã là Vô Mệnh Tôn nhưng chưa ai xác nhận cả. Bởi vì Cung Chủ rất ít khi ra tay.
- Vị công tử này khí độ bất phàm.
Đạo Vô Lượng nãy giờ đã âm thầm quan sát Lục Đạo Tử. Theo cảm nhận của ông ta thì người trẻ tuổi này quả thật tĩnh mịch. Mặc cho bọn họ nãy giờ tranh luận nhưng hắn vẫn tư lự riêng mình không hề chú ý.
Tuy nhiên điều bất phàm này cũng không đủ để khiến người như ông ta chấn động. Ngay cả Vạn Thế Thiên Tử Phong Mạc Danh cũng chỉ khiến Đạo Vô Lượng rung động thôi. Dù sao Đỉnh Thế thiên tài Cung chủ hắn cũng thấy quá nhiều rồi. Bản thân Phong Mạc Danh cũng chỉ mạnh hơn mức đó mà thôi. Nhưng con đường bước lên Bách Thế còn xa xôi chứ chưa nói Thiên Thế, Vạn Thế. Đạo Vô Lượng xưa kia cũng vậy.
Quan trọng hơn là, thời thế này chỉ nhìn tư thế biểu cảm thì không có gì là đáng tin cả. Nghiêm túc mà nói, ngay cả Đạo Vô Lượng hắn cũng bày ra tư thế, biểu cảm bảy chìm ba nổi chín lênh đênh.
Còn về Thu Lão quả thật Thế Hà của lão đã tăng lên từ bát trọng đại giang đã thành cửu trọng hải hà. Điều này thì không chỉ Đạo Vô Lượng mà tất cả mấy người ở đây đều cảm nhận ra.
- Nghe nói công tử ngươi muốn độ luân hồi? Không biết giải thích điều này thế nào?
Đạo Vô Lượng nhìn qua Lục Đạo Tử mở miệng hỏi. Hắn cũng không hi vọng gì nhiều. Duyên đạo tăng tiến cũng rất khó nói là do bên ngoài tác động hay từ tích lũy bên trong bộc phát. Nhưng hắn cũng không muốn làm bẽ mặt Thu lão nên vẫn hỏi một câu. Dù sao Thu lão là tâm phúc của ông ta.
- Ta cũng không biết giải thích thế nào. Ta chỉ buột miệng thế thôi.
Lục Đạo Tử nhàn nhạt trả lời. Hắn nhìn qua Đạo Vô Lượng khẽ tán thưởng. Vị cung chủ này tâm thế bất phàm.
Quan trọng hơn trong lòng Lục Đạo Tử đã có một chủ ý.
- Ngươi??
Thu lão nghe thế tím mặt. Mấy người còn lại nhìn lão hả hê. Thượng Tôn thì lắc đầu. Như thế này rõ ràng là ăn quả hồ đồ rồi.
Đạo Vô Lượng khẽ nhìn qua Thu lão thấy lão né tránh ánh nhìn của mình thì cũng thôi không tiếp tục nữa.
Dù sao Thu lão đã dẫn hắn vào đây có nghĩa hắn đã trở thành đệ tử của Phi Dao Học Cung. Điều này chính là quy củ từ thời xưa để lại không thể làm trái.
Thu lão duyên đạo tăng lên là chuyện vui. Như vậy thu tên này làm đệ tử của Phi Dao Học Cung cũng coi như chúc mừng lão ta. Coi như không làm lão bẽ mặt. Mọi người nhìn nhau ai cũng cho là như vậy.
Nhưng đúng lúc Cung chủ Đạo Vô Lượng định mở miệng kết thúc chuyện này thì Lục Đạo Tử không hiểu sao tiến lại phía Thượng Tôn Diệu Vi Tinh nhìn săm soi từ trên xuống.
- Hắn??
Thu lão thấy vậy giật mình hoảng sợ. Màn bấm đốt ngón tay nhíu mày rồi thở dài khi trước hiện lên. Lão hoảng hốt định tiến lên đập bay tên này thì Thượng Tôn giơ tay ngăn lại.
