Vấn Đạo

Chương 17: Ta tỉnh rồi




Phi Dao Học Cung. Mỹ Tú Phong lúc này đông như chảy hội. Anh tài lớp lớp kéo đến, tiên tử đua nhau xiêm áo tung bay. Nào là các loại tiên cầm, linh thú nhao nhao đáp xuống. Nào là các cỗ thanh thú liễn xa, kỳ lân ốc ầm ầm kéo vào.

Chỉ đơn giản hôm nay là ngày giảng đạo của Liễu Mai Tiên Tử. Mỹ Tú Đạo Viện là nơi tập trung hầu hết nữ tử xinh đẹp bậc nhất của Phi Dao Học Cung. Có thể nói là ba phần tư mỹ nhân của Vi Tiên Vực đều ở đây cũng không quá. Ngay cả Tiên Nhi, người được xưng là Vạn Hoa Tiên Tử cũng là đệ tử của đạo viện này.

Còn Liễu Mai Tiên Tử là ai? Nàng chiếm ngôi đệ nhất tại Mỹ Tú Đạo Viện. Nhưng không phải là vẻ đẹp của nàng mà là duyên đạo của nàng. Còn về vẻ đẹp, Liễu Mai tiên tử mang nét thanh thuần nhưng cứng cỏi. Nàng tuyệt đối không phải dạng liễu yếu đào tơ, cũng không phải loại mãnh nữ thô thiển.

Liễu Mai tiên tử là sự dung hòa tuyệt mỹ. Ở mỗi mặt nàng đều không xuất sắc nhất nhưng gộp lại thì trở nên tuyệt mỹ khác thường. Quan trọng hơn là Liễu Mai tiên tử có một trái tim quyết liệt hiếm có.

“Ngươi là Kinh Thế thiên tài, kệ ngươi. Ngươi là Đỉnh Thế thiên tài, ta không quan tâm. Ta quan tâm là trong lòng ta cảm nhận như thế nào. Nếu là yêu, ta không quan tâm xuất thân, duyên đạo.” Liễu Mai Tiên tử từng nói như vậy.

Chỉ điều này thôi đã làm biết bao kẻ hoa tâm ngơ ngẩn, si mê.
Mà hôm nay lại là ngày giảng đạo của Liễu Mai Tiên Tử, điều mà trong Phi Dao Học Cung, không nữ tử nào có được. Thậm chí đám Kinh Thế Thiên Tài cũng không có được. Chỉ đơn giản một điều, Liễu Mai Tiên Tử duyên đạo đã vượt cả cấp trưởng lão, xứng đáng làm giảng sư. Tất nhiên nàng chỉ làm giảng sư cho các đệ tử mới vào Học Cung thôi.

Thêm điều này nữa thì Liễu Mai Tiên Tử đã đủ kinh thế rồi.

Lúc này, trên một bãi đất trống cạnh một thác nước cao vút, chính là chỗ giảng đạo của Liễu Mai Tiên Tử. Nàng đứng đó một thân tử y bay bay trong gió, đôi mắt trong ngần nhìn xuống đám đông mang theo nét nghiêm nghị.

Người đẹp đứng cạnh thanh tuyền, núi cao thác nước đổ xuống, sơn thủy tương sinh quả là tuyệt phối.

- Tiên Tử, tại hạ Luân Tu xin hỏi một câu.

Một tên đệ tử anh tuấn bước ra chắp tay về phía Liễu Mai Tiên Tử rất khí độ hỏi. Ánh mắt hắn không khỏi có ý ngưỡng mộ lộ rõ.

Mọi người không khỏi giật mình khi người này báo ra tên của mình. Luân Tu chính là xếp hạng thứ sáu trong đợt khảo nghiệm vừa rồi. Một Đỉnh Thế thiên tài tồn tại.

Đừng nghe Phi Dao Học Cung thiên tài lớp lớp mà nhầm. Con số Kinh Thế Thiên Tài có nhiều cũng không quá một ngàn. Mà phần nhiều cũng chỉ là danh xưng tán tụng. Còn Đỉnh Thế Thiên Tài thì khỏi nói, chỉ đếm được một bàn tay.

Tất nhiên trong lòng đám này đều chửi bới Luân Tu vì ý đồ lộ rõ của hắn.

- Luân công tử, xin cứ hỏi.

