Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật

Chương 10




Em chỉ có thể vờ như không nhìn thấy,

Khi anh ôm ai đó bên đường.

Chỉ vì em không muốn làm phiền,

Chỉ vì sợ anh sẽ không giải thích được,

Chỉ vì trong mắt anh lúc này,

Cô ấy còn quan trọng hơn em.

Về đến trường, không ai nghi ngờ tôi. Tất cả những chủ đề hot đều tập trung vào Liễu Vi Vi. Nói cô ta sau sự việc trên đã bỏ sang Mỹ, quả nhiên là có người bao!

Tôi đến viện thăm Lê Tiếu San, cả cô ta và bố mẹ cô ta đều không gây phiền phức gì cho tôi, Tiêu Hàn Ý cũng cố tình tránh mặt.

Nguyễn Thất đã lặn mất tăm. Sự cố lớn như thế cũng chẳng để lại dư âm nào. Bất kể Mục Thần Chi đã làm gì đi nữa thì tôi cũng vô cùng khâm phục khả năng của anh ta, đúng là thần thông quảng đại. Chắc chắn anh ta đã phải bỏ ra số tiến lớn và đắc tội với rất nhiều người. Tất cả chỉ vì một đứa con gái vô danh tiểu tốt như tôi sao? Liệu có đáng không?

Khi tôi hỏi, Mục Thần Chi chỉ nhướn đôi mày bỡn cợt: “Ừm, anh tình nguyện làm những điều đó để lấy lòng em”.

Anh ta luôn vậy, lời nói ấm áp nhưng lại không rõ ý nghĩa khiến tôi khó lòng chối từ.

Những ngày rảnh rỗi để có thể chơi bời trên mạng không nhiều. Sau khi trải qua những bài kiểm tra nhỏ trước đợt thi cuối kỳ, sinh viên đến căng tin thường đông lên gấp đôi.

“Cúi đầu làm bài, nước mắt tớ giàn giụa vì không trả lời được câu hỏi. Hễ đưa tay lên viết thì lại gió từ đâu tới thổi bay chữ đi khiến giấy thi của tớ trắng trơn. Bố mà biết tớ lại nợ môn, nhất định ông sẽ treo ngược tớ lên mà đánh đòn.” Tôi vừa húp canh vừa nghĩ xem hè này có nên về nhà hay không.

“Thành tích của cậu như thế thực ra cũng chưa đến mức tuyệt vọng”, Tô Na Na vỗ về. “Kêu đại thần nhà cậu tới thi hộ là xong. Chẳng phải anh ta đã tốt nghiệp Đại học Stanford sao? Cậu mà gọi thì nhất định anh ta sẽ đến.”

“Cậu đừng có cứ mở miệng ra là đại thần nhà cậu nữa được không? Anh ta là trăng nơi đáy giếng, tớ đâu có ngốc nghếch chứ? Nếu tớ mà dám thò tay vớt là có thể bị chết chìm đấy.”

“Đã kết hôn rồi, hơn nữa người ta một lòng một dạ theo đuổi cậu, giao lại toàn bộ những vũ khí thu được, còn bù lại toàn bộ tổn thất sau cuộc chém quái báo thù rồi ôm toàn bộ trách nhiệm vào thân nữa, thế nào cậu còn coi anh ấy như người xa lạ.”

“Chuyện đồng ý kết hôn là do bàn dân tự biểu quyết, với lại đại thần trong trò chơi và Mục Thần Chi không phải là một người.”

“Ừ nhỉ!” Tô Na Na gật đầu cười bẽn lẽn. “Vậy còn thầy Tần? Hôm qua thầy gọi cậu ra ngoài là để tiết lộ đề thi cho cậu hả?”

Tôi bặm môi, rút trong túi xách ra một tập tài liệu đưa cho Tô Na Na nói: “Tài liệu ôn tập đều ở trong này”.

“Trời!” Tô Na Na xúc động lật tập tài liệu loạt soạt rồi nói: “Thầy Tần thật tốt, còn có cả chú thích nữa. Chữ thầy cũng rất đẹp. Tiếc thật, đây chỉ là bản phô tô. Không phải là cậu đã đem bản gốc lồng vào khung rồi treo lên tường để hằng ngày ngắm nghía đấy chứ?”.

“Tớ nhớ, trước đây, những quyển sách Tần Niệm mượn ở thư viện về, tớ đều mượn lại và giữ trong nhiều ngày. Lần nào lật mở từng trang sách cũng rất xúc động, cảm thấy Tần Niệm đang ở rất gần. Rồi cuối cùng còn không thèm trả lại sách cho thư viện nữa.” Tôi mân mê dây đeo điện thoại, chú thỏ hồng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Trong khoảnh khắc, những sự việc diễn ra tối qua lại tái hiện trong tâm trí.

“Con thỏ này có giống em không?” Tần Niệm đung đưa dây đeo trước mặt tôi, hỏi.

Tôi nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, cảm thấy những ngón tay đang cầm chiếc dây đeo điện thoại của anh đẹp hơn tất cả những thứ tôi có. Chú thỏ hồng cứ lắc lư trước mắt, khiến đầu óc tôi cũng lâng lâng.

Tôi bắt đầu thấy lâng lâng từ lúc Tần Niệm nói đang đợi tôi ở cổng trường, anh nói muốn đưa cho tôi tài liệu ôn tập, vậy mà cuối cùng lại đưa tôi đi mua điện thoại, còn tặng tôi cả dây đeo nữa…

Những chuyện này, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến. Sao giờ đây bỗng dưng lại trở thành sự thật?

Cảm giác Tần Niệm đang chậm rãi đi về phía mình, ngay cả hít thở mạnh tôi cũng không dám. Túi hạt dẻ trong tay cũng bị tôi làm cho nhàu nát.

“Nhắm mắt lại.” Tần Niệm đưa tay vén những sợi tóc của tôi ra sau mang tai, giọng nói trầm ấm như cuốn vào màn đêm. “Để anh xem có phải răng thỏ không.”

Cảnh tượng này không hề xa lạ, trong suốt năm năm, không biết bao lần tôi mường tượng đến nó. Trong hành lang lớp học, bên sân bóng rổ, ở vườn hoa đào… bất kể là trước vườn hoa hay dưới bóng trăng, đều hiện ra cảnh nụ hôn nồng cháy. Cảnh tượng ấy, ngay cả trong mơ cũng xuất hiện. Cho dù vẫn biết là giấc mơ nhưng khi tỉnh dậy, tôi vẫn cười ngờ nghệch mất bao lâu.

Nhưng giờ đây, hơi thở nhẹ nhàng của Tần Niệm đang phả vào má tôi từ khoảng cách rất gần, tôi lại căng thẳng đến nỗi không nói được lời nào, bàn tay cũng lóng ngóng không biết đặt vào đâu.

Anh bỗng ôm chặt tôi vào lòng, tôi như bị điện giật liền cuống quýt lấy tay che miệng, không dám cử động gì thêm.

“Nếu căng thẳng thì…”, Tần Niệm nắm lấy các ngón tay tôi, “Hãy để cả cho anh, em chỉ cần bỏ tay xuống”.

“Ưm, không, không cần.” Một tay tôi càng bịt miệng chặt hơn, tay còn lại vẫn tiếp tục vò túi hạt dẻ. “Em vừa ăn hạt dẻ rang đường.” Miệng tôi toàn mùi hạt dẻ, sáng lại còn chưa đánh răng.

Tần Niệm mỉm cười, nắm tay kéo tôi đi về phía siêu thị. “Đi mua đồ thôi.”

“Mua gì ạ?” Muộn thế này rồi.

“Mua kẹo thơm miệng.”

“…” Ý nghĩ xấu xa lóe lên trong suy nghĩ. Lúc bước vào siêu thị, tai tôi đỏ lựng lên. Khi Tần Niệm kéo tôi đến trước mỗi quầy hàng, tôi đều không dám ngẩng đầu lên nhìn, lắp bắp nói: “Như thế… là không hay đâu!”.

“Em thích loại nào?”

“Loại đó… em chưa dùng bao giờ, không rõ lắm.” Lúc Tần Niệm đứng trước quầy hàng chọn đồ, miệng anh vẫn còn tủm tỉm. “Vậy lấy hãng Extra đi.”

Tôi đưa tay chống cằm, may mà nó chưa rơi xuống đất.

Lúc đến quầy thu ngân trả tiền, bác thu ngân nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, rồi liếc sang Tần Niệm, sau đó lại quay sang hộp Extra, khuôn mặt lộ rỏ vẻ băn khoăn Các cháu không mua nhầm đấy chứ khiến lòng tôi thấy sao mà ngượng ngùng đến thế. Bác đừng có ác ý như vậy chứ?

