Vận Đào Hoa

Chương 15




Hủ dấm này chua quá chua làm Lục Tịch càng thêm đau đầu.

Hắn vào phòng vệ sinh súc miệng, thuận tiện tránh đi ánh mắt từ Nguyễn Lâm, nói: “Ngày mai tôi sẽ ăn sáng ở nhà, không uống sữa đậu nành cũng không uống cà phê.”

Sói con lần đầu biết yêu, trên căn bản nào biết rụt rè nào biết mắc cỡ, từ lúc thổ lộ ánh mắt ngày càng nóng bỏng, tính chiếm hữu của dã thú viết đầy trên mặt, không hề che giấu.

Lục Tịch lấy khăn giấy lau miệng, không dám nhìn Nguyễn Lâm, nhưng miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Hôm nay qua chỗ tôi làm gì? Không phải ngày mai mới kiểm tra cánh tay đó sao?”

Hắn làm bộ làm tịch nhìn qua lịch trình ngày hôm nay, trên đó không hề có lịch hẹn của Nguyễn Lâm, bởi vì hắn không phải là bác sĩ chủ trị, biết thời gian kiểm tra của Nguyễn Lâm là do hắn nhớ kĩ trong đầu.

Nhưng Lục Tịch không dám biểu hiện ra ngoài, còn giả bộ lật đi lật lại cuốn sổ, mới nói: “Cũng đúng ha, hôm nay đã tới thì đi chụp hình xương cánh tay xem sao, để tôi gọi người dẫn cậu qua đó.”

Hắn duỗi tay muốn gọi y tá trưởng tới thì bị Nguyễn Lâm kéo tay lại.

Lòng bàn tay của cậu thanh niên trẻ rất ấm nóng, không mềm mại, mà có chút thô ráp, không tự giác nắm chặt tay người ta, như muốn chứng minh người ta hãy coi trọng yêu cầu của mình.

Lục Tịch tránh một chút, muốn rút tay mình ra khỏi tay của Nguyễn Lâm, kết quả là làm cách nào cũng không rút ra được, chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh nói: “Buông tay tôi ra trước đi.”

“Em sẽ không.” Nguyễn Lâm không hề chớp mắt mà nhìn hắn, hỏi: “Ngày hôm qua anh chỉ nói là anh không thích Tô Niên, vậy thì ngoài cậu ta ra anh có thích ai nữa không?”

Lục Tịch chỉ có thể dừng lại động tác rút ngón tay nhìn Nguyễn Lâm: “Vấn đề này không có ý nghĩa, Nguyễn Lâm, cậu làm tôi đau.”

Nguyễn Lâm lập tức thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn cố chấp nắm chặt mấy đầu ngón tay của hắn, nghiêm túc hỏi lại: “Vì sao không có ý nghĩa? Bạn trai của em không được thích người khác.”

Cậu nhìn Lục Tịch, bổ sung thêm: “Bạn trai tương lai cũng không thể.”

Ánh mắt của cậu vô cùng kiên định, như là muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy.

Ngón tay của Lục Tịch nóng bừng, con tim già cỗi thế mà bị mấy từ “Bạn trai tương lai” làm cho đập nhanh liên hồi.

Hắn bấn loạn, nhưng giờ phút này không có chất cồn để hắn đổ tội cho.

Cho nên Lục Tịch bắt đầu trách ba mươi hai năm độc thân đã làm cho hắn mặt đỏ tim đập nhanh khi nghe những lời âu yếm thân mật này.

Hắn lại một lần nữa muốn rút lại mấy ngón tay để cứu lại tiền đồ của mình, giọng nói không hề có chút tự tin nào: “Ai nói tôi sẽ là bạn trai tương lai của cậu hả?”

Lúc này, Nguyễn Lâm không tiếp tục nắm lấy tay của Lục Tịch nữa, nhưng vẫn cọ cọ một chút, ép Lục Tịch vào sát cạnh bàn, nói rõ từng từ: “Em nói.”

Sau đó lại thúc giục Lục Tịch nói: “Viện trưởng Lục à, anh mau nói là anh không thích người nào khác nữa đi.”

Tính chiếm hữu của cậu quá mạnh mẽ làm Lục Tịch cảm giác như mình bị chèn ép, chỉ có thể xụ mặt: “Nơi này là văn phòng, đừng giỡn như thế.”

Nhưng điều mà Nguyễn Lâm muốn chính là “Đùa giỡn” thế này, thậm chí được một tấc lại muốn tiến thêm một thước áp sát vào bên tai hắn nói: “Làm sao bây giờ, em rất muốn hôn anh, chỉ sợ anh không vui thôi, viện trưởng Lục ơi, anh thích em nhanh nhanh một chút được không?”

Hơi thở phả vào lỗ tai làm da đầu Lục Tịch tê rần.

Hắn sống 32 năm, lại có một lãng tử tình trường như Sở Chấp là bạn nối khố, nên hắn biết rõ hành động tán tỉnh nào là cố ý hay vô tình, hắn cảm giác được nhất cử nhất động của Nguyễn Lâm đều xuất phát từ bản năng, hành động ép sát vào người để nói chuyện không phải là cao thủ tình trường gì, mà mang theo một chút hấp tấp không tự chủ được muốn tới gần, thuần thuần túy túy là chút ngây ngô của chàng trai mới lớn này.

Ái muội như vậy lại càng chết người, Lục Tịch đẩy bả vai Nguyễn Lâm ra, hơi chật vật chạy trốn ra sau bàn làm việc, cứng miệng nói: “Nguyễn Lâm, tôi đang tức giận.”