- Trong thân thể của ông bị người ta hạ Kiếp Khảm, nếu ông chịu làm mục đồng chăm sóc Hổ Ngưu, ta sẽ giúp lấy nó ra.
Lục Đạo Tử nhìn Thượng Tôn Diệu Vi Tinh rồi chỉ vào Hổ Ngưu, lạnh nhạt nói ra.
- Hỗn xược !
Chúng nguyên lão nghe vậy tức giận xung thiên. Chu nguyên lão lập tức xông lên định tự tay đập chết tên này nhưng Thượng Tôn đánh mắt ngăn lại.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh nhìn kỹ Lục Đạo Tử một lát. Sau đó thân hình ông ta từ từ mờ dần rồi biến mất. Có vẻ như Thượng Tôn đã không thèm đếm xỉa đến chuyện tại đây nữa.
- Thu ão, ông thật hồ đồ.
Một vị nguyên lão nhìn qua Thu lão khẽ nói rồi phất tay áo đi mất.
- Haizzz.
Cung chủ Đạo Vô Lượng nhìn qua Thu lão lắc đầu chán nản. Người là lão dẫn về nhưng chính ông là người triệu tập chúng nguyên lão tới đây.
Thu lão thì có khổ không thể nói, mất mặt vô cùng. Lão đã dẫn về thứ vô tri gì đây. Phen này quả thật xong rồi, họa lớn rồi.
Bắt Thượng Tôn làm mục đồng chăn trâu? Chủ ý tìm chết gì đây?
Chu nguyên lão cùng Vương lão nhìn qua Thu lão cười lạnh. Phen này lão cứng đầu này xong chắc rồi. Không chỉ lão mà cả Cung chủ Đạo Vô Lượng cũng sẽ mất đi uy tín trước mặt Thượng Tôn.
Nghĩ đến đó Chu nguyên lão không khỏi mừng thầm. Chức vị Cung Chủ lão đã mơ ước từ lâu. Hai người Chu nguyên lão.
Tất cả mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Thu lão đứng đó nhìn qua Lục Đạo Tử. Lão chỉ muốn đập chết tên trước mắt này.
- Ngài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?
Lục Đạo Tử trái lại không tim không phổi hỏi một câu. Thu lão có cảm giác muốn đi chết. Lão chán nản phất tay lên rồi đi mất.
Một làn cuồng phong mạnh mẽ đánh xuống đập bay Lục Đạo Tử cùng con kỳ ngưu mà hắn cưỡi. Sau đó hai người bị cơn cuồng phong này mang tới một góc xa xôi của Dị Đạo Viện.
- Bịch.
Cơn cuồng phong vứt cả người và trâu xuống một khoảng đất trống rồi tan đi. Lục Đạo Tử lồm cồm bò dậy lấy tay phủi quần áo. Thu lão này không hề có ác ý mà chỉ muốn dạy dỗ hắn thôi.
Kỳ ngưu bị quật xuống đất lăn lông lốc rồi bò dậy đi tới cạnh Lục Đạo Tử. Con trâu này cũng không bị sao cả.
Lục Đạo Tử nhìn quanh. Bọn hắn đang ở trong một khu vực rộng lớn. Cổ thụ uy nghi tỏa bóng, kỳ hoa dị thảo mọc san sát. Thỉnh thoảng còn có tiếng linh thú vang vọng.
Trên một bia đá khổng lồ dựng cạnh một con suối có viết ba chữ: Cấm Đạo Lâm.
Lục Đạo Tử nhìn vào bia đá này môi nhếch lên.
- Cuối cùng cũng tới được đây.
Hắn xoa đầu kỳ ngưu, khẽ lẩm bẩm. Ai nói hắn dở hơi. Cũng có những khi chỉ kẻ dở hơi mới có thể đắc ý. Cũng có những việc nó vốn dở hơi như vậy. Lục Đạo Tử hắn chẳng quan tâm.
Thế này, ta lại lừa luân hồi. Nguyên chủ, chờ ta !