Liễu Mai mỉm cười trả lời, thái độ vô cùng chuẩn mực. Đáng tiếc nụ cười của nàng khiến đám nam nhân không còn giữ được chuẩn mực nữa.

Mọi người cũng có chút cảm ơn Luân Tu.

- Tại hạ xin mạo muội hỏi tiên tử. Duyên và Đạo, cái nào dẫn dắt cái nào?

Luân Tu mỉm cười tự tin nói. Đám đông không khỏi thầm chửi hắn. Liễu Mai Tiên Tử nói là giảng đạo nhưng thực ra là chỉ chỗ thiếu hụt trong tu hành, duyên pháp mà thôi. Còn về đạo lý thật sự thì chính là làm khó nàng. Nàng bao nhiêu tuổi chứ?

Liễu Mai Tiên Tử nghe xong câu này thoáng ngừng lại một chút..

Luân Tu thấy vậy đắc ý. Bản thân hắn là con nhà nòi, Luân gia là một gia tộc đã vượt qua Cửu Thế kiếp, danh vọng lên đỉnh. Thư tịch các loại Luân Tu đọc nhiều cũng không tin là thua Liễu Mai Tiên Tử. Bởi vậy hắn ra câu này một là làm khó, hai là lấy ấn tượng. Luân Tu đã chuẩn bị trong đầu một ngàn tám trăm tư thế biểu cảm các loại.

Về tuổi, hắn và nàng tương xứng. Về duyên đạo Luân Tu là Đỉnh Thế Thiên Tài thực lực kinh khủng. Nên chẳng có lý do gì nàng sẽ cự tuyệt. Phen này Liễu Mai Tiên Tử sẽ nằm trong tay hắn.

Nghĩ vậy thôi trong lòng Luân Tu đã nở hoa rồi.

- Câu hỏi của Luân công tử rất thú vị. Liễu Mai đạo hạnh ít ỏi nên xin mạo muội trả lời. Nếu có thiếu sót mong huynh bỏ quá. Duyên đạo, duyên đặt trước. Nhưng nếu nói vì thế mà duyên dẫn dắt thì cũng không phải. Còn nếu nói đạo dẫn dắt duyên thì lại càng không đúng. Theo ý của Liễu Mai, thực ra Duyên Đạo vốn một thể, không thể tách rời. Nó là cái nào dẫn dắt cái nào không bằng nói cái nào bao bọc cái nào.

Liễu Mai Tiên Tử điềm đạm trả lời. Lời nói tư thế cùng biểu cảm khiến chúng nhân say mê. Luân Tu nghe vậy trong lòng không cho là đúng. Chủ đề vu vơ kiểu này nói càng rõ ràng thì càng hồ đồ. Tất nhiên ngắm nàng đã, để nàng tự tin một lúc rồi hắn mới phản bác. Như thế ấn tượng mới sâu đậm.

Nhưng khi Luân Tu chưa kịp mở lời thì một làn gió lạnh băng lướt qua khiến hắn cứng đơ miệng lại.

- Liễu Mai Tiên Tử duyên đạo thâm sâu, thật là bội phục.

Người vừa tới như một ngọn núi tuyết lạnh lẽo. Tóc dài cùng hàng mi trắng xóa, gương mặt tinh khôi. Một thân trang phục cũng màu trắng. Hắn mở miệng nói cũng khiến xung quanh âm lạnh.

- Băng Thần Cung Thế Tử, Hàn Vạn Thế. Là hắn.

- Đúng vậy, hắn còn có biệt danh Vạn Thế Hàn Băng nhưng hắn cương quyết không nhận. Hắn cho rằng như vậy xếp hắn thua kém Phong Mạc Danh. Kẻ này là một đối thủ không tầm thường của Vạn Thế Thiên Tử đó.

Trong đám đông một vài người nhận ra người vừa tới không kìm được kinh hô.

Hàn Vạn Thế cũng thuộc đám đệ tử mới vào Học Cung lần này. Tuy nhiên hắn vào rất lặng lẽ nên chẳng ai biết cho đến khi thấy hắn trên bảng vàng.

Ngay cả Luân Tu lời nói ra tới cửa miệng cũng nuốt vào. Trong lòng hắn cũng không khỏi âm thầm kinh sợ. May là chưa nói ra.