Tần Niệm vẫn nắm chặt tay tôi, dòng xe cộ trên đường với muôn hình vạn trạng, giống như muôn vàn cánh hoa đào trên dải Ngân Hà. Hóa ra, cảnh đêm ở thành phố đẹp đến thế, tôi mải mê ngắm nhìn đến nỗi đèn đã chuyển đỏ mà vẫn không biết.

“Em đi chậm quá.” Tần Niệm nhẹ nhàng vòng tay qua vai, đưa tôi qua đường.

“Máy bị nhiễm vi rút nên tốc độ chậm đấy.”

“Về nhà anh đưa cho em phần mềm diệt vi rút. Ngày mai nhé, tiện thể anh sẽ phụ đạo cho em bài tập.”

Là hẹn hò sao? Muốn lấy lớp vỏ phụ đạo để ngụy trang sao? Chẳng phải anh đã từng mắng tôi là đồ chó ghẻ sao? Tôi vốn luôn hèn nhát, một người sẵn sàng quên đi vết sẹo đau thương, chỉ cần Tần Niệm đối tốt với tôi là tôi lại vô cùng vui sướng.

Đến cổng tòa nhà tôi ở, Tần Niệm vẫn không nói tạm biệt. Hai chúng tôi cứ đứng ngây ra đó. Tôi thấy hơi căng thẳng. Nếu Tần Niệm nói muốn lên nhà tôi ngồi nghỉ chân một lát thì nên trả lời thế nào? Hối hận quá đi! Nếu ban nãy tôi không che miệng thì có phải được hôn một cái trước khi tạm biệt không chứ! Chỉ nghĩ đến thế thôi là tôi lại bụm miệng cười.

Trong lúc nghĩ ngợi vớ vẩn, tôi vô tình nhìn thấy chiếclòng đỏ trứng đậu trong nhà để xe. Tôi bỗng kinh ngạc, muộn thế này rồi mà Mục Thần Chi còn đậu xe trước tòa nhà này làm gì chứ?

Mà không thể là anh ta được, anh ta đã bán chiếc lòng đỏ trứng rồi mà. Nhưng ở khu này, liệu có người đủ tiền mua chiếc xe đó không?

“Em còn chưa nhai xong kẹo sao?”

“Gì cơ?” Tôi vừa ngẩng đầu lên thì đôi đồng tử lại tròn xoe.

Gương mặt của Tần Niệm cứ lớn dần đến nỗi tôi không kịp phản ứng lại. Đầu tôi vừa như “ầm” một tiếng, tất cả đều trống rỗng. Khi lưỡi của Tần Niệm nhè nhẹ đưa vào miệng tôi thì cả vùng trống trong não tôi đã ngập tràn pháo hoa rực rỡ. Tôi như cưỡi gió, theo mây bay đến khung cảnh tuyệt vời đó. Tôi bỗng lâng lâng rồi cứ thế ngoan ngoan trong vòng tay anh.

Môi Tần Niệm đã rời khỏi rất lâu rồi mà tôi vẫn cứ trong xoe mắt đứng ngây ra đó, miệng hơi hé mở, giống như con ngốc bị tiếng sét hạnh phúc đánh trúng đầu, tôi có cảm giác viên kẹo trong miệng mình đã biến mất.

Tần Niệm đang nhai viên kẹo “đánh cắp” từ miệng tôi, nở nụ cười dịu dàng pha chút tinh nghịch: “Em nhai hết cả vị rồi”.

Về đến nhà, tôi cứ đứng trước gương rồi cười mãi. Do dự nhìn chỗ kem đánh răng màu xanh trên bàn chải. Hay thôi vậy, hôm nay mình không đánh răng nữa. Nếu ngày nào Tần Niệm cũng hôn mình thì mình sẽ chẳng bao giờ động tới bàn chải đánh răng làm gì. Bởi ai biết được rằng đó sẽ là nụ hôn cuối cùng, nếu đánh răng rồi thì sẽ không lưu lại được.

Tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, đến ba giờ đêm rồi mà vẫn ngây ngô cười tủm tỉm, thầm nghĩ, có phải mình đã trở thành con ngốc thật sự rồi không, nếu không thì sao cứ cười mãi như thế chứ?

Điện thoại bất chợt đổ chuông khiến tôi giật nảy mình. Cứ tưởng là Tần Niệm nên tôi vội vàng nhấc máy. Lại còn ghé thật sát điện thoại vào tai vì như thế sẽ có cảm giác gần anh ấy hơn. “Ngày mai tan học anh có phụ đạo cho em không?”

Đợi một lúc lâu mà đầu dây bên kia vẫn không thấy trả lời, chỉ có tiếng thở nặng nề vọng đến. Lúc đó tôi mới ý thức mình có chút đường đột, vội nhìn lại màn hình mới biết đó là một số máy lạ. Tôi còn chưa kịp nói gì thêm đã nghe tiếng “tít tít”.

Nửa tiếng sau, tôi vừa mơ màng thiếp đi thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia vẫn là tiếng thở dài, tôi bực bội gắt lên: “Ngươi là loại hư hỏng chuyên làm phiền người khác vào lúc nửa đêm sao? Mau biến đi!”.

Chắc là do bị kích động qua nên đầu dây bên kia vọng lại tiếng thở hắt ra khó nhọc. Sau đó là tiếng tắt máy.

* * *

Tôi kể cho Tô Na Na nghe mọi chuyện, cô ấy ấn ngón tay vào mặt tôi rồi ném lại ánh nhìn đầy dò xét: “Ngoài trời mưa to như thế kia cũng không làm cho cái óc bã đậu của cậu tỉnh lại được sao?”.

“Tớ làm sao chứ?”

“Tần Niệm nói thích cậu rồi đúng không?”

“Không.”

“Anh ta muốn cậu làm bạn gái?”

“Cũng không phải!”

“Não cậu vắt kiệt rồi à? Anh ta mới chỉ hôn cậu một cái mà cậu đã như bay lên mây thế rồi. Hai năm trời không gặp, cậu đã hiểu gì về anh ta nào? Cậu đừng quên trước đây anh ta đối xử với cậu ra sao, anh ta đã chửi cậu là chó đấy! Cậu cố sống cố chết theo đuổi năm năm trời mà anh ta vẫn không mảy may động lòng. Bây giờ tự nhiên từ nước ngoài trở về lại đối xử cậu như thế. Cậu không thấy lạ sao?”

“Những cái đó tớ không nghĩ…”

“Tớ thấy cậu giống như kẻ bị người ta đem đi bán vẫn còn quay lại giúp họ tính tiền đấy. Mà hình như anh ta cũng có bạn gái rồi thì phải. Tớ nghĩ chắc chắn anh ta muốn qua đêm với cậu, đến lúc chơi chán rồi thì phủi tay ra đi. Cậu nói xem, mỡ treo đến miệng thì có con mèo nào không cần chứ!”

“Tần Niệm không phải kiểu người đó. Anh ấy không thể lừa gạt hay bỡn cợt tớ.”

“Ừ! Đến lúc bị người ta hại rồi thì cậu đừng có bưng mặt đến mà khóc lóc ỉ ôi với tớ!” Tô Na Na lắc đầu cười uể oải. “Ôi ôi, Phó Tiểu Mật lại muốn làm Tiểu Tam rồi.”

Điện thoại đổ chuông, vẫn là số máy lạ, tôi vừa nhấn nút nghe mà phát hỏa. “Gọi nhầm số rồi!”

“May mà trẫm biết ngươi có chứng bệnh về gan, ngươi dịu dàng hơn một chút không được sao?”, giọng nói của Thiệu Bỉnh Hàm như sấm vang chớp dội.

Tôi nắm chặt điện thoại, lo lắng nhìn Tô Na Na, cô ấy đang ngậm ống hút trà sữa soàn soạt.

“Tên bánh nướng đến trường chúng ta không xin phép ông già. Cái hôm cậu bỏ trốn, anh ta cũng bị tống đi Thượng Hải. Gọi điện cho cậu mãi không được thì lại đổ mọi giận dữ lên đầu tớ. Tớ vừa nhắn tin số điện thoại mới của cậu cho anh ta nên anh ta đã mừng cong mông lên đấy.” Tô Na Na nói rất bình thản nhưng tim tôi lại bỗng như bị cái gì đó chẹn ngang, chỉ muốn nhanh chóng cúp máy, nhưng khốn nỗi Thiệu Bỉnh Hàm cứ “A lô, a lô” mãi. Tôi đành hậm hực đáp lại:

“Đừng có om sòm lên như thế, vừa rồi mất tín hiệu nên tôi mới không nói gì.”

“Ái phi có nhớ trẫm không? Nói cho trẫm nghe xem nào?” Thiệu Bỉnh Hàm có vẻ đang rất vui.

“Bánh nướng, Na Na đang ở cạnh tôi. Hay là anh nói chuyện với cô ấy…” Tôi chưa nói hết thì đã nghe “soạt” một tiếng. Tô Na Na đổ cả hộp trà sữa vừa mới tu được vài ngụm vào thùng rác, bắn cả vào đùi, cô ấy lại vội vàng giật mạnh tờ giấy ăn lau kỹ từng chút một.

