Nguyễn Lâm vốn đã không thoải mái, thấy Lục Tịch ôm Tô Niên, bình giấm càng nồng càng chua, ngữ khí mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Tô Niên vẫn còn hoảng hốt, Nguyễn Lâm vừa hỏi tới thì cậu khóc càng nhiều hơn, dù không ra tiếng, nhưng nước mắt thi nhau rơi xuống, cả người vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Lục Tịch đau đầu, dùng cái tay sạch sẽ còn lại xoa xoa ấn đường, vội vàng đuổi Nguyễn Lâm đi: “Nguyễn Nguyễn, đi rót cho anh ly nước.”
Nguyễn Lâm vô cùng không vui mà “Ừ” một tiếng, lẩm nhẩm lầm nhầm rất nhỏ: “Cãi nhau với bạn trai còn liên lụy tới viện trưởng Lục nữa. Còn bày đặt gọi anh Lục Tịch, ai là anh của cậu hả?”
Lúc Nguyễn Lâm pha nước ấm tới cũng vừa lúc Tô Niên bình tĩnh lại.
Cậu nhìn Lục Tịch chốc chốc đưa khăn giấy cho Tô Niên, Nguyễn Lâm ngoan cố dí sát người vào Lục Tịch, để chân sát chân, mới đưa cái ly trong tay cho Tô Niên: “Anh ta chưa chết mà cậu khóc cái gì.”
Lục Tịch nạt cậu: “Nguyễn Nguyễn!”
Đồ sói con, hắn mới dỗ người ta xong, lại chọc khóc thì phải làm sao đây!
Nguyễn Lâm tủi thân ngậm miệng, ánh mắt tràn ngập căm giận.
Lục Tịch chỉ chỉ ly nước trong tay Tô Niên: “Uống nước, anh…… Gọi ba mẹ giúp em nhé?”
Không ngờ Tô Niên phản ứng rất mạnh, nước trong ly tràn cả ra ngoài: “Không cần!”
Cậu đáng thương nhìn Lục Tịch, nhỏ giọng cầu xin: “Anh Lục Tịch, anh đừng gọi cho ba mẹ……”
Lục Tịch nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tô Niên chuyện rốt cuộc là sao?”
Biết tin người đó không bị thương nặng, Tô Niên mới chậm chạp bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Lục Tịch, lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Nguyễn Lâm, nhỏ giọng nói: “Em quen cậu ta, cậu…… Cậu ấy là bạn hàng xóm đang theo đuổi em.”
Nguyễn Lâm liền phát ra âm thanh “Chậc” rất lớn.
Lục Tịch lại lườm cậu.
Nguyễn Lâm xù lông: “Vậy là bạn trai đúng không? Bạo lực gia đình cho đã rồi gọi người ta thu dọn tàn cuộc ha.”
Tô Niên sốt ruột: “Tôi không có! Không phải là bạn trai!”
Dưới ánh mắt cảnh cáo của Lục Tịch, Nguyễn Lâm khó khăn lắm mới ngậm miệng không nói chuyện, nhưng rõ ràng không vui.
Lục Tịch mệt tim quay lại nhìn Tô Niên, còn Tô Niên đáng thương nhìn hắn, hẳn là sợ Lục Tịch hiểu lầm, vội vàng tiếp tục giải thích: “Anh Lục Tịch, cậu ta không phải là bạn trai em thật mà. Hôm nay cậu ta uống rượu, em không cho cậu ta vào mà cậu ta không chịu đi, bên ngoài lại lạnh nữa, cho nên em mới gọi cậu ta vào, không ngờ cậu ta…… Mượn rượu làm càn…… Muốn hôn em, em còn chưa kịp nhận ra mình đang cầm gì trong tay đã đánh cậu ta bị thương rồi.”
Cậu nói xong mím môi, đặc biệt cẩn thận hỏi: “Anh Lục Tịch, có thể……Đừng nói cho ba mẹ em biết được không?”
Lục Tịch vừa nghe là hiểu ngay.
Hồi nãy hắn có nhìn người kia một cái, cậu ta chắc là bằng tuổi với Tô Niên, lúc nổi cơn điên thì đầu óc đi đâu mất tiêu y chang sói con nhà mình, còn tới cưỡng hôn người ta nữa.
Hắn vỗ vỗ tay Tô Niên, nói: “Nếu em không muốn nói, thì anh sẽ không lắm lời.”
Biết sẽ không bị ba mẹ mình biết, nên Tô Niên thoáng thở nhẹ một hơi, trầm mặc uống hết ly nước, rồi mới nói với Lục Tịch: “Dạ, hôm nay…… Cảm ơn anh.”
Cậu nhìn Nguyễn Lâm hùng hùng hổ hổ kế bên, lại nhỏ giọng bổ sung: “Các anh.”
Lục Tịch cũng nhẹ nhàng thở ra, trời biết hắn nghe thấy câu kia “Hình như đánh chết người rồi”, còn tưởng rằng mình tới để làm khai báo, đối chất gì đó với cảnh sát hình sự nữa chứ.
Hắn đứng lên, nói: “Vậy thôi, phía bên bệnh viện cần người, mà em thì đi không được, nên để anh qua đó xem sao. Em nghĩ cách nói chuyện với bạn cậu ta đi ha?”
Thật ra là đang tìm cớ.