Tên này chính là một tên đầu óc cùng thân thể một khối lạnh lẽo. Tuyệt đối là Đỉnh Thế Thiên Tai. Tất nhiên người ta trong lòng nghĩ vậy chứ bên ngoài thì vẫn nghiêm túc gọi hắn là Đỉnh Thế Thiên Tài. Hắn không quan tâm cái gì mà tư thế biểu cảm đâu. Chọc vào hắn thì cả nhà cùng nhau đi tắm suối ngay. Hoàng Tuyền nếu có chủ nhân cũng tuyệt đối không hoan nghênh tên này.

Quan trọng hơn là sau lưng hắn còn có cả ổ Băng Thần Cung nhất thể lạnh lẽo. Đối với bọn họ tư thế cùng biểu cảm đẹp nhất có lẽ là tượng băng, núi băng. Vì thế nên càng đáng sợ.

Mọi người ngay lập tức cách xa ra một chút. Trong lòng rét lạnh không dám đổ mồ hôi. Tất nhiên cả đám không làm quá lộ liễu sợ chọc giận tên này. Nên đội hình di chuyển như sóng dập dìu nhìn vô cùng mềm mại.

- Hàn huynh, ngươi quá lời. Liễu Mai chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi.

Chỉ có Liễu Mai Tiên Tử là còn bình tĩnh đáp lời. Cử chỉ này của nàng lại khiến đám đông điên đảo. Ngay cả Hàn Vạn Thế cũng không kìm được ánh mắt có lửa một chút.

- Liễu Mai Tiên Tử, thật xinh đẹp, có dịp xin mời ghé Băng Thần Cung dạo chơi.

Rét lạnh phủ xuống, trời đất như muốn hắt hơi. Một đoàn tiên tử áo trắng tung bay cưỡi Băng Linh Hạc hạ xuống trước mặt đám người.

Người lên tiếng là một quý phụ đã trung tuổi nhưng gương mặt vô cùng thánh khiết hoàn mỹ không hề nhìn thấy dấu hiệu tuổi tác.

Chỉ có thể nhận ra tuổi của bà ta nhờ chiếc vương miện bằng băng có hình loan phượng trên đầu. Được đeo chiếc vương miện này chỉ có một người, Băng Hậu. Hàn Vạn Thế chính là con của bà ta. Theo sau bà ta là một đám tiên nữ che mặt không rõ rung mạo. Nhưng người của Băng Thần Cung thì đẹp lạnh người khỏi cần bàn tới.

“Ổ nhất thể lạnh lẽo đến rồi” Trong đầu đám đệ tử ờ đây đều vang lên như thế. Nhưng bên ngoài mặt thì vẫn nóng bỏng nhìn sang. Vì ai chẳng nghĩ sự nóng bỏng của mình có thể làm tan chảy băng giá kia.

- Haha, Băng Hậu. Đã rất lâu rồi không thấy nàng. Thật vinh hạnh.

Một giọng nói vui vẻ vang lên. Theo sau đó là một lão giả thân hình to lớn phương phi trong bộ y phục vương giả. Trên cái đầu hói của hắn cũng đeo một chiếc vương miện hoàng kim rực rỡ.

Lão giả nhẹ nhàng đáp xuống, ánh mắt vui vẻ đánh giá Băng Hậu.

- Hỉ Hoàng, ngài lại trêu đùa thiếp rồi.

Băng Hậu nghe lời trêu chọc nhưng không hề tức giận mà khom người đáp lại. Bởi vì đơn giản một điều, người tới là Hỉ Hoàng, đứng đầu Hỉ Quốc. Cả Bắc Nguyên này đều là một phần lãnh thổ của Hỉ Quốc.

- Hí Hí…

Liễn xa gồm tám con Thần Long Mã hạ xuống. Sau đó là đội tùy tùng gồm mười tám Hỉ Vệ nối đuôi. Đám này hạ xuống ngay lập tức cúi mình. Bọn họ cũng không khỏi khổ não vì phong cách đi trước của chủ tử nhà mình.

Đây có nên coi là dại gái không vậy?

- Tên đầu hói kia, lần nào cũng vậy, thật là ồn ào.

Mặt đất rung động không ngừng như có đàn thiên thú sắp chạy qua. Người chưa xuất hiện mà âm thanh đã vang dội khắp toàn trường. Tiếng nói của hắn mang theo lực lượng khiến thác nước phía xa cũng không khỏi rung lên. Đám đệ tử duyên đạo tự động không kìm chế được bùng phát.