Tôi sững sờ nhìn Tô Na Na hồi lâu, nghĩ mình thật giống với chỗ trà sữa vấy lên người cô ấy, khiến cô ấy căm ghét muốn lau đi thật nhanh. Nhưng Tô Na Na vừa ngẩng đầu lên đã cười với tôi một cái.

Thấy Thiệu Bỉnh Hàm mãi không trả lời, tôi nói: “Không nói gì thì tôi tắt máy đây”.

“Đừng, đừng, đừng! Ái phi chớ nóng giận. Ái phi có thật sự muốn nghe lời trẫm nói không?”

“Anh muốn mắng chửi gì tôi thì cứ mắng chửi mau đi.”

“Haizzzz, những lời ngu ngốc đó làm sao trẫm nói ra cho được đây? Chỉ cần nghĩ đến thôi là trẫm đã đỏ cả mặt lên rồi. Trẫm sẽ nói những lời đại loại như là: Ta yêu nàng, ta nhớ nàng, ta nhớ nàng đến phát điên, yêu nàng đến chết đi được. Mà này, nàng thử nói xem những lời đó có ngốc không?”

Giọng nói của anh ta dịu dàng nhưng âm thanh lại rất to, tôi bối rối nhìn Tô Na Na đang cặm cụi nhắn tin cho ai đó. Tôi không ngờ những lời tỏ tình lãng mạn như thế cũng có lúc rất chói tai. Dù Tô Na Na không nhìn tôi, tôi vẫn cảm giác có chiếc roi da vô hình đang quất lên mặt mình.

“Thiệu Bỉnh Hàm, đến giờ vào học rồi, tôi cúp máy đây.”

“Mấy ngày nữa trẫm mới có thể về được. Ái phi đợi trẫm nhé! Nhất định phải đợi trẫm! Có nghe không hả?” Ngữ khí của Thiệu Bỉnh Hàm bỗng trở nên nghiêm túc, sâu sắc như đang thề thốt: “Mật Mật. Đợi anh! Phải đợi anh!”.

“Thôi! Anh đừng quay về nữa!” Tôi gấp điện thoại cái “rụp” một cái mới biết câu nói vừa rồi nghe rất giả tạo. Tô Na Na không nói thêm lời nào nhưng sắc mặt rõ ràng không vui.

Tự dưng cảm giác cổ họng khô khốc, tôi cố hắng giọng: “Na Na, tớ và tên bánh nướng…”.

“Tớ biết, cậu không thích anh ta.” Tô Na Na không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn đang hoạt động hết công suất cho việc nhắn tin.

Đúng lúc đó thì Tần Niệm xuất hiện trước cửa rồi đi thẳng về phía tôi, tay cầm thìa canh của tôi bất giác run bần bật, đập cả vào miệng bát.

Tần Niệm mặc áo gió màu vàng, bước đi chậm rãi, cả cơ thể toát lên vẻ khỏe khoắn. Vì anh có dáng người cao nên khi nói chuyện với tôi phải hơi khom lưng, nhưng không có vẻ gì của kẻ thích ức hiếp người khác, giọng điệu dịu dàng: “Tan học anh đến đón em”.

“Ôi, thầy Tần chỉ cần gọi một cú điện thoại là được mà. Thầy đích thân đến đây thế này quả thật là một người bạn trai ga lăng hết sẩy!” Tô Na Na giở điệu cười quái đản.

Tần Niệm hơi khựng lại. Không hiểu tại sao giọng nói của Tô Na Na bỗng khiến trái tim tôi nghẹn đau. Tôi nói nhỏ: “Thầy không phải bạn trai tớ”.

“Vậy hai người có quan hệ gì?” Tô Na Na hỏi vặn lại rồi với túi xách đi ra ngoài, được một đoạn thì quay lại tiếp lời: “Này thỏ, tớ thấy cậu như vậy là không tốt đâu. Nếu cậu đã không thích Mục Thần Chi hay Thiệu Bỉnh Hàm thì cũng nên từ chối họ thẳng thừng, cứ dùng dà dùng dằng mãi, chẳng bằng dứt khoát một lần cho xong. Dù họ có đau đớn đến đâu thì sau này cũng sẽ không tơ tưởng gì đến cậu nữa. Còn cả anh nữa, thầy giáo Tần, nếu anh thích con thỏ này của bọn em thì cũng nên thật lòng. Chẳng ai đùa được mãi với tình yêu đâu!”.

Tần Niệm cùng tôi sánh vai bước ra nhà ăn. Chiếc ô sẫm màu cũng không ngăn nổi những hạt mưa men theo lớp vải dù cứ chảy xuống tí tách như đang rơi thẳng vào trái tim tôi, vừa đau vừa lạnh.

Na Na nói đúng, tôi là kẻ yếu đuối, hèn nhát, chỉ biết chạy trốn mỗi khi gặp chuyện. Thỉnh thoảng có những lúc dám đương đầu nhưng lại khiến sự việc càng trở nên thê thảm hơn. Nhưng thật sự là tôi không cố ý, cả Mục Thần Chi và Thiệu Bỉnh Hàm, tôi đều đã từ chối. Thế mà kết quả chẳng ra đâu vào đâu, hay nói chính xác hơn là không có tác dụng gì.

Tôi chỉ thích Tần Niệm, điều ấy vẫn không thay đổi trong suốt năm năm nay.

Bao nhiêu tâm trạng lẫn lộn tạo nên thứ cảm xúc rất khó tả. Đi đến hành lang của giảng đường, hai má lại bắt đầu tê dại.

“Tiểu Mật…” Tần Niệm cụp ô lại, đặt tay lên vai tôi. Không khí xung quanh bị đóng băng khi ánh mắt của anh nhìn thẳng tôi. Ánh mắt ướt át của tôi chuyển từ tấm kính cực lớn bên cạnh sang gương mặt anh tuấn của Tần Niệm.

“Tiểu Mật, trả lời anh đi, em có yêu anh không?”

“Yêu.”

“Liệu em có hối hận khi ở bên anh không?”

“Không.” Năm năm trước tôi đã từng nói thế.

“Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù người ta nói điều gì, em cũng sẽ không ân hận chứ?”

Tôi không biết tại sao đột nhiên Tần Niệm lại hỏi như vậy, ngữ khí cũng rất chân thành, nghiêm túc. Nhưng khi tôi nhìn thấy bóng mình trong mắt anh, tôi không mảy may do dự.

“Không bao giờ.” Cho dù có ai như Tô Na Na nghi ngờ anh thì em cũng không thay đổi

“Nếu… anh nói rằng… nếu…” Anh chau mày, những ngón tay càng đan chặt hơn.

“Sao cơ?”

“Ưm, không nói gì, em lên lớp đi, mai anh sẽ đến nhà phụ đạo cho em.”

Hôm sau, tôi dậy từ rất sớm để đợi Tần Niệm, nhưng đến trưa mà vẫn không thấy anh xuất hiện. Đợi chờ vốn là việc luôn dễ dàng thiêu đốt tâm can. Tôi thay đồ rồi đi xuống siêu thị mua sữa chua vị táo đỏ của hãng Mông Ngưu mà Tần Niệm thích ăn.

Lúc trả tiền, bỗng có ai đó vỗ vai tôi, vừa quay lại đã thấy gương mặt Tiêu Hàn Ý kề sát. Hôm nay anh ta mặc chiếc sơ mi màu vàng nhạt rất vừa vặn. Xem ra cũng là loại hàng hiệu đắt tiền, đặc biệt là cặp kính gọng đen càng tôn thêm vẻ nho nhã của anh ta.

“Tiểu Mật, trùng hợp thật đấy!” Tiêu Hàn Ý nhặt trái cây trong xe đẩy đặt lên quầy thu ngân. Anh ta có một thói quen xấu, đó là khi gặp ai, bất kể người đó có quen hay không, anh ta đều nhìn vào mắt người ta đầu tiên. Cô gái thu ngân vừa bắt gặp ánh nhìn của Tiêu Hàn Ý thì lập tức đỏ mặt, rồi lại xấu hổ cúi đầu.

Tôi xách túi sữa chua đi trước, anh ta theo sau hỏi: “Đi thăm Tần Niệm sao?”.

“Không, hôm nay Tần Niệm đến phụ đạo cho em, em đang đợi anh ấy.”

“Tối qua Tần Niệm bị bệnh, em không biết sao?” Tiêu Hàn Ý chau mày.

“Bị bệnh? Sao anh biết?”

“Đừng quên là hồi cấp ba, chính anh là người giúp em đưa không biết bao nhiêu lá thư tình cho cậu ta đấy nhé. Mối giao tình của anh với Tần Niệm có khi còn sâu sắc hơn em đó. Sau khi về nước, Tần Niệm lại ở căn phòng của anh trong khu Huệ Lâm. Anh đang định tới thăm cậu ấy, có muốn đi cùng không?”

