Vận Đào Hoa

Chương 5




Lục Tịch ngủ suốt tới tận giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, đang mê mê hoặc hoặc ngáp dài thì thấy đại hiệp cụt tay Nguyễn Lâm hiên ngang đứng ở cửa văn phòng của mình.

Lục Tịch đang ngáp dở đành phải ngậm miệng lại.

Mới vừa tỉnh ngủ nên có hơi lạnh, hắn thuận tay khoát áo khoác vào, chỉ chỉ chiếc ghế dựa trong văn phòng, nói: “Cậu ngồi chờ một lát, tôi đi rửa mặt đã.”

Nguyễn Lâm ngơ ngác nói: “À.”

Sau đó cậu nhìn Lục Tịch xoay người đến bồn rửa mặt, mấy nhúm tóc trên đầu chưa kịp chải hoảng loạn theo từng bước chân của hắn.

Viện trưởng Lục mới vừa tỉnh ngủ quá, quá……

Nguyễn Lâm moi hết cõi lòng cả nửa ngày cũng không tìm được từ nào thích hợp, cuối cùng vẫn nghĩ: Quá đáng yêu!

Vài phút lúc sau, Lục Tịch thay xong quần áo, rửa mặt xong khoát áo blouse trắng trở lại, nhúm tóc loạn hồi nãy đã được ép xuống, lại trở thành chuyên gia giải phẫu khoa ngoại trầm ổn, chuyên nghiệp.

Nhưng mà vết ửng hồng trên má của Lục Tịch lúc mới vừa tỉnh ngủ, cùng với nhúm tóc loe hoe trong gió, còn cả dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác say ngủ đã bùm bùm đi vào trong trí nhớ của Nguyễn Lâm.

Là dáng vẻ không đề phòng rất đáng yêu.

Nguyễn Lâm không nhịn được nghĩ tới Lục Tịch của ngày thường, tuy không ngốc ngốc như lúc nãy, nhưng cũng dịu dàng, ân cần săn sóc bệnh nhân, mà quan hệ với đồng nghiệp chung quanh cũng khá tốt đó chứ.

Lòng hảo tâm ngu ngốc, thái độ của mình ác liệt như thế mà người này vẫn bỏ tiền ra giúp đỡ, cũng chính là lúc thấy dáng vẻ vừa tỉnh dậy của Lục Tịch, Nguyễn Lâm mới cảm thấy đây là chuyện chỉ có Lục Tịch làm thôi.

Vận khí kém như mình sao lại may mắn gặp được người tốt thế này?

Lục Tịch gõ gõ mặt bàn trước mặt Nguyễn Lâm, hỏi: “Phát ngốc cái gì đấy, làm sao rồi?”

Nguyễn Lâm lúc này mới hồi phục tinh thần, xoa xoa mặt, có hơi chột dạ không dám nhìn Lục Tịch, ánh mắt mơ hồ mà nói: “Tôi tới giám sát anh ăn cơm.”

Dừng một chút lại bổ sung: “Ngày hôm qua anh bị đau dạ dày.”

Cũng tới giờ cơm trưa rồi, tuy trong lòng Lục Tịch cười thầm người bạn nhỏ hở chút là đánh nhau mà bày đặt ra vẻ tới đây giám sát mình, nhưng vẫn nói: “Ừ, canteen trong bệnh viện chẳng có gì ngon, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”

Nguyễn Lâm nhíu nhíu mày, nói: “Tôi ăn rồi.”

Ý là tôi không tới đây để cọ cơm.

Lục Tịch hiểu chứ, vì thế khẽ bật cười.

Từ lúc gặp người bạn nhỏ này hắn đã phát hiện cậu trai này rất quật cường, ví dụ như hay hoài nghi ý tốt của người khác, cũng như hay từ chối người ta.

Tự tôn của người bạn nhỏ cần được bảo vệ, vì thế Lục Tịch sửa miệng nói: “Thì cũng phải mang cậu theo chứ, nếu không thì ai giám sát tôi đây.”

Nguyễn Lâm lúc này mới đứng lên, nói: “Vậy đi thôi.”

Lục Tịch thay áo blouse trắng, cầm chiếc áo khoác khoát lên người.

Hắn ăn mặc sơ sài bị Nguyễn Lâm túm lấy thắt lưng, Nguyễn Lâm cài hai vạt áo vào nhau rồi nói: “Mặc cho tốt vào.”

Bắt đầu buổi giám sát rồi đó.

Lục Tịch dở khóc dở cười, thuận theo ý cậu cài nút lại, đi ra khỏi văn phòng trước: “Dạ dày đã khỏe rồi, cậu không cần cứ như đi đánh trận vậy đâu.”

Nguyễn Lâm trừng mắt nhìn hắn: “Hôm qua ai là người bị đau tới mức trắng bệch vậy?”

Lục Tịch gõ gõ cánh tay bó thạch cao của cậu: “Đi thôi đại hiệp một tay.”

Nguyễn Lâm: “……”

Hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng, vừa lúc gặp phải Tô Niên vội vã chạy tới.

