Trong mơ, thân ảnh Lục Tịch từ từ tới gần làm cả người Nguyễn Lâm thả lỏng lại, an ổn ngủ ngon.
Chỉ tiếc là không được tự nhiên tỉnh lại, mà bị một hồi điện thoại đánh thức.
Trận đánh nhau hồi sáng sớm đã đẩy tên tuổi cậu thành danh, đánh tên côn đồ quỳ rạp trên mặt đất không có sức phản kháng, trực tiếp dọa sợ nhóm trưởng, người ta sợ cậu sau này có xích mích gì sẽ động thủ ngay, nên mơ hồ tỏ vẻ không thể để cậu tiếp tục làm việc được.
Nguyễn Lâm đã tìm việc khác rồi, bên Lục Trác đã sớm nói với Lục Tịch rằng đầu tháng sau sẽ nhận Nguyễn Lâm vào làm, vì thế Nguyễn Lâm sảng khoái tiếp nhận thông tin bị sa thải lần thứ N.
Cậu thành thạo nhắc nhở: “Không làm thì không làm, nhưng tháng này tôi đi làm hai mươi ngày, đừng quên kết toán tiền lương cho tôi.”
Đoán là cậu đánh nhau quá tàn nhẫn, dọa sợ một đống người, nên không ai dám khất nợ tiền lương cả, chỉ chốc lát sau thì tiền lương đã được gửi tới.
Nguyễn Lâm nhìn con số trong thẻ nhiều hơn một con số 0, thì ném cho Lục Tịch, mỹ mãn nói: “Rốt cuộc thì em trả hết nợ cho anh rồi.”
Hai người ở bên nhau, Lục Tịch đã sớm quên sạch sẽ tiền thuốc men này nọ rồi, không ngờ là Nguyễn Lâm vẫn còn nhớ. Hắn đang chơi game trên điện thoại, lười biếng không muốn chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, thế là chui vào ngực Nguyễn Lâm, chọc cậu: “Úi cha, bây giờ hai đứa mình ở bên nhau, tiền này thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng, tương đương với việc em đang khoe mẽ với anh đó nha.”
Nguyễn Lâm đang ôm bạn trai, vốn dĩ đã tâm viên ý mã, mà một câu “Tài sản chung của hai vợ chồng” đã làm lòng cậu càng thêm nổi lửa.
Cậu nghiêng người đè Lục Tịch lên giường, không quan tâm mà hôn lấy hôn để, vừa làm xằng làm bậy xâm chiếm khoang miệng của Lục Tịch, vừa mơ mơ màng màng nói: “Em chỉ có một tấm thẻ này thôi, sau này tiền em kiếm được sẽ giao hết cho anh, kể cả con người em luôn.”
Lục Tịch bị cậu hôn đến nói không ra lời, đơn giản từ bỏ nói chuyện, ôm chặt người ta hôn đáp trả.
Thời tiết cả tuần sau đều rất tốt, sau một trận tuyết đầu mùa thì nhiệt độ tăng thêm bốn đến năm độ, mỗi ngày nắng đẹp.
Nguyễn Lâm mê tín nói đây là do ông trời đang ăn mừng cho mình vì đã kiếm được một người vợ tốt như Lục Tịch.
Lục Tịch không thể nhịn được nữa mà sửa đúng: “Ông xã.”
Nguyễn Lâm phe phẩy đuôi chó sói lên tiếng: “Ơi.”
Lục Tịch bị cậu chọc tức, đuổi theo đánh vài cái, Nguyễn Lâm linh hoạt né tránh, một đường chạy tới phòng ngủ, Lục Tịch đuổi theo liền phát hiện bị lừa, bị Nguyễn Lâm nhào vào trên giường hôn đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Chờ sói con nổi điên xong, Lục Tịch mới xoa gáy thịt hỏi: “Không phải lần trước nói đến nhà cũ của em à? Nếu không thì ngày mai đi nhé.”
Nhà cũ của Nguyễn Lâm không giống với trong tưởng tượng của Lục Tịch.
Hai người lái xe hơn một giờ mới đến, kết quả là vùng đất không người quản mấy năm nay rốt cuộc cũng được chính phủ coi trọng, bắt đầu quy hoạch phá bỏ và di dời, người ở đây đã dọn đi hết, ai về quê thì về quê, nhà cũ xập xệ không còn, cả công trường đều là tiếng máy khoan “Thịch thịch thịch”.
Nguyễn Lâm ngồi ở trên ghế phụ há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt: “Thật không ngờ.”
Một năm sau khi cậu gặp Lục Tịch thì cái nơi đã để lại nhiều vết thương lòng cho cậu lại bị người ta hủy mất.
Lục Tịch cũng không dự đoán được kết qủa này, khởi động lại xe vừa tắt máy, nói: “Công trường không an toàn, để anh lái xe vòng quanh một vòng rồi mình về nhà.”
Nguyễn Lâm hút hút cái mũi, “Ừ” một tiếng, nhìn mảnh phế tích từ từ biến mất ở trước mặt, lúc Lục Tịch quẹo ra khúc cua, bỗng nhiên chỉ vào một nơi: “Trước kia em ở đó.”
Cậu nói: “Lầu hai, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, có đắp hai cái chăn bông cũng không ngăn được cái lạnh từ bên ngoài.”
Lục Tịch lái xe rất chậm, bây giờ gần như ngừng hẳn, do dự một chút mới hỏi: “Ở với ai?”
Nguyễn Lâm nghĩ tới giấc mơ kia của mình, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe không biết đang nhìn cái gì, thấp giọng nói: “Nguyễn Hồng Mai.”