“Đợi em thay đồ đã.”

“Cứ mặc mãi những bộ đồ ấy trông em chẳng khác nào một bé gái, chẳng quyến rũ tẹo nào. Nếu em không thay đổi thì chẳng có anh chàng nào thích em đâu.”

Tiêu Hàn Ý dẫn tôi đến cửa hàng thời trang Ngày xuân Paris để chọn bộ đồ, chọn cả chiếc quần chữ T màu da với những đường ren mỏng. Tôi được trùng tu lại từ trong ra ngoài.

Hai chúng tôi đến khu chung cư cho người độc thân mà trước đây Tiêu Hàn Ý ở.

“Ồ, còn chưa thay khóa.” Tiêu Hàn Ý lấy chìa khóa tra vào ổ xoay một vòng, vừa bước vào trong, hai chúng tôi đều chết sững.

Một chiếc giày cao gót màu vàng nằm trên sàn gỗ trúc, bên cạnh là chiếc váy đen, lên phía trên một chút, chiếc áo ngực cũng màu đen nằm vương nơi cửa phòng ngủ, giống như hai người vừa đi vào phòng ngủ vừa nôn nóng cởi từng thứ một trên người vậy.

Tiếng người thở hổn hển phát ra từ trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ.

Đầu tôi như nổ “đùng” một tiếng, lùi về phía sau một bước, bàn tay nắm cửa không ngừng run rẩy, các ngón tay cũng dần trắng bệch, không đủ sức kéo cửa lại nữa.

“Chuyện này… đi thôi!” Tiêu Hàn Ý ngượng ngùng kéo tôi ra ngoài.

Một chữ “đi” vừa thốt ra lại khiến tôi bước nhanh hơn về phía phòng ngủ. Tôi rất hèn nhát, nhưng tôi không tin, không tin người bên trong là Tần Niệm.

Tấm ga trải giường trắng tinh nhàu nhĩ, một chiếc dép cao gót vẫn còn gắn trên đôi chân đang chuyển động nhịp nhàng, vô cùng nhức mắt. Còn người đàn ông đang hì hục bán sức kia, chính là người tôi quen, cũng là người tôi chưa từng biết.

Tần Niệm của tôi không phải như thế, anh ấy sẽ không bao giờ lừa dối tôi. Người đàn ông đó không có lấy một mảnh vải che thân. Nhưng những người đàn ông không mặc đồ đều giống nhau, nhất định là tôi nhìn lầm. Tôi cúi xuống nhìn bộ đồ gợi cảm trên người vì đi thăm anh ta nên mới mua, bỗng thấy mình thật ngốc! Tôi như người mất hồn, thẫn thờ tiến về phía trước, muốn đưa tay chạm vào lưng anh ta. Sống lưng ấy còn in vết tay cào, lấm tấm những giọt mồ hôi vì những nhịp thở hổn hển. Những nhịp lên xuống chẳng khác nào từng nhát búa tạ đập vào tim tôi, khiến lục phủ ngũ tạng của tôi tan thành từng mảnh.

Tôi mong biết bao gương mặt ấy không phải là Tần Niệm. Cánh ta giơ ra chới với trong không trung mặc cho làn gió lùa qua kẽ tay, làm thế nào cũng không thể hạ được xuống. Dường như cả thế giới chỉ còn lại những run rẩy của con tim vụn vỡ. Những ngón chân của cô ta đang cọ sát lên đùi Tần Niệm, nụ cười hả hê, chớp mắt chế giễu sự thảm hại của tôi.

Tiêu Hàn Ý nắm chặt tay tôi lôi ra ngoài như lôi một con rối. Ngồi trong vườn hoa nhỏ của khu chung cư, tôi không hề rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì, đầu óc tôi như vừa bị khoét một lỗ sâu hoắm, rồi có thứ gì đó lùa vào như gió, tạo nên những tiếng ù ù.

“Xin lỗi em. Anh không biết Tần Niệm đang ở cùng phụ nữ.” Tiêu Hàn Ý xoa cằm nói.

Buổi chiều hè, trời nóng như thiêu đốt, vườn hoa không một bóng người, bồn phun nước không chảy, những viên gạch men ốp bên ngoài sáng lóa dưới ánh mặt trời, trong bồn là vũng nước chết, chỉ có lá cây và vỏ chai nhựa nổi lềnh bềnh.

Đầu tôi mỗi lúc một váng vất, toàn thân cứng đờ, đến cả chiếc cổ cũng muốn gãy rời, ánh nắng quái ác khiến người ta nhức mắt. Tôi không nói được, cũng chẳng thể khóc, cứ thế mãi liệu có hóa đá không?

Tôi lấy tay đấm mạnh vào đầu, cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi.

“Tiểu Mật, đừng khóc. Biết sớm thì mới không bị lừa. Tuy chúng ta đã ly hôn nhưng anh cũng không thể để em bị người ta bắt nạt.” Tiêu Hàn Ý bối rối nhăn mặt, rồi choàng tay ôm tôi vào lòng.

“Anh đi đi!” Tôi không muốn nói với anh ta thêm câu nào nữa, chỉ khóc nấc lên khiến bờ vai run rẩy.

“Để anh đi mua kem cho em.” Tiêu Hàn Ý đã chạy đi nhưng thấy không yên tâm nên quay lại kéo tôi đi cùng.

“Haizzz, lại chảy máu cam rồi!” Tiêu Hàn Ý lấy khăn mùi soa, lóng ngóng lau giúp tôi.

Máu cùng nước mắt tôi vẫn rơi khiến Tiêu Hàn Ý cuống quýt đến đỏ cả mặt, những ngón tay run run, càng lau càng khiến mặt tôi nhơ nhớp máu.

“Mỗi lần em khóc anh đều không biết làm thế nào.” Tiêu Hàn Ý lắp bắp nói rồi dúi cốc kem vào tay tôi nói giống như đang nựng trẻ: “Ăn một que kem là hết khóc ngay thôi”.

“Không được chạm vào cô ấy!” Giọng nói quen thuộc cùng tiếng bước chân gấp gáp dội đến.

Gương mặt giận dữ của Mục Thần Chi hiện lên sau làn nước mắt, anh ấy thật sự nôn nóng, giật lấy cốc kem từ trong tay tôi rồi úp thẳng vào mặt Tiêu Hàn Ý.

“Đồ khốn!” Tiêu Hàn Ý ra sức đẩy mạnh Mục Thần Chí. Kem dính trên mặt anh ta dần dần tan chảy rồi nối đuôi nhau rơi xuống.

Mục Thần Chi lùi lại vài bước, vừa nhìn thấy mặt tôi nhem nhuốc máu thì lập tức co nắm đấm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn kiềm chế được.

“Mật Mật…” Mục Thần Chi dang rộng hai tay, giống như đôi cánh trên trời, chứa đựng toàn bộ ánh sáng của thế giới, vô cùng rực rỡ.

Chỉ cần một tiếng gọi nhẹ đã khiến tôi như kẻ giữa đêm khuya trôi nổi trên biển rộng không tìm được chốn về, bỗng gặp được một con thuyền cứu hộ. Tôi bất chấp tất cả lao tới, vòng tay của anh ta vô cùng ấm áp.

“Tại sao em luôn không biết cách tự bảo vệ mình như thế!” Anh khàn giọng nói, cánh tay vẫn ôm tôi rất chặt.

Tôi liên tục lấy tay quệt nước mắt, hoang mang như một đứa trẻ. Ngẩng đầu lên nhìn Mục Thần Chi, nước mắt tôi càng tuôn ra xối xả. Tôi cảm giác mọi thứ xung quanh đều biến thành màu trắng nhức mắt rồi ầm ầm sụp đổ. Tôi hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay anh.

Đứng trước Mục Thần Chi, tôi không thể giấu nổi những giọt nước mắt yếu đuối. Chỉ khi nào anh ta xuất hiện, tôi mới không phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ vì anh ta không giống những người khác. Anh ta là Mục Thần Chi, là Mục Thần Chi của tôi. Anh ta từng nói vậy.

Cuối cùng tôi cũng mơ màng thiếp đi, nhớ lại cảnh tượng cuối cùng. Ấy là ánh mắt khiến người ta vững dạ của Mục Thần Chi cùng tiếng hai người cãi cọ.

“Mục Thần Chi. Lúc nào anh cũng xuất hiện kịp thời, có mệt không hả?”

“Tiêu Hàn Ý, đừng tưởng tôi không biết anh đang giở những trò đểu giả gì.”

“Tôi đâu dám, tôi và Tiểu Mật vốn là thanh mai trúc mã. Lẽ nào tôi an ủi cô ấy mà cũng cần sự cho phép của anh sao?”

“Việc như thế chẳng phải anh đã từng làm sao? Anh có tư cách gì mà an ủi cô ấy?”

