Một câu nói dở hơi của Lục Đạo Tử thật khiến mọi người cứng đờ. Những đôi mắt tinh anh nhìn hắn đều như muốn nói “Ngươi chính là kẻ ngốc chuyên giải tán đám đông bằng xú khí đây sao?”.
Vọng Thế Chung là gì? Trấn Thế Duyên Bảo của Phi Dao Nữ Đế, vị Vạn Thế Đại Năng duy nhất bỏ qua tranh chấp luân hồi. Nhưng trong thịnh thế của Phi Dao Nữ Đế, khi nàng bỏ qua cũng không kẻ nào dám đi tranh. Đó mới chính là điều bất phàm của vị nữ đế này. Ở duyên thế của Phi Dao Nữ Đế, nàng là độc tôn chủ tử, hiệu lệnh Thập Vực. Người xin chết vì nàng quả thật nhiều không kể xiết. Cho đến khi nàng phong cấm duyên đạo, tiêu tán trong luân hồi cũng không ai dám đứng lên thay thế vị trí của nàng. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ cho thấy sự bất phàm của Vọng Thế Chung.
Không những vậy, có được nó còn có thể hiệu lệnh Cổ tộc, bá chủ Nam Hoang. Nhiêu đây cũng đủ dấy lên phong ba khắp Vi Tiên Vực. Nếu không phải Thập Vực ngăn cách, thì nói Tự Tại Thiên vì nó điên cuồng cũng không quá.
- Đúng là thằng ngốc.
- Hắn cũng là đệ tử Học Cung sao. Thật mất mặt.
- Đồ nhà quê cũng dám chen ngang đại hội.
Trong đám đệ tử có nhiều tiếng xông xao nổi lên. Đám thượng tầng của Phi Dao Học Cung thấy vậy ngán ngẩm. Họa dâng đến chân nhưng chẳng ai để ý. Đây chính là bi ai của Phi Dao Học Cung.
- Hắn đáng yêu đấy chứ?
Đám hoa dung tiên tử thì khúc khích cười lên. Bộ đáng của Lục Đạo Tử chẳng hề anh tuấn hay khí thế lẫm liệt nhưng rất đặc biệt. Kiểu như một đứa nhỏ sáu bảy tuổi ra vẻ ông cụ non vậy. Tuyệt đối đáng yêu.
Tất nhiên nếu Lục Đạo Tử mà biết các nàng nghĩ vậy chắc sẽ tự sát. Hắn là trải qua vạn thế tang thương tồn tại. Hắn bày ra tư thế sẽ kinh khiếp quỷ thần, chấn động Tự Tại Thiên.
“Thượng Tôn, ngài xác định bọn họ sẽ đến?”
Trong lòng Thượng Tôn Diệu Vi Tinh vang lên tiếng của Thu lão. Vị thủ hộ của Phi Dao Học Cung này gật đầu đáp lại. Trong lòng lão cũng không kìm được nổi sóng. Đứng trước Suy Thế, Phi Dao Học Cung là cần mồi lửa dẫn dụ nhân tâm, càng loạn càng tốt. Như thế bọn họ sẽ có chỗ dựa.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh vì thế cẩn thận tính toán, thuyết phục khắp nơi. Quy củ của Phi Dao Học Cung cũng nới lỏng, mở cửa. Bởi vậy mới có chuyện con cháu Hỉ Quốc, Viên Tộc cùng Băng Thần cung các thế lực cắm rễ ở đây. Bởi vậy ngay cả Phong Mạc Danh của Thiên La Sơn cũng được ủng hộ.
Tuy nhiên hiệu quả không được tốt, vì Suy Thế giáng lâm, ai cũng lo bảo toàn chính mính. Phi Dao Học Cung vốn liếng cũng quá nhỏ. Thêm vào đó cái bóng và dã tâm của Thiên La Sơn là quá lớn. Nhất là Phong Mạc Danh người này vô cùng khó nắm bắt. Điều này khiến cho kế sách này trở thành con dao hai lưỡi. Nhưng với Phi Dao Học Cung đã không có sự lựa chọn nào hơn nữa.
Nhưng Vọng Thế Chung vang lên như mưa rào ngày hạn. Thế cục ngay lập tức trở nên gấp gáp, phá bỏ mọi tính toán, chờ đợi. Lại vào Hổ Ngưu kỳ dị này nữa. Nó khiến cho thế cục phức tạp mà Phi Dao Học Cung cần có xuất hiện. Bọn họ đã có vốn liếng để dựa vào.
