Lục Tịch mệt mỏi, vốn về phòng để ngủ, nhưng mà tinh thần phấn chấn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Hắn không có cách nào nên bò dậy hâm cho mình một ly sữa nóng để uống, rồi lại bò lên giường mới xem như có một chút buồn ngủ.
Hơn 5 giờ sáng Lục Tịch có tỉnh lại một lần, màn cửa che hết ánh sáng bên ngoài, nên trong phòng tối đen như mực, không nhìn ra thời gian.
Lục Tịch mê mê hoặc hoặc duỗi tay sờ sờ bên cạnh, nửa bên giường lạnh như băng.
Trong lúc ngủ mơ ý thức còn chưa thanh tỉnh, Lục Tịch theo bản năng có chút chán ghét cái lạnh này, nhíu nhíu mày, kéo cái gối đầu còn lại vào ngực.
Hắn ngủ trễ nên lúc này có hơi mơ màng, cảm thấy nếu Nguyễn Lâm còn chưa trở về, thì chắc là mình mới ngủ chưa được bao lâu, vì thế ôm gối đầu trở mình tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai là do tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bên ngoài đã sáng hẳn, bức màn trong phòng cũng không còn tối nữa, hiển nhiên là một ngày nắng sau ngày tuyết rơi.
Lục Tịch nhíu mày nhìn cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, nghĩ thầm đã sáng bảnh mắt rồi mà sao người còn chưa trở về nữa?
Bên kia điện thoại máy móc hỏi: “Xin chào, có phải là đồng chí Lục không?”
Kiểu xưng hô này làm Lục Tịch sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Xin chào, là tôi, ngài là……?”
Đối phương báo một cái tên đồn công an, bảo hắn tới bảo lãnh “đồng chí Nguyễn Lâm” về nhà.
Cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, Lục Tịch vừa nói làm phiền đồng chí cảnh sát, vừa nhảy xuống giường, tùy tay mặc vào một bộ quần áo rồi chạy xuống garage, mặt cũng chưa kịp rửa.
Cái tính nóng nảy của Nguyễn Lâm chỉ có hắn mới chịu đựng được, chứ đối với người khác thì chỉ biết động nắm tay mà thôi, Lục Tịch sợ cậu lại đánh nhau gãy tay gãy chân gì đó, cho nên không rảnh lo tuyết đọng trên đường, lái xe nhanh hơn ngày thường rất nhiều.
Lúc Lục Tịch tới đồn thì cảnh sát đang giáo dục một thanh niên tóc tai màu mè, lộn xộn, còn có một cô gái đang khóc sướt mướt được một nữ cảnh sát và một bạn nữ khác an ủi.
Nguyễn Lâm ngồi bên cạnh không ai quản.
Cậu chật vật ngồi trên ghế dài, ánh mắt hung thần ác sát, từ đầu đến chân đều viết bốn chữ to: Người sống chớ gần.
Nhưng mà lúc Lục Tịch vừa tiến đến, Nguyễn Lâm thay đổi địch ý lẫn dáng vẻ đề phòng ngay, như là chú chó bị lạc nhiều ngày tìm thấy được chủ nhân, ánh mắt đen bóng đầy tủi thân và đáng thương.
Cậu há miệng thở dốc, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Viện trưởng Lục……”
Cậu muốn gọi bà xã nhưng lại không dám, nắm chặt tay đứng lên, như là học sinh tiểu học bị giáo viên gọi người nhà tới để mắng vốn.
Lục Tịch nhìn gương mặt đáng thương kia của cậu, khóe miệng mang theo vết xướt, xương gò má cũng có vết trầy da, thì có chút đau lòng.
Hắn đi qua sờ đầu Nguyễn Lâm, cảm giác cả người Nguyễn Lâm bị khí lạnh bao bọc, cau mày hỏi cậu: “Sao lại lạnh thế này, áo lông vũ đâu sao không mặc vào?”
Nguyễn Lâm chỉ cái túi đặt ở bên cạnh, nói: “Trước khi đánh nhau em cởi nó ra, không có dơ đâu.”