“Mục Thần Chi, tôi tặng anh một câu. Muốn người khác không biết những điều xấu xa của anh thì chỉ có cách bản thân đừng nhúng tay vào.”

“Tôi cũng khuyên anh như thế!”

* * *

Ba giờ chiều ngày thứ Bảy, chiếc xe đang chạy ngang qua đoạn đường sầm uất nhất của thành phố. Con đường này luôn rất nhiều người qua lại, nhưng tôi chẳng bận tâm đến họ.

Lúc tỉnh dậy, tôi không biết đầu óc mình bị sao nữa, chỉ có gương mặt của Tần Niệm đang xoay tít, giống như tiếng ruồi bay vo ve, tôi cố bịt chặt tai lại nhưng cũng không xua đi được thứ tạp âm ấy.

Suốt dọc đường, Mục Thần Chi đều im lặng, đậu xe đâu đấy, anh ta mới mở cửa. “Xuống xe!”

Anh ta vừa trừng mắt, nước mắt tôi lại tuôn trào, những ngón tay bám vào ghế trắng bệch. Khi tôi ngước đôi mắt đã sưng mọng của mình lên thì lại thấy như có vô số lưỡi dao sắc lạnh phi về phía mình. Mục Thần Chi nhấc tôi ra khỏi xe, vác tôi lên vai rồi bước nhanh về phòng. Tôi như bị treo ngược lên, chỉ biết gào khóc:

“Người ta đang có chuyện buồn, sao anh lại hung thế?”

“Ai cho em mặc thứ đó hả? Lại còn mặc quần chữ T màu da nữa chứ!” Mục Thần Chi cúi xuống săm soi rồi vỗ đen đét vào mông tôi.

Anh ta dựa vào đâu mà dám vỗ mông tôi chứ? Tôi có phải là trẻ con đâu! Tôi mặt đỏ tía tai, đấm thùm thụp vào lưng anh ta. “Em mặc gì thì có liên quan gì đến anh? Có phải là em tiêu tiền của anh đâu!”

“Chỉ một cốc kem là có thể mua được em sao? Còn sà vào lòng kẻ đã có vợ sao? Làm kẻ thứ ba, em thấy thú vị lắm à?” Mục Thần Chi cao giọng dạy dỗ.

Anh ta vừa hét lên một cái mà tôi đã sợ phát khóc, nước mắt lại trào ra. Tôi cố sức bấu véo vào lưng Mục Thần Chi.

“Mục Thần Chi, anh vác tôi về để ăn hiếp tôi vậy đó sao? Nếu chán tôi rồi thì anh cứ biến đi. Sao lại vỗ vào tôi chứ?”

“Ai nói anh chán em?”

“Thì anh đang chán tôi còn gì!” Tôi cấu mạnh hơn, Mục Thần Chi chỉ nghiến răng chịu đau mà không nói lời nào.

Lúc lấy chìa khóa mở cửa, anh ta mới hạ tôi xuống. Mặt tôi bị máu dồn xuống đến nỗi đỏ lựng như quả cà chua bị nhúng vào nước sôi rồi. Tôi mím miệng, trợn mắt nhìn anh ta, vì phải nén tiếng khóc nên tôi cứ nấc lên nấc xuống.

Mục Thần Chi chau mày nhìn xuống chân tôi, tôi lại sợ anh ta hung hăng thêm nữa nên lùi về phía sau một bước. Nhưng anh ta chỉ lấy một đôi dép lê rồi cúi xuống, giúp tôi cởi bỏ đôi giày cao gót, sau đó xoa bóp chân cho tôi.

“Giày cao gót mười phân, quần chữ T, áo hở ngực. Sao em không mặc luôn bikini ra đường ấy! Đi giày cao gót quá lâu, chân em sẽ bị sưng phù lên, em không biết điều đó sao?”

Mục Thần Chi bình thường đĩnh đạc là thế, giờ lại luôn miệng càu nhàu. Tôi cúi nhìn, những lọn tóc vàng nhạt cúp vào cổ chiếc sơ mi trắng tinh không có bất kỳ họa tiết hoa văn nào nhưng lại rất đẹp đẽ khi được anh ta mặc lên.

Nước mắt tôi lại rơi xuống bờ vai anh, thấm vào áo sơ mi trắng, chẳng hiểu sao tôi lại không thấy buồn nữa.

“Anh làu bà làu bàu như thể bố em vậy.” Tôi chun mũi, anh ta còn cằn nhằn ghê hơn cả bố tôi. Có điều, giờ đây tôi không được nghe những lời căn nhằn của bố nữa.

“Tiêu Hàn Ý chẳng phải bố em sao? Mua quần áo cho em, lại còn mua kem cho em ăn nữa.”

“Từng đồng xu đều do em tự kiếm, đó là em mua, em chẳng nhờ vả ai cả. Em đã buồn đến thế rồi mà anh còn hoài nghi nhân cách của em nữa sao?”

Mục Thần Chi ngước lên nhìn tôi không chớp mắt, lúc lâu sau mới nói mấy từ lạnh băng: “Tự mua cũng không được”.

Tôi ghét vô cùng cái thái độ bá đạo ấy của anh ta. Lúc bước vào phòng ngủ, tôi còn nghe thấy tiếng Mục Thần Chi giận dữ phía sau: “Cởi ngay bộ đồ tình nhân mặc để đi chơi với Tiêu Hàn Ý ra, cả cái quần chữ T màu da nữa!”.

Tôi chui vào chăn, càng nghĩ càng tủi thân, trùm kín chăn lên tận đầu đến nỗi nóng hừng hực rồi khóc lóc. Tâm trạng nhẹ nhõm đi phần nào, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

“Mật Mật.”

Ta đã chết.

“Dậy ăn cơm!”

Có việc gì thì đốt tiền vàng!

“Phó Tiểu Mật. Em dậy cho anh nhờ!”

Chết năm trăm năm rồi nhưng vẫn bị anh ta dọa cho phải giật mình tỉnh dậy!

Mục Thần Chi túm lấy một đầu chăn giật phắt ra, khuôn mặt đờ đẫn của tôi chuyển từ xanh sang đỏ. “Úi. Em cởi hết đồ ra ngủ thế sao không nói cho anh biết?”

Chẳng lẽ không cởi đồ khi ngủ sao? Mà lại là anh bắt tôi cởi đấy chứ! Tôi hoảng hốt kéo chăn trùm kín người. Khi đã chắc chắn rằng từ đầu đến chân đều được trùm kín rồi mới gào lên: “Anh ra ngoài ngay!”.

Tôi nóng toát mồ hôi nhưng vần không dám ngóc đầu lên thở trong khi mãi chưa nghe tiếng bước chân đi ra.

“Mật Mật. Em muốn ăn gì?”, Mục Thần Chi dịu dàng hỏi.

“Sao anh vẫn còn ở đó!”

“Em trùm kín rồi, anh còn đi làm gì?”

“…” Mục Thần Chi, tôi phải trả thù anh. “Có phải ăn gì cũng được không?”

“Ừm.”

“Cánh gà KFC.”

“Được.”

“Bơ chiên gà phải có vị dâu, cắt lát mỏng như cánh hoa đào.” Không làm được chứ gì?

“Cái này… không làm được.”

“Không làm được thì em không ăn.”

“Được rồi.” Mục Thần Chi gõ lên đầu tôi qua lớp chăn. “Gà con chui ra ăn cánh gà rán nào.”

Gà ăn cánh gà, thế là tự tàn sát nhau rồi còn gì. Tôi phì cười. “Mục Thần Chi, nếu anh không thể cho em ăn đúng món như thế thì sau này… đừng xuất hiện đúng lúc như vậy trước mặt em nữa.”

“Vong ơn bội nghĩa! Em không muốn gặp anh đến thế sao? Vậy nếu anh làm được, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”

“Được thôi!”



Chúng tôi bước vào chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ trong một tiệm KFC trên đường Trung Sơn. Nhân viên phục vụ lịch sự đón tiếp. “Anh Mục, xin chào!”

Thấy cô nhân viên cung kính như tiếp kiến hoàng đế như vậy, tôi bỗng có dự cảm không lành.

“Anh thường đưa bạn gái đến đây sao?”

“À, bạn gái anh chẳng ai ăn thứ này.”

Đúng đúng đúng! Người ta đều phải vào những nhà hàng năm sao, một bữa ăn tính tiền trăm tiền triệu, đâu như tôi chỉ thích ăn thứ thực phẩm bỏ đi này.

Mục Thần Chi nói với nhân viên: “Cánh gà rán, phải rán bằng bơ có vị dâu, cắt mỏng như cánh hoa đào”.

Cô nhân viên nghe xong thì ồ lên kinh ngạc rồi gắp thêm một viên đá nữa cho vào cốc nước của Mục Thần Chi.