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh nắm chặt tay, ánh mắt vô tình lướt qua Vương Nhân rồi nhìn vào Lục Đạo Tử. “Tiểu tử này ngô nghê nhưng dường như rất có duyên với Phi Dao Học Cung. Sẽ bồi thường cho hắn sau vậy.” Trong lòng Thượng Tôn nghĩ như thế.
- Lục Đạo Tử, kỳ ngưu của ngươi không hổ là huyết mạch Duyên Thú, rung động được Vọng Thế Chung. Ngươi đã lập được đại công. Kinh Thư, Duyên Bảo trong Bảo Điển Lâu, tùy ngươi lựa chọn. Mỗi thứ một món, chúng vĩnh viễn thuộc về ngươi. Thế nào?
Thượng Tôn Diệu Vi Tinh hướng Lục Đạo Tử nói. Muốn dụ dỗ là cần có mồi đủ hấp dẫn. Hổ Ngưu vô tình trở thành miếng mồi đó.
Kinh Thư, Duyên Bảo trong Bảo Điển Lâu, tùy ý lựa chọn??
Lời của Thượng Tôn Diệu Vi Tinh vừa nói xong chúng đệ tử của Phi Dao Học Cung không khỏi ồ lên kinh ngạc. Bảo Điển Lâu là tàng khố thư tịch, bảo vật trấn thế của Phi Dao Học Cung. Trừ tam bảo thuộc về Phi Dao Nữ Đế phải phá giải phong cấm, còn lại đều ở đó. Trong Bảo Điển Lâu, tuyệt thế duyên bảo, trấn thế duyên pháp có không ít. Tuyệt đối một món trong đó khiến tu giả điên cuồng. Thường ngày Bảo Điển Lâu phủ bụi cấm người, phong cấm tầng tầng lớp lớp. Duyên bảo trong đó muốn có được cần tích lũy công lao đủ sâu dày với Phi Dao Học Cung. Nhưng với duyên pháp, chỉ có thể xem qua, không thể sở hữu.
Nhưng vừa mới xong, Thượng Tôn Diệu Vi Tinh lời nói ra khiến đám đông sửng sốt. Ánh mắt nhìn Lục Đạo Tử đã mang theo tia ghen tỵ cùng đố kị. Chỉ vì hắn có một con trâu thôi sao?
Ngay cả những cường giả đứng đầu ở đây cũng không khỏi kinh ngạc. Bảo Điển Lâu của Phi Dao Học Cung thì ngay cả họ cũng thèm muốn. Đáng tiếc Phi Dao Học Cung vũ lực không mạnh nhưng tạo nghệ phong cấm xứng danh đệ nhất. Không phải là đệ nhất Vi Tiên Vực mà là đệ nhất Tự Tại Thiên. Trình độ giữ của của bọn họ là vô địch. Vĩnh Tiên Tam Bách Sơn bản thân nó cũng là một tòa phong cấm đại trận khổng lồ, thêm vào đó là các Bí Giới, Tàng Huyệt nhiều vô kể. Đó cũng là lý do Phi Dao Học Cung sừng sững không ngã bao thế đã qua.
Nhưng đáng tiếc Suy Thế thì không quan tâm cái gì là phong cấm mạnh mẽ, cường đại cả. Nó như căn bệnh từ bên trong phát tán ra.
- Thượng Tôn ngài thật là hào phóng. Đa tạ.
Lục Đạo Tử không nhận lời hay từ chối mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại. Hắn nhìn Thượng Tôn Diệu Vi Tinh, khẽ mỉm cười. Tâm tư của vị Thượng Tôn Diệu Vi Tinh này, Lục Đạo Tử hắn hiểu rõ. Hắn cũng được nghe nhiều về Suy Thế nhưng đến lúc này mới có chút cảm nhận. Thứ này ẩn chứa bí mật thật lớn.
“- Huyết mạch Duyên Thú?”
Hai người Diêm Hoành cùng Nguyên Tội Quỷ Tôn trong đầu cùng lúc vang lên âm thanh của người kia. Cả hai nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Thiên Hoàng Mục Hoả nhìn qua Chu Nguyên Lão cùng Phó Cung Chủ Vạn Thiên Hào. Hai người này thấy lão nhìn qua thì gật đầu. Thiên Hoàng Mục Hoả ngay sau đó nhìn qua Hổ Ngưu, ánh mắt âm trầm tính toán.