Lục Tịch: “……”
Hắn túm cái bao nilon rồi lôi áo khoác ra đắp lên người Nguyễn Lâm, hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”
Nguyễn Lâm bị khoá trong áo lông vũ, nhè nhẹ động cánh tay, túm chặt một ngón tay của Lục Tịch, vô cùng tùi thân nói: “Em hăng hái làm việc nghĩa mà, tên hỗn đản kia khi dễ con gái nhà người ta đó anh.”
Cho dù cậu có làm nũng cách mấy, thì Lục Tịch cũng không thể cổ vũ hành vi bạo lực này được, cố ý làm mặt giận nói: “Bảo vệ của quán bar ở đâu, tại sao không gọi người tới, tại sao đánh nhau?”
Nguyễn Lâm cúi gằm mặt trước mặt Lục Tịch, nhận sai: “Em sai rồi, anh đừng giận em mà.”
Lúc này cảnh sát đã giáo dục xong người thanh niên trẻ trâu kia, đi tới xử lý “Anh hùng hăng hái làm việc nghĩa” này.
Lục Tịch xin lỗi người ta: “Xin lỗi đã làm phiền các anh.”
Nguyễn Lâm đứng ở sau Lục Tịch, phu xướng phu tùy, cũng nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
Dù cậu không tình nguyện, nhưng lời lẽ thành thật, ánh mắt vẫn luôn nhìn biểu tình trên mặt Lục Tịch, giống con sói đang bị kẹp đầu vậy.
Cảnh sát cười: “À, cái người hồi nãy muốn đánh nhau với cảnh sát đâu rồi? Nhìn thì dữ mà sao ngoan ngoãn nghe lời anh trai vậy hả?”
Nguyễn Lâm rũ đầu không nói lời nào, dáng vẻ ngoan ngoãn “Nghe lời chú cảnh sát”.
Trong lòng thì nghĩ là vì chú không biết vợ cháu giận lên đáng sợ đến mức nào đâu.
Cậu là người bênh vực kẻ yếu, tuy dùng sai phương thức, nhưng có ý tốt, cảnh sát giáo dục cậu hai câu, để Lục Tịch ký tên bảo lãnh xong rồi thả người đi.
Nguyễn Lâm đi theo sau Lục Tịch, vẫn bọc cả người trong cái áo lông vũ mà Lục Tịch khoát lên người mình, cậu không đoán được Lục Tịch tức giận tới bao nhiêu, cho nên cun cút đi theo. Mà ngặt một nỗi là cậu quá to cao, nhìn vào rất buồn cười.
Lục Tịch đi ra tới cửa đồn cảnh sát, nhìn thấy hình ảnh ngược đó qua cửa kiếng, cũng không nhịn bật cười.
Tiếng cười báo hiệu sự giải phóng cho Nguyễn Lâm, có tác dụng hơn cả câu mà chú cảnh sát vừa nói “Cậu về được rồi” nữa kìa.
Cậu vội chạy lên túm chặt tay Lục Tịch quơ quơ: “Anh không giận phải không? Không phải em cố ý đánh nhau đâu, cô gái đó đi ăn sinh nhật với bạn của mình, cái thằng lưu manh kia một hai tới quấy rầy người ta, còn nói……”
Lời nói hơi ghê tởm nên Nguyễn Lâm dừng một chút mới nói ra: “Nói là hai đứa con gái sao mà chơi được, để anh đây thỏa mãn các em.”
Nói xong rồi thì làm động tác “Nôn”, căm giận nói: “Đồ bại hoại! Hồi đó em cũng có bị nói một lần, thằng đó bị em đánh cho bê xê lết luôn.”
Lục Tịch: “……”
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, không biết là nên răn đe “Sau này không được dùng bạo lực để giải quyết vấn đề”, hay là đau lòng bạn trai đã gặp phải thứ đê tiện kia.
Nhưng mà bạn trai nhỏ đã đứng bên cạnh, chia cho hắn một nửa cái áo lông vũ, đứng gần chỉ chỉ vết trầy bên miệng, tủi thân than: “Đau.”
Mềm lòng thì chiếm thượng phong.
Lục Tịch không có cách đỡ, thở dài, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ, nói: “Về nhà trước đi, trong nhà có hòm thuốc, để anh xử lý cho em.”
Nhưng mà Nguyễn Lâm không chịu đi, ánh mắt trông mong nhìn hắn làm nũng: “Anh hôn em một cái đi, hôn một cái là hết đau liền hà.”