“Rán xong gà thì lấy dao cắt nhỏ ra. Cắt xong trộn với bơ vị dâu là được.” Mục Thần Chi nói xong, quay đầu nhìn tôi cười ranh mãnh.

“Anh…”, tôi tức tối, phụng phịu nói. “Mục Thần Chi đáng chết!” Đã nghĩ ra chiêu sách ngay từ đầu, vậy mà còn giả vờ ra vẻ khó khăn để đưa tôi vào tròng nữa chứ.

“Ha ha, em cũng bắt đầu biết dùng từ ‘đáng chết’ rồi cơ đấy. Có tiến bộ.”

Tôi đảo mắt tức giận. “Một người đàn ông xấu xa như anh chạy loăng quăng ra đường, sao không có ai canh chứ?”

“Cho em cơ hội đổi lại đấy.” Mục Thần Chi ung dung nhấm nháp nước đá.

“Em muốn ăn… thịt sợi xào mộc nhĩ, cua biển, tôm hùm tại quán KFC.”

“Nghĩ xong rồi chứ, muốn đổi gì không?” Mục Thần Chi nhướn mày.

“Không.”

“Chuẩn bị thực đơn đúng như Phó tiểu thư yêu cầu. À, mang lên trước một ly kem, đừng ngọt quá, dạ dày cô ấy không tốt.”

Một tiếng sau, tôi nhìn xung quanh, khách khứa đều bốc hơi đâu hết cả. Ngó xuống bàn ăn đầy ắp của mình, tôi trố mắt ngạc nhiên. Mục Thần Chi thì vẫn nhấn nha ăn, hờ hững giải thích: “Trong lúc em tắm rửa, thay đồ, anh đã mua lại nhà hàng này. Sau này có thể đưa em đến bất kể lúc nào, em có vui không?”.

Vui cái gì chứ? Tôi ngốc nghếch bị người ta đưa vào tròng thì có!

“Mau ăn đi, bây giờ em không còn cơ hội chơi xỏ nữa rồi.”

Tôm hùm rất ngon, vị cay của mù tạt khiến người ta chảy nước mắt. Tôi ăn lấy ăn để. “Anh vẫn chiều các bé gái thế này sao?”

“Chỉ chiều bạn gái của anh thôi.” Khóe môi anh ta hơi nhếch nụ cười.

“Ồ, thế sao anh không tiếp tục chiều cô ấy?”

Mục Thần Chi ngước lên, tỏ vẻ không hiểu, cười nói: “Tính khí cô ấy thất thường, lại hay khóc nhè nên làm anh hoảng, không biết phải dỗ dành thế nào”.

“Cô ấy… chia tay anh rồi?”

“Cô ấy rất yêu một người khác.”

“Thực ra con người anh rất tốt. Sao cô ấy lại không thích anh nhỉ? Anh có thể hô mưa gọi gió, lẽ nào không có được một người phụ nữ mình ưng ý sao?”

“Trên đời này, anh chẳng thấy việc gì khó cả. Chỉ có cô ấy là người duy nhất khiến anh bất lực.” Nụ cười của Mục Thần Chi đã đượm vẻ chua chát.

“Haizzz, thực ra đối với phụ nữ, anh không nhất thiết phải cưng nựng quá, bởi như vậy sẽ khiến cô ấy thành hư. Chỉ cần trao cho cô ấy nụ hôn mãnh liệt tỏ rõ sức hấp dẫn của anh, nhất định cô ấy sẽ ngây ngất mà ngã vào lòng anh thôi.” Tôi lấy kinh nghiệm viết hơn chục bộ tiểu thuyết ngôn tình của mình ra chỉ bảo anh ta tận tình.

Mục Thần Chi phì cười, liếm môi nói: “Vậy sao? Thế để hôm sau sẽ thử”.

“Nhưng… nếu đã yêu cô ấy như thế thì sao không ở bên cô ấy?” Trong khi ngày nào cũng đến làm phiền tôi. Thật trăng hoa!

“Tính khí cô ấy thất thường, giờ cũng đang giở trò đấy.” Anh ta trộm cười. “À, cô ấy ăn hết ba cốc kem rồi.”

Hai cốc kem trống trơn trên bàn vẫn đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tôi liếc một cốc khác trong tay mình rồi lập tức đỏ mặt. “Ai lại đùa như anh chứ!”

“Ừm, dù bây giờ em chưa phải là bạn gái của anh, nhưng sau này thì chắc chắn là thế.”



Ăn xong, ánh tịch dương đã treo nơi chân trời. Mục Thần Chi lái xe đưa tôi đi lòng vòng hóng gió, tôi ngồi tựa vào ghế, cơ thể lười biếng không muốn nhúc nhích. Tâm trạng không xấu cũng chẳng tốt. Tần Niệm đã phản bội tôi, nhưng phản ứng của tôi lại không thê thảm như tôi tưởng tượng.

“Chiếc xe này màu hồng phấn, em thấy thế nào?” Anh ta nhướn mày.

Chiếc xe mà người ta vẫn đồn rằng giá hơn hai mươi triệu nhân dân tệ - Maybach Landaulet – sặc mùi tiểu thuyết ngôn tình, nhưng thật sự không phù hợp với một người bề ngoài lạnh lùng mà nội tâm lại khó đoán như Mục Thần Chi.

“Cũng giống như anh mặc một cái áo sơ mi màu trắng sữa có in hình quả dâu tây hồng, lập dị hệt như vật thể ngoài hành tinh ấy.” Có người đàn ông nào ba mươi mốt tuổi lại đi trang trí xe màu hồng rực như thế không?

Mục Thần Chi cười khì một tiếng. “Lập dị một chút mà có thể khiến em vui thì cũng đáng lắm chứ!”

“Nói làm người ta cảm động quá ta. Vậy bây giờ anh đi mua ngay một chiếc áo như em vừa miêu tả rồi mặc đưa em đi dạo phố nhé.” Tôi đang ôm hận mà không có cơ hội báo thù đây.

Anh ta kinh ngạc “ồ” lên một tiếng, rồi lắc đầu. “Em đó, mưu mẹo quá đấy.”

“Có đi mua không?” Thấy Mục Thần Chi đăm chiêu xoa cằm, tôi liền kéo tay anh ta lắc mạnh. “Mục Thần Chi. Đi đi mà.”

“Ơ kìa, anh đang lái xe đấy!” Mục Thần Chi bất lực lườm tôi một cái, sau đó lại chuyển giọng nhẹ nhàng: “Đúng là tai họa mà. Thôi tùy em vậy!”.

Vào cửa hàng, tìm mãi cũng không thấy chiếc áo phông nào có in hình quả dâu hồng, cuối cùng tôi quyết định chọn chiếc áo kẻ sọc đen trắng.

“Em không thấy cái này giống ngựa vằn à? Hự, giống hệt áo tử tù.” Mục Thần Chi rất có ác cảm với những thứ quần áo teen như thế.

“Em thấy rất đẹp mà.” Tôi soi gương ướm thử áo.

“Trên áo viết cái gì thế?” Mục Thần Chi nhìn dòng chữ trên áo, đọc to, Tôi chỉ rửa bát, không ăn cơm. Rồi lập tức nổi đóa lên: “Phản đối!”.

Nhân viên bán hàng vội vã giải thích: “Đây là áo đôi. Trên áo nữ có dòng chữ Tôi chỉ ăn cơm, không rửa bát”.

Tôi làm bộ lục ví tiền nói: “Cho vào túi đi, áo này em mua cho chú của em chứ không phải mua cho anh ta đâu”.

“Chú!”, Mục Thần Chi cao giọng. “Được lắm, Phó Tiểu Mật. Em vừa ý rồi chứ? Anh sẽ mặc!”

Tôi cười ranh mãnh rồi chạy đến chỗ giá treo quần, Mục Thần Chi cũng lẵng nhẵng theo sau. Thấy chiếc quần cạp trễ trong tay tôi, anh ta chỉ biết nhăn mặt, nhắm tịt mắt lại rồi buông một câu: “Có voi đòi tiên!”.

Không phải ai cũng có cơ hội bắt nạt Mục Thần Chi. Tôi đã đạt được mục đích, bèn giả vờ nũng nịu: “Anh đồng ý với em rồi mà!”.

Mục Thần Chi vò đầu bứt tai đi đến quầy thu ngân. Tôi nhìn thấy anh ta rút từ trong ví ra một tấm thẻ tín dụng, nói vài câu với nhân viên bán hàng khiến cô ta cười tươi như hoa nở, sau đó hớt hải chạy đi đóng cửa lại rồi treo tấm biển: Cửa hàng tạm nghỉ.

Ba mươi phút sau. Một đôi nam nữ khoác trên mình bộ áo đôi giống hệt như hai tử tù sánh bước đi dạo giữa dòng người qua lại. Bất kể là ánh trăng, ánh đèn hay ánh mắt, tất cả đều tập trung vào người con trai đi cạnh tôi.

