Cánh tay Nguyễn Lâm trên cơ bản đã lành lặn, băng vải đã sớm tháo ra, nhưng thạch cao vẫn còn chưa đụng tới. Lục Tịch cảm thấy hai cánh tay đang ôm lấy mình như hai cuộn thép cứng rắn, mạnh mẽ đến đáng sợ, đặc biệt là cánh tay còn chưa tháo thạch cao kia, cộm đến mức làm hắn đau eo.
Lục Tịch đẩy Nguyễn Lâm ra một chút, nhưng mà căn bản đẩy không nổi.
Nguyễn Lâm ôm hắn rất chặt, rũ đầu cọ ở nơi cổ hắn, tóc Nguyễn Lâm vừa ngắn lại vừa cứng, cạ cạ nơi cổ nên có hơi ngứa, Lục Tịch trốn cách nào cũng bị Nguyễn Lâm ôm chặt.
Cái ôm này quá mức nóng bỏng, Lục Tịch không khống chế nổi nhớ tới nụ hôn đầu tiên, lúc ấy Nguyễn Lâm ôm hắn, cũng dùng sức như vậy nè, rõ ràng không phân biệt lớn nhỏ gì hết.
Lục Tịch hít sâu một hơi, mới khống chế được giọng nói run run: “Nguyễn Lâm.”
Nguyễn Lâm còn ôm hắn không chịu buông tay, cứ như là có chết cũng không buông ra, lầm rầm lì rì như là làm nũng, lại như dụ dỗ: “Đồng ý với em đi mà viện trưởng Lục, anh nói gì em cũng nghe hết đó, đừng thực tập nữa được không? Em chịu không nổi đâu, em thích anh lắm lắm.”
Môi Nguyễn Lâm như có như không xẹt qua làn da nơi cổ của hắn, hơi thở phả ra, rất chi là nóng bỏng.
Lục Tịch cứng ngắc cả người.
Dù sao giãy giụa cũng phí công thôi, Lục Tịch dứt khoát từ bỏ, rũ tay tùy ý để Nguyễn Lâm ôm.
Thật ra lời mà Nguyễn Lâm nói rất là mâu thuẫn, rõ ràng đang làm chuyện không nghe lời nhất, cũng may Lục Tịch khá là lí trí, phát hiện ra lỗ hổng logic nên giọng nói có hơi bất lực: “Vậy em đang làm gì đây?”
Nguyễn Lâm hoàn toàn đặt đầu mình ở trên vai Lục Tịch, thầm thì thì thầm: “Em muốn ôm anh ngủ……”
Lục Tịch cảm giác cái eo và bả vai bị Nguyễn Lâm ôm lấy không phải là của mình nữa, nóng bỏng, tê dại.
Hắn động cũng không dám động, cố ý lảng sang chuyện khác: “Tôi ngủ rồi ai làm việc đây? Mau buông tay ra, lát nữa tôi còn phải đi kiểm tra phòng nữa, có vài ca bệnh yêu cầu tôi xử lý.”
Nguyễn Lâm nắm lấy eo hắn, ngang ngược không nói lý: “Vậy anh hôn em một chút đi, bằng không không cho đi.”
Lục Tịch xấu hổ buồn bực, gằn giọng: “Nguyễn Lâm ——”
Nói còn chưa dứt lời, Nguyễn Lâm hôn một cái thật to vào giữa mày của hắn: “Anh ngại thì để em hôn anh vậy, ngủ ngon nha bạn trai.”
Nói xong cởi giày nằm lên giường, ngủ mất.
Cục nghẹn trong lòng Lục Tịch không có chỗ xả, buồn bực mà ra khỏi phòng nghỉ, ngồi vào ghế mà tim còn đập “Bùm bùm” không bình thường.
Hẳn là sói con tắm xong rồi mới chạy tới đây, tóc vẫn còn vươn mùi dầu gội vị bạc hà, quẩn quanh trong không khí.
Lục Tịch nhắm mắt, đứng dậy thay áo blouse trắng, nước sát trùng trên áo che đi mùi hương trên tóc của sói con, Lục Tịch hít sâu một hơi, xoay người vừa muốn về lại bàn làm việc, thì có một điều dưỡng đẩy cửa tiến vào: “Viện trưởng Lục, ngày hôm qua anh bảo tôi tìm tư liệu…… Ối? Sao mặt anh lại đỏ vậy, có phải phát sốt rồi không?”
Lục Tịch sờ mặt mình, quả nhiên ấm nóng đến dọa người, hắn vỗ vỗ hai cái lên mặt, nói: “Không phát sốt, chỉ có hơi nóng thôi.”
