Mấy ngày mới trôi qua mà Lục Tịch đã quên mất giỏ hàng mình đã từng đặt mua.
Lúc đầu không suy nghĩ gì nhiều, “Ừ” một tiếng với Nguyễn Lâm xong thì tiếp tục vùi đầu vào xử lý đồ vật trong tay.
Một phút sau ——
Lục Tịch giật mình nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa tủ lạnh: “Khoan, khoan đã, để anh đi lấy cho!”
Ông trời ơi, gần đây bận rộn quá nên quên mất đống đồ dùng mình đặt mua rồi.
Lục Tịch ném đồ vật trong tay xuống, chưa đóng cửa tủ lạnh đã chạy ra ngoài, chạy đến cửa thì thấy áo khoác lẫn mũ len đang treo trên móc của mình đã biến mất.
Lục Tịch:……
Sói con gần đây nghiện mặc đồ của hắn, ra cửa nhận đồ chuyển phát nhanh thôi mà cũng vớ lấy mặc vào mới chịu.
Chần chờ không lâu thì người đã về tới.
Nguyễn Lâm mặc bộ đồ ngủ bên trong tấm áo khoác dày của Lục Tịch, mang theo một thân hàn khí chui vào trong phòng, vươn tay muốn ôm Lục Tịch, lỗ mãng kéo người vào lòng rồi hôn một cái: “Viện trưởng Lục……”
Lục Tịch lo lắng đề phòng, chà xát tay cho cậu, cố gắng chuyển đề tài: “Anh dọn đồ xong rồi, có cần anh giúp gì không?”
Nguyễn Lâm quấn lấy người: “Khoan ăn cơm đã được không?”
Lục Tịch: “……”
Hắn bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm, chần chờ: “Sao…… Sao?”
……
……
Lục Tịch rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Ai mà muốn làm vợ hả?!”
Động tác của Nguyễn Lâm bỗng nhiên dừng lại.
Cậu choáng váng, lao lực lý giải câu nói của Lục Tịch nói, cả người ngây ngốc.
Cậu ngơ ngác, nhỏ giọng nói: “Anh gạt em à?”
Lúc này đây hai người đều khó chịu, nhu cầu sinh lý bình thường đã lên tới đỉnh điểm, Lục Tịch nói chuyện cũng chưa kịp suy nghĩ, còn chưa nhận ra câu nói vừa nãy đã gây ra hiểu lầm, cũng không hiểu câu nói của Nguyễn Lâm là có ý gì, vất vả thoát khỏi gồng cùm xiềng xích từ Nguyễn Lâm muốn ngồi dậy, nhưng mà giây tiếp theo Nguyễn Lâm liền nhào tới, ôm chặt lấy hắn vào lòng.
Nguyễn Lâm cố chấp kéo tay Lục Tịch để Lục Tịch ôm lấy eo mình, đầu tóc bù xù cọ ở cổ Lục Tịch, tủi thân nói: “Anh không muốn em.”
Ủa, cái người vừa nãy như hổ đói vồ mồi, sao lại biến thành mèo con làm nũng nhanh vậy ta?
Lục Tịch mờ mịt, ngây ngô xoa đầu người trong lòng, thì nghe thấy Nguyễn Lâm tiếp tục rầu rĩ nói: “Em nguyện ý để anh biết em lớn lên ở đâu, nói cho anh biết chuyện của Nguyễn Hồng Mai, là muốn ở bên cạnh anh cả đời, anh đừng hối hận, hãy làm vợ của em đi mà.”
Cậu ôm chặt muốn chết, ước chừng là bị mấy câu vừa nãy của Lục Tịch dọa ngốc, đang đắm chìm trong sự hiểu lầm, hoàn toàn không có ý thức được logic lý giải của bản thân có chỗ nào không hợp lý.
Lục Tịch bị cậu ôm, cảm thấy eo sắp bị cắt đứt rồi, nhưng hiểu được ý của Nguyễn Lâm.
Chính là Nguyễn Lâm đánh bậy đánh bạ đã dỗ được hắn rồi.
……
Nguyễn Lâm cười một tiếng, hôn lên đôi mắt mệt mỏi của Lục Tịch, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, sáng mai dậy trễ một chút, em làm bữa sáng cho anh.”
Cậu nghiêng người nằm trở về, kéo Lục Tịch vào trong lòng mình, là tư thế mấy ngày nay thường dùng, vừa ỷ lại vừa thân thiết.
Lục Tịch lúc này mới yên tâm nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, hoài nghi ngày mai mình có cần ăn sáng hay không, hoặc là bỏ qua cơm trưa luôn.
Hắn miên man suy nghĩ, chuẩn bị rơi vào giấc mơ, thì nghe thấy giọng nói nho nhỏ từ Nguyễn Lâm: “Em muốn ở bên cạnh anh cả đời đó, câu nói kia vốn là chúc anh ngủ ngon.”
Tóc bị chạm nhẹ nhàng, Nguyễn Lâm tiếp tục nói: “Ngủ ngon.”
Lục Tịch cong khóe môi, an tâm chìm vào giấc ngủ.