Thái Thượng khẽ vuốt chòm râu dài đến gót chân của lão, ánh mắt nhìn Hổ Ngưu không rời. Thái độ của lão có vẻ bình thường nhưng trong lòng giật mình kinh sợ. Đồng thời duyên uy vô hình của lão tỏa ra phong cấm xung quanh. Giao tranh hồi nãy với Diêm Hoành và Nguyên Tội Quỷ Tôn cũng bỏ qua.
- Tiểu tử, con trâu này là của ngươi?
Nguyên Tội Quỷ Tôn cất tiếng nói. Trong người hắn đang có thương thế, tình trạng căng thẳng vậy mà tên này ở đâu chui ra quăng lời vớ vẩn. Tuy nhiên tâm tư của Quỷ Tôn cẩn mật, vẫn nhận ra sự bất thường của Lục Đạo Tử.
Tên trẻ tuổi này đi vào lúc hắn cùng Diêm Hoành đang kích sát Thái Thượng. Bọn họ tuy không toàn tâm nhưng vẫn phong cấm khu vực quanh thân Hổ Ngưu. Nhưng kì lạ là tên trẻ tuổi này vào như không có gì. Điều này không phải cường giả bình thường có thể làm được.
Quan trọng hơn nữa là con trâu đen nhìn qua không có gì đặc biệt kia vừa rồi phát ra chấn động của Duyên lực. Dù rất mơ hồ nhưng cường giả đỉnh cấp như bọn hắn là có thể cảm nhận được.
Duyên lực phát ra từ trên thân một con kỳ thú. Điều này khiến nội tâm đám Diêm Hoành không khỏi run lên. Lại thêm câu nói của Thượng Tôn Diệu Vi Tinh càng khẳng định suy nghĩ trong lòng hắn.
- Ta gọi Lục Đạo Tử. Đây là Hổ Ngưu...
Lục Đạo Tử điềm đạm trả lời, tay vuốt ve Hổ Ngưu. Hổ Ngưu hứng chí vì sắp được chủ nhân giới thiệu trước quần hùng. Màn múa chuông là có thể tái hiện. Nhưng câu nói tiếp theo của chủ nhân khiến nó sụp đổ.
- ...theo ta từ nhỏ, ăn cỏ mà lớn.
Hổ Ngưu đôi mắt trợn trừng, vô cùng bất bình. Nhưng nó cũng không dám phản ứng. Lục Đạo Tử thu hết biểu hiện của đám cường giả vào. Đây là điều hắn mong muốn. Tình trạng của Phi Dao Học Cung đã ở mức nghiêm trọng. Chỉ có quấy lên tới đỉnh, gom góp mưa gió mới hồi phục được thịnh vượng. Tất nhiên còn nhiều điều Lục Đạo Tử cần tìm hiểu. Nhưng trong tiếng Vọng Thế Chung đã cứu hắn, Lục Đạo Tử nghe thấy sự gấp gáp cấp thiết.
- Hừ, tiểu tử ngươi khá khôn khéo, đáng tiếc Huyết mạch Duyên Thú trên thân nó là không thể giấu diếm.
Thiên Hoàng Mục Hỏa nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Lão nhìn qua Diêm Hoành, Nguyên Tội Quỷ Tôn và cả Thái Thượng đến từ Tổ Địa, trong lòng cười lạnh. Thiên La Sơn là có chuẩn bị mà đến. Các ngươi sẽ sớm biết thôi.
- Huyết mạch Duyên Thú? Nó là thứ gì?
Lời của Thiên Hoàng Mục Hỏa vừa nói xong khiến đám đông hoài nghi. Một số người ngay lập tức lục lại vốn kinh thư của bản thân. Mấy chữ huyết mạch Duyên Thú này tuyệt đối nghe quen quen.
- Vì duyên mà sinh, vì duyên mà diệt. Bất Thế Hung Vật, duyên lực trời sinh. Chỉ có Vạn Thế Đại Năng mới có thể trấn áp. Cổ Đế Thời đại diệt tuyệt nguyên nhân, tàn sát Hải Thần Quốc Độ hung thủ…đạp nát Thiên Tú Vực, cắn nuốt Bí Giới, ăn tươi Thú Thần...
Hỉ Hoàng run rẩy đọc ra một đoạn bí văn. Tất cả bàng hoàng như nhập ma theo lời lão. Ngay cả Viên Vương cũng chấn động đứng thẳng người, bỏ qua thói quen hai tay chạm đất.