“Bà là người kiếm tiền bằng thân thể, căn bản không biết người đàn ông kia là ai, em cũng không biết tại sao bà lại sinh ra mình, dù sao sinh đã sinh rồi, cũng không để chết, cho đến khi em mười bốn tuổi thì đuổi em ra khỏi nhà, nói là nhà bà tìm người cho bà kết hôn rồi đi luôn.”
Lục Tịch ngừng xe dưới một tán cây ven đường, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay của Nguyễn Lâm.
Nguyễn Lâm lúc này mới xoay mặt về, cười với Lục Tịch: “Em không khó chịu đâu, bà ấy đối xử với em không tốt cũng không xấu, bọn em không có cảm tình nào cả, bà ấy bỏ đi thì em cũng dọn ra ngoài luôn, tự tìm chỗ ở, tự tìm việc làm, tự nuôi sống bản thân, còn hơn là ở đây chịu đựng ánh mắt của người ta.”
Cậu giống như đã buông bỏ thật, tâm tình bình tĩnh đến mức làm cho hắn có chút ngạc nhiên.
Có lẽ bởi vì nơi này đã bị tiêu hủy, có lẽ bởi vì trong lúc ngủ mơ Lục Tịch nói một câu “Anh ở đây”, cũng có lẽ bởi vì Lục Tịch ở bên cạnh cậu ngay lúc này.
Cậu nhéo nhéo ngón tay Lục Tịch, lại chỉ vào nơi xa xa, nói: “Bên kia vốn là một con hẻm nhỏ, buổi sáng có bán bánh quẩy đậu hũ, buổi tối bán thịt xiên que nướng, trời tối hơn thì bán da thịt, Nguyễn Hồng Mai đến đó nhận việc vào mỗi tối.”
“Có một đêm trong nhà cúp điện, em sợ quá nên chạy ra ngoài tìm Nguyễn Hồng Mai, kết quả không tìm được bà, mà lại thấy hai người đàn ông đang lột quần, từ đó em biết mình là gay.”
Lục Tịch giật giật ngón tay, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chính hắn cũng là trời sinh đồng tính, lúc mới phát hiện cũng ghét bỏ bản thân lắm, cảm thấy mình là một con quái vật, cảm xúc không tốt, hai ngày ba bữa khóc lóc cãi nhau với ba mẹ, mà ba mẹ không biết gì cũng đi dỗ hắn, tuy rằng sau này hắn come out bị ba đánh mắng một trận, nhưng cũng chính nhờ giai đoạn đó có người nhà quan tâm nên hắn mới từ từ chấp nhận bản thân.
Còn Nguyễn Lâm thì sao?
Em ấy không biết ba mình là ai, mẹ sinh ra thì không quan tâm, từ nhỏ rất ít khi nhận được sự yêu thương thì làm sao để tiếp thu chuyện này đây?
Nhưng mà Nguyễn Lâm lại cười cười, nói: “Sau đó gì chứ? Buổi sáng hôm sau em mộng tinh là nghĩ ngay mình phải tìm bạn trai thôi.”
Lục Tịch sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cong cong khóe môi.
Nguyễn Lâm không ai thương không ai nuôi, sinh trưởng trong một hoàn cảnh thả rong thế này không biết là điều tốt hay là điều xấu nữa, chuyện tày đình như thế mà lại tiếp thu bình thản đến như thế, không biết có thể tính nhờ họa được phúc hay không đây.
Lục Tịch nghĩ mình đã sai rồi, Nguyễn Nguyễn nhà mình không cần ai thương hại hết, đi tới nơi này không phải là cho hắn xem miệng vết thương đã lành, đơn thuần xem hắn là người tín nhiệm nhất, kể lại quá khứ cho hắn nghe mà thôi.
Lục Tịch nắm tay Nguyễn Lâm, nói: “Bây giờ tìm được bạn trai rồi, sau đó thì sao?”
Nguyễn Lâm nói: “Sau đó thì chúng ta về nhà, nơi này đâu có chỗ nào đẹp, ghé qua siêu thị mua đồ ăn, về nhà em nấu Sukiyaki cho anh ăn.”
Lục Tịch sợ Nguyễn Lâm cảm xúc không tốt, vốn là dùng cả ngày để dỗ dành Nguyễn Lâm, kết quả là dùng hơn nửa ngày để đi dạo siêu thị.
Lần đầu tiên hai người cùng đi siêu thị, quả thực muốn diễn một lần toàn bộ cốt truyện của bộ phim đam mỹ nào đấy, mua đầy ba túi thức ăn to rồi mới về nhà.
Nguyên liệu nấu ăn đủ để làm ba nồi Sukiyaki, Nguyễn Lâm xử lý nguyên liệu trong bếp, Lục Tịch ngồi xổm trước tủ lạnh cân nhắc cất đồ, cảm thấy nhà hắn cần phải đổi một cái tủ lạnh to hơn mới được.
Lúc này di động bị hắn ném ở trên bàn reo vang, Lục Tịch đang mang bao tay xử lý bò bít tết cùng tôm hùm, gọi Nguyễn Lâm: “Nghe máy giúp anh.”
Ý hắn là nhờ Nguyễn Lâm đưa điện thoại tới giúp mình, kết quả Nguyễn Lâm trực tiếp mở nghe: “Alo?”
Lục Tịch xoay đầu nhìn cậu, nghe thấy Nguyễn Lâm nói “Vâng, tôi ở nhà, để tôi ra lấy” sau đó cúp điện thoại, nói với hắn: “Chuyển phát nhanh, anh dọn dẹp tiếp đi, em ra ngoài lấy cho.”