Một người đàn ông ba mươi mốt tuổi mặc chiếc áo phông có nơ hình con bướm, chiếc quần cạp trễ ôm trọn đôi chân dài để lộ ra vòng eo nhỏ. Tôi thề rằng, hình tượng ấy còn gợi cảm hơn gấp bội lần so với một hot girl mặc áo lót đen cỡ 36rồi cố chèn ngực đến mức để lộ ra những đường nét gợi cảm. Mà không đúng, đây đích thực là vẻ đẹp đến mức kinh ngạc, không gì có thể so sánh nổi.

“Mục Thần Chi, ai cũng nhìn anh kìa! Anh nói xem, nếu nhân viên công ty được chiêm ngưỡng ông chủ vốn lạnh lùng của mình ăn vận kiểu này thì… Hi hi.” Tôi cười gian xảo.

“Anh chẳng bao giờ quan tâm xem người khác nghĩ mình như thế nào, chỉ cần một người vui là được.” Đôi môi mỏng quyến rũ của anh mấp máy, bước chân thong dong.

Anh ta tự tin quá khiến tôi chẳng thể bắt nạt được. Vừa ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen, sáng, ánh nhìn mê hoặc như những bông tuyết rơi lấp lánh cùng đôi mày dài rậm như hai cánh cung của anh mà tim tôi như có luồng điện xoẹt qua.

“Này, Mục Thần Chi, từ sau anh đừng có chọn thời điểm để xuất hiện đúng lúc như thế nữa có được không?” Phải tránh xa những vật nguy hiểm.

Sắc mặt bỗng vô cùng khó coi, đôi mày nhướn cao rồi nở nụ cười chế giễu. “Sao anh lại quên được trong từ điển của em chỉ có từ chơi xỏ thôi nhỉ? À quên, còn có cả câu châm ngônthà đặt cược còn hơn chịu thua nữa. Nhưng anh cảnh báo em, qua cầu rút ván nhiều lần thì sẽ chuốc họa vào thân đấy.”

* * *

Tôi và Tô Na Na sánh vai bước vào tòa giảng đường thì thấy Tần Niệm đang ngồi trong đại sảnh, đầu cúi gằm. Nhìn thấy tôi thì tiến lên một bước nhưng lại ngại ngùng không dám đến gần.

Tôi cắn môi rồi đi thẳng lên lầu. Lúc đến chỗ ngoặt cầu thang thì nghe có tiếng bước chân lộp cộp phía sau. Tần Niệm túm chặt lấy cánh tay tôi, cúi đầu nói: “Xin lỗi em”.

“Ồ, thầy Tần, tối qua thầy đi đâu mà ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, bây giờ còn dám đến đây sao? Thỏ nhà tôi đã tìm được người mặc chung áo đôi rồi!” Tô Na Na chống nạnh mỉa mai.

Lúc này, đôi mày của Tần Niệm chau lại, khàn giọng nói: “Tiểu Mật, là ai vậy?”.

“Bây giờ em không muốn nói chuyện.”

Tôi vừa đi được hai bước thì bị Tần Niệm ôm chặt từ phía sau, thở thật mạnh hồi lâu rồi không ngừng nói: “Anh sai rồi, anh sai rồi”.

“Giờ thầy lại có vẻ thân mật với người ta quá nhỉ, sao trước đây thầy không như thế?” Tô Na Na liếc xéo Tần Niệm một cái rồi đi khỏi.

“Anh không cần giải thích. Chúng ta vốn dĩ chẳng là gì.” Tôi muốn gỡ tay Tần Niệm ra nhưng anh ta vẫn ôm chặt tôi, các ngón tay run run, tôi lại không nỡ. Trong khoảng khắc, vòng tay siết chặt ấy khiến tôi ngỡ rằng Tần Niệm thật sự không muốn rời xa.

“Anh không biết phải giải thích thế nào. Nhưng Tiểu Mật, em hãy tin anh, anh không cố ý.”

“Uống quá chén? Bị người ta lừa vào tròng? Hay là dùng thuốc?”

Tần Niệm sững lại một lúc rồi lắc đầu. “Không phải.”

Nếu anh ta đã không tiện nói nguyên nhân thì tôi cũng không muốn hỏi thêm nữa, dù sao chuyện cũng xảy ra rồi.

“Xin em tha thứ cho anh.” Tần Niệm nắm tay tôi, giống như một đứa trẻ phạm tội biết lỗi.

Trong khoảng khắc mười ngón tay đan vào nhau, bỗng có tia sáng ẩm ướt chiếu vào trong mắt tôi, có chút mệt mỏi, giây phút ấy, tôi cảm thấy bàn tay Tần Niệm sao mà lạnh thế. Cái lạnh của anh ấy đối với tôi luôn luôn không thay đổi. Picasso từng nói: Tình yêu là thứ không tồn tại, mà chỉ tồn tại những thứ minh chứng cho nó. Ngay cả những thứ để minh chứng ấy, tôi cũng không có. Tôi chỉ biết rằng mình yêu Tần Niệm, rất yêu. Bởi thế tôi nắm chặt tay anh ấy, không muốn buông ra dù bàn tay tôi cũng đang rất lạnh.

Tần Niệm không nói thêm điều gì, ôm chặt tôi hơn nữa.

“Cảm ơn em?”

“Không sao đâu, đau khổ là thứ mà ta không nên phung phí đến hết. Tần Niệm, anh đừng lãng phí nó, bởi em cũng không còn nhiều nữa.”

“Anh hiểu, anh bảo đảm là sẽ không có lần sau.”

Tôi ngước mắt nhìn, sắc mặt Tần Niệm lẫn trong ánh sáng nhưng tôi có cảm giác mình đang nhìn làn khói rực rỡ từ khoảng cách rất gần.

* * *

Tan học, tôi hớt hải chạy xuống lầu. Mưa vẫn cứ rơi, đến khi những sinh viên khác về hết thì Tần Niệm mới gọi điện đến.

“Xin lỗi em, hôm nay anh có việc gấp nên không đến đón em được. Em nhớ bắt xe về sớm, đừng đi xe buýt. Đứng đợi ở bến xe lạnh lắm.

Tôi có chút thất vọng, cố gắng “vâng” một tiếng.

“Tiểu Mật…” Giọng Tần Niệm bỗng trầm xuống, rất khẽ, nghe thật dịu dàng và hấp dẫn. “Anh sẽ nhớ em.”

“Em càng nhớ anh hơn.”

Những giọt mưa nhảy nhót trên nền đất như từng lớp sóng trắng vỗ bờ. Tôi đội cặp sách lên đầu chạy một mạch đến cổng trường thì không thể chạy tiếp được nữa. Tôi không sợ cảm do ngấm nước mưa, chỉ sợ khi bị cảm sẽ phải nghỉ học, như thế sẽ không thể gặp được Tần Niệm.

Tôi đứng dưới mái hiên đợi mưa ngớt, toàn thân ướt sũng, vừa đói vừa lạnh, chợt nhìn thấy chiếc lòng đỏ trứng đang đậu bên đường.

Người đàn ông mặc áo khoác sẫm màu, từ tốn mở cửa xe, bật chiếc ô tối màu rồi bước lại về phía tôi.

Qua làn mưa dày, vừa nhìn tôi đã nhận ra anh ta. Không, đúng ra là tôi bị anh ta thu hút. Thân hình cao lớn như được bao bọc bởi màn mưa mông lung, bước đi trang nhã, cho dù đôi giày đen giẫm trên mặt đường làm nước mưa bắn lên ướt cả gấu quần cũng không làm giảm bớt vẻ trang nhã ấy, trái lại, nó càng tôn lên vẻ phong độ và quý phái khác thường.

Một người đàn ông điềm đạm, nho nhã, một người có thể làm cho cả mưa gió và trời đất cùng hòa theo bước chân – Mục Thần Chi.

Anh ta càng lúc càng đến gần, tôi nhớ đến lời cảnh báo của Tô Na Na, nhưng vừa nhấc chân thì đã thấy Mục Thần Chi giơ cao chiếc ô hơn một chút, vội vã lên tiếng: “Em đứng nguyên đó! Trời đang mưa to, để anh đến”.

Không phải tôi muốn tiến đến bên anh ta, mà là muốn né tránh. Nhìn Mục Thần Chi bước đi nhanh hơn, gấu quần cũng ướt quá nửa, tôi thấy hơi áy náy: “Ưm… Mục Thần Chi, trùng hợp thật!”.

“Vừa hay đi ngang đây, thấy có con thỏ ướt như chuột lột.” Anh ta chun mũi, khóe mắt lộ rõ nét cười, một tay che ô cho tôi, tay còn lại thì cởi nút áo khoác.

Tôi vội nói: “Mục Thần Chi, em đang đợi taxi”.