Hắn chột dạ liếc mắt nhìn cửa phòng vừa nãy chưa đóng kĩ, dùng tay áp mặt để hạ nhiệt gương mặt đỏ bừng: “Tư liệu để ở đây là được rồi.”
Điều dưỡng nghi hoặc nhìn Lục Tịch, lại nhìn nhìn con số 24 độ C trên máy điều hòa, đặt tư liệu lên bàn làm việc cho Lục Tịch, chần chờ hỏi: “Nóng…… À?”
Lục Tịch chém đinh chặt sắt trả lời: “Nóng.”
Điều dưỡng “À” một tiếng, nghĩ thầm viện trưởng Lục mới hơn ba mươi tuổi, tràn đầy sức sống như thanh niên hai mươi nha, sau đó cô nàng chỉ ly sữa đậu nành trên bàn hỏi: “Cái đó…… Uống nóng à? Hay là anh muốn uống lạnh?”
Sói con gần đây lại bắt đầu mang bữa sáng cho hắn, nói thế nào cũng không cản được, nguyên nhân là trách món ăn ở cửa hàng tiện lợi quá đơn điệu, sợ Lục Tịch ăn ngán.
Lục Tịch cong cong khóe miệng, lại nhìn về phía cửa phòng nghỉ, nói: “Tôi uống lạnh.”
Điều dưỡng gật gật đầu: “Chào viện trưởng, tôi đi đây.”
Cô nàng đi ra ngoài, thiếu chút nữa tông vào điều dưỡng trưởng đang đi tới.
Điều dưỡng trưởng luôn bình tĩnh lúc này lại thở hổn hển, tay đỡ then cửa gọi: “Viện trưởng Lục ơi, nhanh lên, bệnh nhân phòng 308 bỗng nhiên ngất xỉu!”
Nguyễn Lâm thức đêm mấy ngày liền, một giấc ngủ ngon tới hơn bốn giờ chiều, lúc ngồi dậy còn hơi mông lung, ôm lấy cái chăn có mùi của Lục Tịch, tóc trên đỉnh đầu rối loạn chạy ra ngoài: “Viện trưởng Lục……”
Trong văn phòng không có ai.
Chuyện này không có gì bất thường cả, mấy ngày nay cậu ngủ ở phòng nghỉ của Lục Tịch, thường xuyên tỉnh lại không thấy người nào, chắc là đang bận việc gì đó.
Cậu lấy cái ly mà Lục Tịch đã chuẩn bị cho mình đi hứng nước, rồi đến bàn làm việc tìm hũ mật ong, liếc mắt nhìn thấy ly sữa đậu nành mà Lục Tịch còn chưa kịp uống.
Động tác lấy mật ong liền dừng lại.
Tại sao chưa uống ly sữa đậu nành kia nữa, đừng nói là nổi giận rồi nha?
Từng có hồ sơ vi phạm Nguyễn Lâm luống cuống.
Cậu không rảnh uống nước nữa, chạy ra văn phòng đi tìm người, tới khu điều dưỡng lẫn mấy nơi Lục Tịch cũng không thấy người đâu, gọi điện thoại lại không tiếp, nhắn WeChat cũng không trả lời.
Nguyễn Lâm nghĩ thầm: Toang rồi, mình lại chọc bà xã giận rồi.
Cậu nhận mệnh trở về văn phòng, tính chờ Lục Tịch bận việc xong thì ra sức nịnh nọt, dỗ người.
Kết quả mới từ cửa thang máy đi ra, thì thấy trước cửa văn phòng Lục Tịch có một đống người vây quanh.
Có điều dưỡng cậu quen biết, cũng có bác sĩ cậu quen mặt, còn có một số người cậu không quen, cậu đoán là bệnh nhân hoặc là người nhà bệnh nhân.
Chính là Lục Tịch ngày thường sẽ khám bệnh ở dưới lầu, không phải ở văn phòng viện trưởng, trước giờ không có nhiều người ở trước cửa như vậy đâu.
Cậu nghi ngờ đi qua đi lại, như là phát hiện trước cửa hang ổ nhà mình có một số con sói xa lạ, cả người cương cứng, đầy cảnh giác đối địch, giống như mấy lần trước cậu gặp phải tình huống tương tự vậy.
Chẳng qua người gặp phải tình huống này là Lục Tịch, mà hắn thì chẳng có cảnh giác gì cả.
Dù sao lãnh địa của hắn đã được giao vào tay người khác.
Nguyễn Lâm đi qua đó, túm lấy một điều dưỡng nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”