- Bình !

Xuất hiện là một thân hình cao hơn thân thể tiêu chuẩn một nửa. Quan trọng hơn là cốt cách vạm vỡ như núi đá, khí thế như sơn chấn. Người này thì không ai cần đoán cũng biết là Viên Vương. Một cường giả nổi tiếng trong Bắc Nguyên. Ở trong Vi Tiên Vực cũng thuộc hàng có số má.Tất nhiên Vi Tiên Vực vô cùng khổng lồ, Bắc Nguyên cũng chỉ có một Phi Dao Học Cung và Thiên La Sơn và một vài thế lực khác là danh chấn thôi. Còn lại cũng là suy đoán bình xét dựa trên tiêu chuẩn duyên đạo.

Đám đệ tử giật mình. Bọn họ ngay ập tức cảm thấy không ổn. Băng Hậu, Hỉ Hoàng rồi cả Viên Vương đều ở đây. Xem ra sự việc không tầm thường.

Quan trọng hơn là cả đám này đến nhưng đều dừng lại như ngóng chờ một ai đó. Cảm giác như có đại sự sắp phát sinh. Một vài đệ tử ánh mắt hiện lên quang mang khác lạ. Một vài người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

…..

Trong Cấm Đạo Lâm.

Lục Đạo Tử đang mơ.

Trong giấc mơ hắn sẽ đến một nơi, một chỗ cạnh đầm nước thanh bình. Ở một bãi đất hoang không có nhiều cây cối. Ở nơi đó chỉ có đất trời và một túp lều tranh.

Túp lều tranh của bọn họ, hắn biết rằng nàng sẽ ở trong đó. Có thể nàng đang may áo cho hắn, cũng có thể nàng đang thêu khăn tay. Những lúc như thế nàng đẹp nhất.

Trong lòng Lục Đạo Tử không khỏi mừng thầm. Bao nhiêu khổ ải vạn thế qua đi hắn cũng đã trút xuống. Lục Đạo Tử phủi áo, phong trần vạn thế trút đi. Cảm giác lúc này thật tuyệt, hắn bước lại gần túp lều tranh.

Nhưng Lục Đạo Tử bỗng dừng lại suy nghĩ.

Hắn chưa chuẩn bị gì cả. Hắn sẽ nói gì đây nhỉ? Mấy lời kinh thiên động địa trước kia hắn hay hù dọa người khác thì không được. Dù sao trước mặt nàng, thiên địa cũng không còn. Hắn cũng không mang theo món quà nào cho nàng cả. Mấy món bảo vật diệt thế, tấn thế mà hắn có với nàng trở nên quá dung tục. Áo len nàng may cho hắn trước lúc ra quân hơn hết thảy.

Thật bối rối.

Nếu mấy tên bằng hữu thiếu nghiêm túc của Lục Đạo Tử mà thấy vẻ lóng ngóng của hắn lúc này sẽ trợn mắt há mồm kinh ngạc mà kêu lên: Vạn Thế ơi vạn thế. Mấy tên Thiên Tôn, Thần Hoàng thì không nói, Tử Đế, Thanh Chủ cũng không kể tới, nhưng chắc chắn hai lão già kia sẽ cười hắn thối mũi. Nhắc đến hai lão giả này Lục Đạo Tử bỗng giật mình.

Lục Đạo Tử nhìn quanh, cẩn thận cảm ứng, thần hồn hắn rà soát mọi ngóc ngách trong cửu thiên thập địa, tới tận vô hạn hỗn độn không gian. Không có tên thiếu nghiêm túc nào nhìn lén cả. Giây phút này chỉ có hắn và túp lều tranh có nàng ở trong đó.

“Thôi kệ, liều ăn nhiều.” Trong lòng Lục Đạo Tử vang lên câu nói này. Hắn nhẹ nhàng bước tới, lòng hồi hộp như một chú mèo nhỏ đang lén đi vào trong phòng.

Đến trước cánh cửa Lục Đạo Tử quyết tâm dứt khoát mở nó ra. Hắn phải thật dũng cảm, thật nhanh chóng không thì hắn sẽ lóng ngóng mãi thôi. Nhưng thực ra hắn vẫn chần chừ một lúc.

“Mẹ nó, sao ta lại có thể nhát như vậy”. Trong lòng Lục Đạo Tử chửi đổng lên như vậy. Nhưng hắn có chửi nổ cả thiên hà, nứt cả tinh không thì hắn vẫn cắn răng nhìn chăm chăm vào cánh cửa đơn sơ trước mắt.