Toàn trường chấn động. Truyền thuyết về Duyên Thú là bí văn thần thoại xa xôi. Loài vật này vô cùng khủng bố. Mỗi lần nó xuất hiện sẽ khiến Tự Tại Thiên run rẩy. Nó là nguyên nhân, là hung thủ của nhiều giai đoạn tang thương diệt thế.
Tự Tại Thiên vốn có Thập Nhất Vực. Nhưng một vực trong đó, Thiên Tú Vực, từng bị Duyên Thú đạp nát hóa thành Hỗn Độn Hải Vực ngày nay. Mà con Duyên Thú đó cũng mang hình hài một con trâu như Hổ Ngưu của Lục Đạo Tử.
- Ngưuuuuuu !
Hổ Ngưu dõng dạc kêu lên, ánh mắt nhìn Thiên Hoàng Mục Hỏa có chút yêu mến như muốn nói: Bản thần ngưu đa tạ ngươi đã nói lời cần nói. Tuy nhiên khi nó định tỏa sáng thì Lục Đạo Tử bàn tay đã đặt lên cổ khiến Hổ Ngưu tiu nghỉu cúi đầu xuống, ánh mắt trần đầy thất vọng.
Lục Đạo Tử nhìn Thiên Hoàng Mục Hỏa, trong lòng tự cười. Các ngươi muốn đại hội sao? Ta sẽ cho các ngươi vui vẻ.
- Muốn ăn thì lăn vào bếp. Lão quỷ tu, đám sét đánh không chết, Thiên La Thiên Mã, Cổ lỗ dòng tộc...ra cả đi.
Lục Đạo Tử ánh mắt híp lại, nhìn lên thiên không nói lớn. Khi nói lời này khí thế của hắn vô cùng hung liệt. Một thân quần áo mộc mạc không gió mà bay, tư thế cùng biểu ảm vô cùng nghiêm nghị lại mang nét tang thương. Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời, cảm giác sắp có sự biến lớn.
Ngay cả đám Thái Thượng, Chiến Vạn Thế Diêm Hoành cùng Nguyên Tội Quỷ Tôn cũng không kìm được nhìn lên. Bọn họ trong lòng cũng cảm thấy những khí tức vô hình lạ lẫm như có người đang ẩn nấp xem trò vui nhằm ngư ông đắc lợi.
Thái Dương ấm áp, màn trời một mảnh trong xanh, đám mây trắng đang phân vân không biết trôi về đâu. Còn có thêm Kiếm Ngư Thần Chu lúc này đã thu nhỏ lại vô tư lự lơ lửng trên bầu trời.
Cảnh sắc vô cùng tĩnh lặng.
Đám đông kiên nhẫn chờ đợi. Đáng tiếc thái dương di chuyển rất chậm, đám mây không chắc đã bay. Kiếm Ngư Thần Chu ngủ như con cá dưới đại dương không thèm động đậy.
- Ta nhận ra hắn rồi. Là tên khốn hí lộng mọi người tại Dị Đạo Viện !
- Đúng rồi, thì ra là hắn. Tên khốn hại người.
Có kẻ bỗng nhiên nổi điên chỉ vào mặt Lục Đạo Tử quát lên. Gương mặt của hắn như tìm ra kho báu kinh thế. Ngay lập tức có kẻ nhận ra tiếp lời hắn. Đám đông quay phắt lại, ánh mắt chằm chằm nhìn Lục Đạo Tử. Nộ hỏa bốc lên từng đám khói trắng.
Những người như Thượng Tôn Diệu Vi Tinh cùng Thu lão không kìm được lắc đầu. Tên Lục Đạo Tử này, trò hề luôn diễn xuất sắc. Tư thế cùng biểu cảm quả thật bất phàm. Không biết có phải bẩm sinh như thế hay học ở đâu?
- Xẹt xẹt !
Nhưng đúng lúc này thiên tượng chuyển biến. Trên bầu trời xuất hiện một tòa cung điện chìm trong ánh tử lôi. Sau đó từ trên tòa cung điện này nhiều thân ảnh xuất hiện, lôi điện vờn quanh.
- Kịch.
Tiếng chân chạm đất vang lên. Một thân kim giáp rực rỡ, trên tay cầm thanh búa lớn khí thế khiếp nhân. Những mái tóc dựng đứng như thiên đao, khuôn mặt vuông vức nghiêm nghị, đôi mắt màu bạc. Bọn họ theo lôi điện hạ xuống như chúa tể của những chiếc búa.
- Bất Thế Lôi Cung. Sao bọn họ có thể xuất hiện ở đây?