Nguyễn Lâm chống cánh tay lên bàn, đôi mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm: “Viện trưởng Lục ơi, tai anh đỏ rồi này.”

Lục Tịch:!

Hành vi của cậu được gọi là lưu manh đấy, tai tôi hồng mà mặt mũi không đỏ là biết tôi chịu đựng giỏi bao nhiêu!

Đồ con nít ranh!

Lục Tịch không ngừng mắng thầm trong lòng.

Tại sao tôi lại tiện tay nhặt con sói con này về hả trời?!

Nhưng mà sói con còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước là sao?

Cánh tay đang chống xuống bàn của Nguyễn Lâm giật giật, dùng ngón trỏ chọt chọt ngón tay hắn, nói: “Anh cứ trút giận đi, em dỗ anh.”

Lục Tịch cứ như bị phỏng tránh ngón tay đó đi, vừa lúc cửa văn phòng bị gõ vài cái, hắn như được đại xá, nhỏ giọng cảnh cáo Nguyễn Lâm: “Tôi phải làm việc, không được quấy phá nữa.”

Sau đó hắn cao giọng nói: “Vào đi.”

Lúc này, nếu Nguyễn Lâm có hành động nào khác người, thì hắn sẽ phải come out ngay tại bệnh viện của mình, mà Lục Tịch không hề ý thức được rằng, trong tiềm thức, người bạn nhỏ này có làm xằng làm bậy thế nào cũng sẽ nghe lời hắn.

Nguyễn Lâm nghe lời rút lại cánh tay, thành thành thật thật mà ngồi ở đối diện, như là một bệnh nhân tới tái khám mà thôi.

Kịp thời cứu vớt viện trưởng Lục trong lúc gây cấn là y tá trưởng dễ thương, cô tới đây đưa tài liệu cho hắn, kinh ngạc khi thấy Nguyễn Lâm ở đây: “Ngày mai cậu mới phải kiểm tra mà đúng không? Hôm qua bác sĩ Vương còn dặn chị báo cho cậu, kết quả là trong hồ sơ bệnh nhân không có số điện thoại của cậu.”

Lục Tịch vội nói: “Cậu ấy nhớ nhầm ngày đấy, hôm nay cũng thế thôi, chị dẫn cậu ấy qua phòng của bác sĩ Vương kiểm tra đi.”

Mỗi khi hồi hộp thì hắn sẽ dong dài: “Tuy thanh niên xương mau lành, nhưng cậu ấy hiếu động, chắc sẽ không để ý đâu, lúc chụp CT nhớ cẩn thận một chút.”

Bác sĩ Vương làm sao dám để bệnh nhân có nghi chứng chứ.

Y tá trưởng không nhịn được cười một tiếng, nói: “Xin viện trưởng Lục đừng lo lắng, Tiểu Nguyễn đi với chị nào.”

Nhưng Nguyễn Lâm không nhúc nhích, vẫn nhìn Lục Tịch.

Lục Tịch bị ánh mắt đó làm cho cả người không được tự nhiên, quay đầu nhìn màn hình máy tính, nói: “Mau đi đi.”

Nguyễn Lâm lúc này mới chịu làm theo, đứng lên đi theo y tá trưởng ra ngoài, nhưng mà chưa đến hai phút thì Wechat của Lục Tịch nhận được tin nhắn đầu tiên từ Nguyễn Lâm kể từ khi hai người kết bạn: Viện trưởng Lục, anh có hơi hơi thích em đúng không?

Tin nhắn thứ hai ngay sau đó: Nếu không thì sao anh không trực tiếp từ chối em chứ?

Lục Tịch phát điên.

Làm sao trực tiếp từ chối cậu được hả?!

Còn không phải sợ cậu thương tâm quá mức đó thôi!

Lục Tịch yên lặng nhớ lại quá khứ chủ động từ chối của mình.

Hắn không thân thiết gì với Tề Dự, hơn nữa nhìn là biết đối phương không phải là người vừa biết yêu như Nguyễn Lâm, cho nên hắn hoàn toàn có thể không để tâm mà trực tiếp từ chối; còn cô gái chưa từng gặp mặt kia thì không phải nói nhiều, hắn khẳng định tính hướng của mình trước là đã giúp người ta đó thôi?

Chỉ có Nguyễn Lâm là một ca khó nói.

Lục Tịch tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Lâm khi bị mình từ chối, càng không nhẫn tâm ra tay.

Xằng bậy quá đi, rõ ràng đây không phải là tuýp người mà hắn thích, hắn còn chưa kịp nghĩ ra lời từ chối thỏa đáng nào, thì đã bị người ta quấy nhiễu rồi.

Hắn trừng mắt nhìn hai tin nhắn trong Wechat mà phát sầu, lúc này hòm thư trong di động nhảy ra một bức thư mới.

Bức thư là lời nhắc nhở dự hội thảo của hiệp hội y khoa, một tuần trước họ đã phát thiệp mời một lần, ban tổ chức là trường học cũ, nhưng phương hướng phát triển khá xa với chuyên ngành, nên Lục Tịch vẫn luôn do dự có nên đi hay không, vẫn chưa trả lời.

Hắn nhìn chằm chằm địa điểm và thời gian trên thư báo, trả lời mình sẽ tham gia.

Hắn nghĩ bạn nhỏ quá mạnh mẽ, làm hắn có cảm giác như bị áp chế vậy, và cũng vì do bạn nhỏ vẫn luôn giành thế chủ động, làm hắn không có thời gian tự suy nghĩ về mối quan hệ này.

Vì thế viện trưởng Lục cẩn thận bỏ chạy.