Tô Niên vẫn còn ngại ngùng vì chuyện hôm qua, hơn nữa vì bệnh đau dạ dày của Lục Tịch nên cậu còn cố ý đem cháo hải sản tới cho: “Anh Lục Tịch ơi, em đem cháo……”

Nói còn chưa dứt lời, thấy Nguyễn Lâm đứng phía sau Lục Tịch thì dừng lại.

Nguyễn Lâm lúc này mới biết được họ tên đầy đủ của Lục Tịch, không biết nghĩ tới cái gì, nhếch miệng cười trong chốc lát, rồi làm ra vẻ không nhìn thấy Tô Niên mà ôm bả vai Lục Tịch: “Đi ăn gì vậy?”

Hiểu lầm ngày hôm qua đã chọc cho Tô Niên đỏ mắt, lúc này Lục Tịch biết ý đánh bay cái tay đang ở trên vai mình xuống, bước sang cạnh một bước, rồi mới cười nói: “Để xem Tiểu Tô mang cho anh cái gì đây.”

Tô Niên lúc này mới bổ sung thêm: “Cháo hải sản, ngày hôm qua anh nói dạ dày không thoải mái mà.”

Lục Tịch nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Tô Niên, xoay người về lại văn phòng, đi lấy bộ đồ dùng dự phòng.

Nguyễn Lâm và Tô Niên đứng ở phía sau, chắn ở ngay cửa, ai cũng không nhường ai, trực tiếp chen nhau vào, Tô Niên quay đầu liếc mắt xem thường Nguyễn Lâm.

Trừng gì mà trừng, dù gì Tô Niên cũng là đối tượng mà Lục Tịch theo đuổi, Nguyễn Lâm chua chát nói với Lục Tịch: “Chậc, có người đưa cháo tình yêu rồi ha, vậy tôi đi đây.”

Tô Niên buổi chiều còn có tiết, chỉ có thể ở bệnh viện một lát rồi phải đi, trước khi đi mới do dự hỏi Lục Tịch: “Em phải đi mua quần áo để đi làm, cuối tuần này anh Lục có rãnh không?”

Lục Tịch việc nào ra việc đó trả lời: “Không tiện rồi, cuối tuần này bệnh viện bận rộn lắm.”

Tô Niên nhỏ giọng “À” một tiếng, muốn nói rồi lại thôi nhìn Lục Tịch, nhưng Lục Tịch đang thay áo khoác, không nhìn thấy vẻ mặt không vui của cậu.

Lục Tịch không hề cảm thấy mình đã trả lời sai, thay xong áo khoác cầm chìa khóa xe, còn săn sóc cầm hộp đồ ăn giúp cho Tô Niên, nói: “Đi thôi.”

Lục Tịch chở Tô Niên về trường học rồi về lại bệnh viện để thăm Nguyễn Lâm.

Nguyễn Lâm đang cầm chiếc di động cũ kĩ đánh bùm bùm, nhìn ủ rũ héo úa, nghe thấy có người đẩy cửa vào liền ngẩng đầu lên, thấy là Lục Tịch lại đây, dẩu miệng nói: “A, viện trưởng Lục cuối cùng cũng ăn xong cơm tình yêu rồi à? Bây giờ tới kiểm tra phòng có phải không? Báo cáo viện trưởng, vết thương ngoài da khép lại nhanh chóng, không bị viêm, chắc không cần uống thuốc đâu ha.”

Cậu dùng chất giọng cà lơ phất phơ, chua lòm.

Lục Tịch chỉ xem cậu là cậu bé ngang bướng, đi qua xem xét vết thương ngoài da, đúng là khôi phục rất nhanh, vì thế nói: “Không cần uống thuốc cũng cần phải dưỡng cánh tay cho tốt, nếu không thì sau này sẽ khó chịu.”

Nguyễn Lâm kéo dài âm nói: “Dạ!”

Lục Tịch lúc này mới nói nguyên nhân mình tới đây, “Còn nữa, cậu biết tôi là gay, đừng có mà động tay động chân như thế.”

Hắn nỗ lực làm ra vẻ đang dạy dỗ, nhưng vẫn không tránh khỏi một chút ngại ngùng, ho khan một tiếng mới bổ sung: “Đặc biệt là làm trò trước mặt Tô Niên, cậu cố ý chọc giận em ấy làm gì?”

Theo đạo lý mà nói, Lục Tịch đã “Cứu” cậu, thì cậu không nên gây phiền toái cho bạn trai của người ta, chính là Nguyễn Lâm không vừa mắt Tô Niên, nhìn thế nào cũng không thích, mà không biết nguyên nhân vì sao.

Chắc là có người trời sinh không hạp với nhau.

Như là cậu với Tô Niên vậy á.

Hơn nữa……

Nguyễn Lâm không tự tin phản bác: “Cậu ấy có thích tôi đâu.”

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, nói xong sợ Lục Tịch phản bác cậu chỉ là một người bệnh, mà Tô Niên là đối tượng hắn đang theo đuổi, chơi xấu túm một góc chăn nói dỗi: “Tôi mặc kệ, dù sao ngày mai tôi làm kiểm tra, anh phải tới thăm tôi.”

Lục Tịch duỗi tay bắt lấy chiếc di động xém bị rớt khỏi giường do Nguyễn Lâm túm góc chăn, nói: “Không quên đâu.”