Nhưng nếu hắn đứng ngoài này mãi thì nàng sẽ thêm một giây phải đợi hắn. Không thể để như thế thêm một phút nào nữa.

Nghĩ vậy Lục Đạo Tử dứt khoát nắm lấy cánh cửa.

Nhưng khi Lục Đạo Tử định mở cánh cửa ra thì một giọng nói vang lên trong đầu khiến hắn dừng lại.

- Lục Tọa, đừng mở !

Giọng nói của một nữ tử vang lên, Lục Tọa biết ngay là Vô Truân Hậu. Người luôn ở bên cạnh hắn, luôn yêu hắn nhưng không bao giờ để hắn chạm vào vì lòng tự tôn của bản thân nàng. Nhưng sao lúc này giọng nói của nàng lại mang nhiều tang thương gấp gáp đến vậy? Như thể nàng sắp mất đi điều gì quan trọng nhất.

- Lục Ca, đừng, xin huynh, đừng có mở ra !

Một giọng nói khác cắt ngang dòng phân vân của Lục Đạo Tử. Là Tiểu Thanh, một thế kia Lục Đạo Tử đã ở bên nàng làm một gã nông phu. Cả hai không kết nghĩa vợ chồng nhưng cứ thế bên cạnh nhau. Một thế đó hắn đã già lụ khụ và chết đi như một ông lão. Nhưng sao lúc này Tiểu Thanh lại thảm thiết như vậy? Nàng luôn là người dịu dàng mà.

- Tiểu Lục, đừng có mở, nếu không nhân gia đánh đòn ngươi !

m thanh cứng rắn điêu ngoa của Lam Vân vang lên, nàng vẫn luôn trên cơ hắn như vậy. Dù yêu hắn, Lam Vân cũng không mềm yếu. Dù Lục Đạo Tử thế đó tranh luân hồi, nàng vẫn đòi đánh đòn hắn. Nhưng thực ra nàng cũng chưa từng đánh hắn lần nào. Dù Lục Đạo Tử từng yêu cầu nàng giết hắn.

- Lục Tử, đừng mở…

- Đại nhân, xin nghe ta, đừng mở….

- Mở đi, để ta xem ngươi đẹp mặt, tên khốn…

Liên tiếp những giọng nói vang lên trong đầu, có chửi rủa, có khích bác, có nhõng nhẽo van nài hắn. Lục Đạo Tử mỉm cười, ánh mắt thêm phần kiên định. Ta biết các ngươi sợ ta mở cánh cửa này ra thì sẽ quên các ngươi. Nhưng các ngươi yên tâm, ta sau này dù có bận tối mặt tối mày làm cu li cho nàng cũng sẽ không quên. Các ngươi luôn ở trong lòng ta.

- Kịch.

Trong lòng quyết tâm, Lục Đạo Tử mở cánh cửa ra, khuôn mặt hân hoan vô cùng. m thanh mở cửa như xé nát nhân quả vạn thế. Nụ cười trên môi Lục Đạo Tử như đóa hoa đang nở rộ.

- Ngươi vội vã vậy sao?

Giọng nói âm u vang lên. Ngay lập tức Lục Đạo Tử biến sắc. Trong túp lều tranh của hắn không có nàng mà chỉ có một bộ áo choàng màu đen lơ lửng. Giọng nói từ đó phát ra.

- Chọt.

Một thanh đao đâm xuyên người Lục Đạo Tử.

Sau đó thân thể Lục Đạo Tử vỡ vụn, cơn đau thấu linh hồn truyền tới. Khói đen từ khắp các khe nứt trên người hắn phát ra. Quan trọng hơn là Lục Đạo Tử không thể tin, không thể hiểu sự thật trước mắt.

Hắn đã lục soát toàn bộ tinh không nhưng lại sót chỗ này. Nhưng sao lại luôn là chỗ này?

- Chưa kết thúc đâu, con rối. Hahaha…

Từ khoảng đen kịt trên chiếc áo choàng, hai điểm sáng lóe lên như hai con mắt nhìn. Sau đó tiếng cười man rợ vang lên.

- Aaaaaaa !