Trạng thái của Tô Niên không tính là quá tốt, sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng Lục Tịch vô cùng lo lắng mình mà đi rồi thì cậu chàng này sẽ gây ra chuyện gì nữa.
Cho dù mặt mũi vẫn còn đỏ bừng nhưng Tô Niên vẫn nói: “Em có thể làm phiền anh một chút được không ạ? Cậu…… Cậu ta không có bạn bè ở đây, chỉ có mình em à.”
Nguyễn Lâm như là nghe thấy chuyện gì vô lý lắm: “Anh ta cưỡng hôn cậu mà cậu còn đi thăm bệnh á?”
Lời ngầm là: Rõ ràng là thích người ta mà?! Vậy còn làm loạn đi tìm viện trưởng Lục nhà tôi làm cái quỉ gì hả?!
Kết quả Tô Niên còn chưa nói gì, thì giọng nói lãnh lãnh đạm đạm của Lục Tịch đã truyền tới: “Làm sao vậy, cưỡng hôn nên bị đánh chết hả? Vậy sao có người còn tung tăng nhảy nhót ở đây vậy ta?”
Nguyễn Lâm:……
Cái người tung tăng nhảy nhót cả đêm nào đó, đang hung hăng giễu võ vươn vai liền cụp đuôi sói xuống, héo queo.
Tình cảm nhà người ta thì để người ta tự xử lý.
Lục Tịch tuy tốt bụng, nhưng cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, đưa Tô Niên đến bệnh viện, chào hỏi bên đấy xong liền đi luôn.
Sói con bị gắn mác “Cưỡng hôn” tương đối thành thật cả đoạn đường, an an phận phận mà ngồi ở trên ghế phụ.
Có điều về tới nhà thì không nhịn được nữa, lúc Lục Tịch đổi áo khoác cậu liền dính qua, vén áo lông của mình lên cho Lục Tịch xem eo: “Anh nhìn đi, bị anh nhéo bầm tím hết cả này.”
Sói con giỏi nhất là ăn vạ.
Lục Tịch mặc áo khoác vào rồi xoay người đưa bàn tay lạnh cóng đặt lên vòng eo nóng hầm hập của Nguyễn Lâm: “Để anh chườm lạnh cho em.”
Nguyễn Lâm bị cái lạnh làm cho giật mình, nhưng rất nhanh lại ôm lấy Lục Tịch vào lòng, rất tủi thân nói: “Bữa nay anh dữ quá chừng.”
Cậu chua lòm: “Rõ ràng em mới là bạn trai của anh.”
Lục Tịch bị cậu ôm lấy không thể cựa quậy, hơi ngửa đầu nhìn mắt Nguyễn Lâm: “Tô Niên hôm nay rất khổ sở, em còn ăn hiếp cậu ấy, tự nghĩ lại xem mình có phong độ hay không?”
Nguyễn Lâm ngụy biện giải thích: “Muốn phong độ thì không có vợ.”
Lục Tịch không so đo cái xưng hô này với cậu, nghiêm túc nói: “Bữa nay em quậy phá mới làm anh giận.”
Một khi hắn nghiêm túc thì Nguyễn Lâm sẽ nghe lời ngay: “Anh đừng giận mà.”
Cả người cậu héo ngay, ánh mắt cũng mất đi thần thái sáng láng mà Lục Tịch thường thấy, ủ rũ nhỏ giọng nói: “Em không khống chế được, em ganh tị.”
Cậu giật giật tay, kéo Lục Tịch vào trong lòng ngực, đầu cọ ở cổ Lục Tịch, rầu rĩ: “Hồi đó em theo đuổi anh lâu thật lâu mà không được, vậy mà anh lại đi theo đuổi cậu ấy. Cậu ấy tự chuốc lấy phiền phức gọi anh một cái là anh đi ngay, anh có thể gọi cho ba mẹ người ta mà, nếu không phải, nếu không phải hôm nay người vào bệnh viện là người theo đuổi Tô Niên, thì hai người lại ở cùng một chỗ, còn chỗ nào cho em đâu.”
Lục Tịch bị lời lẽ ấy làm cho buồn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
Sói con này đúng là biết cách hộ thực nha, bình thường nó rất chừng mực, có lẽ bữa nay bị ép vào đường cùng nên mới mất hết chừng mực.
Hắn rút tay ra khỏi tay Nguyễn Lâm, xoa xoa đầu cậu, ôn hòa nói: “Cậu ấy gọi cho anh bởi vì anh là bác sĩ, biết anh sẽ cứu người, thật ra anh đâu biết số điện thoại của ba mẹ cậu ta, chắc là phải gọi cho mẹ anh trước, nhưng tình huống khẩn cấp như bữa nay thì anh đâu thể nào bỏ lơ cậu ấy được.”
Nguyễn Lâm cọ cọ đầu mình ở trên vai hắn, lộ tính trẻ con: “Em cứ ganh tị đấy.”
Lục Tịch bị xoa đến mềm lòng.
Rõ ràng vừa mới bị cậu chọc đến nổi giận, bây giờ lại thấy người ta đáng yêu muốn chớt.
Hắn chui ra khỏi lòng ngực Nguyễn Lâm một tí, lần đầu tiên chủ động hôn môi Nguyễn Lâm môi: “Không cần ganh tị với ai hết, anh chỉ thích em thôi.”