Có người nhận ra lai lịch của đám người mới đến không khỏi kinh hô. Nhưng đám đông chưa kịp hưởng ứng lời của hắn thì lông tóc đã dựng đứng. Vì lôi điện từ trên người đám Bất Thế Lôi Cung theo đất lan ra. Một số kẻ không kịp phản ứng hay duyên đạo yếu lập ngay lập tức mái tóc như thiên đao, khuôn mặt trở nên vuông vức nghiêm nghị.
Duy chỉ có đôi mắt là không hể biến thành màu bạc vì họ là người bình thường.
- Chủ nhà không thể không xuất hiện được. Để quý vị chờ lâu, thật đắc tội.
Theo tiếng nói từ tốn vang lên, một lão giả khuôn mặt dài, mái tóc cũng dài xuát hiện. Lão vừa xuất hiện ngay lập tức chấn nhiếp toàn trường. Khí thế trên thân bàng bạc tỏa ra khiến ngay cả Thái Thượng từ Tổ Địa cũng phải kinh hãi.
Người tới là Thiên La Sơn chủ nhân, Trấn Thế Cường Giả, Bắc Nguyên đệ nhất, Thiên Tôn Mã Chấn. Ở Bắc Nguyên này, cái tên Thiên Tôn Mã Chấn tuyệt đối gây chấn động.
Ba người Hỉ Hoàng, Viên Vương cùng Băng Hậu nhìn thấy Thiên Tôn Mã Chấn không khỏi kinh sợ. Thiên La Sơn có được ngày hôm nay, đè áp thế lực nhà bọn họ chính là nhờ vị Thiên Tôn này.
Thiên Tôn Mã Chấn là tuyệt cuồng chi nhân. Một tay lão gây dựng Thiên La Sơn từ một thế lực bình thường thành Trường Thế Tông Môn. Chiến tích này đủ để tự hào bách thế duy nhất. Dưới tay lão, Trấn Thế cường giả lụi bại là không ít, Tuyệt Thế tồn tại chết đi rất nhiều.
Có người nói lão thậm chí đã tiếp qua Địa Chủ Pháp Chính của Tổ Địa mà bình yên trở ra. Ở Thập Vực này Tổ Địa thần bí, cường đại đệ nhất. Mà người có danh vị chữ Chủ ở Tổ Địa tuyệt đối là tồn tại có thể đặt ngang hàng với Bách Thế tông môn. Đây là địa vị khủng khiếp thế nào.
Chỉ điều này thôi cũng đủ Thiên Tôn Mã Chấn kiêu ngạo.
- Haha, lão Mã, ngươi cũng xứng chủ nhà ở đây sao?
Tiếng cười vang lên, một lão giả ăn mặc lôi thôi mang theo một đứa bé gái xinh đẹp xuất hiện. Nguyên Tội Quỷ Tôn vừa thấy người này ngay lập tức cúi chào, thái độ vô cùng cung kính.
- Quỷ Minh lão đầu.
Thu lão nhìn thấy lão giả lôi thôi này không kìm được thở dài, ánh mắt tang thương hoài niệm.
Toàn trường ngay lập tức nhận ra người vừa đến là ai. Quỷ Minh Đại Đế đứng đầu Quỷ Minh, một trong hai thế lực bá chủ Tây Thiên.
- Hừ...
Thiên Tôn Mã Chấn nhìn Quỷ Minh Đại Đế đang định phản bác thì dừng lại như cảm thấy điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lão nhìn ra phía trước.
- Cổ tộc, cuối cùng cũng tới.
Quỷ Minh Đại Đế cất lời. Đám người Bất Thế Lôi Cung cũng theo ánh mắt của lão nhìn qua. Chúng cường giả cũng tập trung chờ đợi. Có thể nói nhân vật mấu chốt cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Một đám người cả nam lẫn nữ diện mạo thanh tú cưỡi trên Kỳ Lân Mã từ từ tiến tới. Đi đầu là một thanh niên anh tuấn tóc củ hành búi cao, mặc đạo bào trắng, trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Tên này vừa đi tới ngay lập tức nhìn chằm chằm Vọng Thế Chung trên cổ Hổ Ngưu, ánh mắt bất thiện.
Riêng Lục Đạo Tử ở bên cạnh thì hắn làm như không thấy. Thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Lục Đạo Tử nhìn thấy vậy cũng không để trong lòng, miệng khẽ nở nụ cười bình thản.
Tất cả đã đến đủ.
Trò vui là có thể bắt đầu.