Lục Đạo Tử giật mình tỉnh dậy, bàng hoàng la lên. Máu tươi nhuộm đỏ hai con mắt hắn. Cả người Lục Đạo Tử ướt đẫm mồ hôi.

Cạnh đó Hổ Ngưu cúi đầu nín thinh. Nó dường như cũng hiểu tâm tình của chủ nhân lúc này. Con trâu nằm phủ phục, lắng nghe tiếng thở của Lục Đạo Tử.

- Hổ Ngưu, ta không sao. Lần nào cũng vậy cả. Ta tỉnh rồi. Tên khốn đó muốn chơi ta sao? Hắn sẽ không được như ý.

Lục Đạo Tử liếm máu từ trong khóe mắt rớt xuống lạnh lùng nói. Vị máu tươi nhắc cho hắn nhớ thực tại. Hắn không thể quên ký ức và hắn sẽ không để lãng quên. Thế này Lục Đạo Tử hắn nhất định độ luân hồi, diệt thiên đạo.

Chỉ có như vậy hắn mới tiếp cận được nguyên chủ. Hắn muốn diệt tên khốn này. Không. Phải tập hợp tỷ tỷ tên biến thái hãm hiếp tên khốn này đến chết. Không. Phải trói hắn lại rồi chọc lét cho đến chết.

Lục Đạo Tử đứng dậy, lau đi vệt máu trên mặt. Khi hắn nói "Ta tỉnh rồi" có lẽ chỉ mình hắn mới hiểu. Hắn thật sự tỉnh được sao? Hay hắn chưa bao giờ có mơ mộng? Thực sự nếu không có những tiếng đánh thức kia thì hắn nguyện chìm mãi trong giấc mơ. Nhưng nếu không có những tiếng đánh thức đó, hắn cũng không biết khi mở cửa ra mình có gặp được nàng hay không? Nguyên chủ có để hắn chìm trong mộng đẹp hay không? Hay vẫn là kẻ đó với nhát đâm đó? Hay hắn sẽ lạc mộng, thật sự trở thành con rối không bao giờ tỉnh lại được?

Đã rất nhiều lần như vậy nên dù rất tò mò, rất khao khát đằng sau cánh cửa đó là nàng, Lục Đạo Tử hắn vẫn cần phải tỉnh. Hắn không thể phụ lòng bằng hữu, giai nhân vạn cổ vì hắn mà cài đặt từng đoạn ký ức, từng tiếng đau thương này.

- Kịch. Kịch. Kịch.

Sau đó hắn huơ tay một cái, bức tường ầm ầm chuyển động. Một lối đi đen kịt xuất hiện trước mắt. Hàn khí kinh người từ trong đó bốc ra khiến căn phòng ngập trong băng sương. Ngay cả Hổ Ngưu cũng như biến thành trâu băng.

- Hổ Ngưu, ngươi ở lại đây. Bọn chúng đã rục rịch rồi, ta cũng nên tu hành giãn gân cốt một chút chứ nhỉ. Nhớ ở yên đó.

Lục Đạo Tử nói với Hổ Ngưu lúc này đã bị đóng băng nằm im. Sau đó hắn mỉm cười bước vào trong lối đi. Bức tường dịch chuyển rồi khép lại. Tuy nhiên căn phòng thì vẫn chìm trong băng giá.

- Cách !

Lớp băng trên người vỡ ra, Hổ Ngưu ngẩng đầu lên. Trên đầu của nó, lớp băng đông kết và hai chiếc sừng như tạo thành một cái vương miện.

Hổ Ngưu khẽ đảo mắt nhìn quanh căn phòng.

- Vù !

Bất ngờ nó phi nhanh như gió lại bức tường chỗ Lục Đạo Tử vừa biến mất.

Hổ Ngưu đứng thẳng bằng hai chân, áp tai vào bức tường nghe ngóng, khuôn mặt đầy vẻ đê tiện.

- Cộc cộc.

Một chân của Hổ Ngưu thử gõ vào bức tường, rồi nó chờ đợi một chút xem có phản ứng gì không. Bức tường vẫn im lìm. Hổ Ngưu ngoác miệng cười, mắt đảo như mắt cáo.

- Ngu ngu ngu…

Hổ Ngưu nghiêm túc hạ bốn chân xuống nhìn ta phía ngoài căn nhà tranh, miệng phát ra tiếng cười đặc dị. Sau đó nó nhún nhẩy, cái đuôi ngoáy tít rời khỏi căn phòng.