Mục Thần Chi do bận một tay cởi áo khoác nên chiếc ô lệch về một bên khiến mưa rơi ướt cả bả vai. Không cần đến sự giúp đỡ của tôi, anh ta cầm thẳng ô lên rồi khoác áo cho tôi. Tất cả những động tác đó đều thực hiện bằng một tay nhưng không hề gượng gạo.

“Em đợi taxi.” Tôi nhắc lại.

“Ôi, thì đi xe của anh, không có đồng hồ đo kilomet cũng chẳng sao. Là chiếc lòng đỏ trứng mà em thích đấy!”, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta không dễ gì từ chối. Rồi Mục Thần Chi khoác vai tôi đi về phía xe.

Không khí trong xe đủ khiến tôi ấm áp trở lại. Mục Thần Chi đưa khăn cho tôi lau tóc, liếc thấy ánh mắt tươi vui của anh ta tôi bỗng bất an. “Anh Mục lần này đi qua đây là có việc gì thế?”

Anh ta bật cười rồi cứ cười mãi. Thấy ống tay áo của anh ta vẫn ướt sũng mới chợt nghĩ ra, chắc lúc nãy Mục Thần Chi che hết ô cho tôi nên mới bị ướt như thế. Nếu anh ta bị cảm thì tôi lại mắc thêm một món nợ ân tình nữa. Thế là tôi lấy khăn vừa lau cánh tay cho anh ta vừa nói: “Tháng này anh đã tình cờ như thế tới mười chín lần rồi”.

“Ồ, nhiều thế ư? Thôi được, anh thừa nhận là anh nhớ em nên mới đến.”

“Nhớ em mười chín lần?”

“Nếu em thấy ít, anh có thể tăng thêm mấy lần nữa.”

“Anh Mục nên nhớ bạn gái của mình chứ?”

“Thì đang nhớ đây!” Anh ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi bối rối.

“Anh Mục, nếu trước đây tôi có nói gì khiến anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Tôi và bạn trai đã tốt đẹp trở lại rồi.”

Tôi còn chưa nói hết ý thì Mục Thần Chi đã ngắt lời, cười nói: “Anh hiểu lầm cái gì hả? Anh ta nói thích em và muốn em làm bạn gái sao?”.

“…” Tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt.

Không phải, tất cả đều không phải. Cho dù đã giảng hòa nhưng Tần Niệm chưa bao giờ thừa nhận tôi là bạn gái của anh ấy, thậm chí cũng chưa từng nói thích tôi.

Mục Thần Chi tập trung lái xe. Vì khoảng cách rất gần nên tôi còn ngửi thấy cả hương thơm thanh khiết tỏa ra từ người anh. Rất thanh khiết, thêm vào đó là không khí ấm áp trong xe tạo nên hương thảo mộc ngọt ngào, mơn trớn.

Xe dừng lại trước cửa một nhà hàng năm sao. Mục Thần Chi nói thay đồ và ăn tối xong sẽ đưa tôi về nhà. Tôi cũng không muốn từ chối.

Tôi ngồi trên sô pha trong đại sảnh đợi Thần Chi gọi đồ ăn, tiện tay cầm một tờ Tạp chí Thời trang để xem. Đúng lúc ấy, tôi phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc. Tần Niệm đang ngồi ở cách tôi không xa, cúi đầu khuấy tách cà phê, ngồi đối diện là một cô gái trẻ, mái tóc uốn xoăn gợn sóng màu, vô cùng xinh xắn với bộ đồ mới nhất do hãng Dior thiết kế.

Tần Niệm, lời hứa của anh rẻ mạt đến thế sao?

Tiếng mưa ngoài cửa sổ thật ồn ào, cho dù tôi sớm biết thứ mình nên tin tưởng là chính bản thân mình chứ không phải Tần Niệm, nhưng những giọt mưa ngoài kia vẫn như vô tình trút thẳng vào trái tim tôi. Nước chảy đá mòn, những hạt mưa rơi xuống càng lúc càng nhiều khiến thịt da tôi tê dại. Mỗi giọt mưa làm cho vùng nước xoáy càng sâu hơn, tôi như đang ngụp lặn trong đó, dù giãy giụa thế nào cũng không bò lên được.

Tôi nghĩ, bộ dạng của mình chắc là nhếch nhác lắm, nếu không thì tại sao Mục Thần Chi trở lại, vừa nhìn thấy tôi đã sửng sốt chau mày. Bàn tay cầm tạp chí run run, lúc đứng dậy, tôi còn va vào bàn uống trà khiến nó lệch khỏi vị trí. Cú va quá mạnh, thu hút ánh mắt tò mò của rất nhiều người. Tôi không biết trong số họ có Tần Niệm hay không, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ lấy tay xoa xoa đầu gối rồi vội nói với Mục Thần Chi: “Chẳng phải anh nói là đi thay đồ sao? Đi thôi, nhanh lên”.

Mục Thần Chi quay sang nhìn Tần Niệm, rồi quay lại nhìn tôi. Ánh mắt như muốn nhìn tận tâm can tôi. “Đau lắm phải không?”

“Không, một chút cũng không.”

Mục Thần Chi nhướn mày, chúng tôi vừa đi được vài bước thì Tần Niệm và cô gái nọ bước đến. Tôi cúi gằm mặt, chỉ nhìn thấy bàn tay mịn màng của cô gái vẫn khoác chặt cánh tay Tần Niệm. Còn cần nhìn thái độ của họ sao? Chỉ cần thấy một động tác ấy thôi đã đủ khiến tôi thấu hiểu thế nào là nỗi đau như cắt. Tôi như rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

“Hai người?” Cô gái nọ vừa cất tiếng đã khiến tôi sững sờ. Sở Mộng Doanh! Quả nhiên là Sở Mộng Doanh, bạn gái của Tần Niệm.

Hai người họ là một đôi thanh mai trúc mã. Tần Niệm thích Mộng Doanh từ thời học tiểu học, đến khi lên trung học và đại học, hai người đều học chung lớp rồi cùng ra nước ngoài. Tình cảm mười mấy năm như thế thì sao có thể chia tay được chứ?

Những gì Tô Na Na nói đều đúng, tôi thật sự ngốc, đại ngốc. Đầu óc tôi hỗn loạn giống như muôn vàn chiếc lông vũ xổ tung ra từ chiếc gối rách, không thể phân loại, cũng chẳng thể thu gom lại được. Bỗng có cảm giác không phải mình đang đứng trong đại sảnh diễm lệ mà là giữa bến xe hỗn tạp, đâu đâu cũng không thấy người, vừa ồn ào, vừa phức tạp, vừa nguy hiểm. Tôi phải đi khỏi đó ngay lập tức nhưng lại chẳng thể xác định được phương hướng.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, chỉ cần chút ấm áp đó thôi cũng giúp tôi vững lòng, như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng. Mục Thần Chi khoác vai tôi, tay còn lại giúp tôi chỉnh lại áo khoác.

“Phó Tiểu Mật, anh ấy là bạn trai của cô sao?”, Sở Mộng Doanh hỏi.

Tôi mụ mẫm gật đầu, có cảm giác cánh tay Mục Thần Chi khoác trên vai mình khẽ run. Giọng nói vốn luôn nhã nhặn của anh ta cất lên liền sau đó: “Phó Tiểu Mật là vị hôn thê của tôi”.

Sở Mộng Doanh “ồ” lên một tiếng rồi nở một nụ cười khó hiểu.

Họ quen nhau sao?

Đầu óc tôi chẳng còn chỗ nào để nghĩ đến việc đó nữa. Khi Mục Thần Chi ôm tôi đi về phía thang máy, trái tim tôi lạnh buốt, bởi Tần Niệm không hề đưa ra dù chỉ một lời giải thích.

Tôi loáng thoáng nghe thấy Sở Mộng Doanh nói với Tần Niệm: “Anh thật biết nhịn đấy!”.

Tần Niệm trả lời khô khan: “Em nói ít đi có được không?”.

Tôi lóng ngóng thay quần áo, rồi lại lóng ngóng ăn như một con rối, ngoại trừ việc còn có thể cử động được ra thì lục phủ ngũ tạng của tôi đều như bị móc ra hết. Tôi cũng không biết mình ngồi lên xe từ lúc nào.

Trong đầu tôi chỉ có hình ảnh của Sở Mộng Doanh, vẻ cao quý, nho nhã của cô ta, từng cử chỉ lời nói của cô ta, rồi cả cảnh cô ta khoác tay Tần Niệm, nói với giọng đầy kiêu hãnh. Đã năm năm rồi nhưng dường như cô ta không hề thay đổi, ngay cả từng sợi tóc cũng thấm đầy mùi hương công chúa.

Lần đầu tôi nhìn thấy Sở Mộng Doanh là dưới gốc cây hoa đào trong sân trường. Khi các học sinh khác đều vội vã đi qua, cô ta vẫn lặng lẽ đứng đó. Nhưng chỉ cần thế thôi thì vạn vật xung quanh cũng đều trở thành nền. Những lá cây xung quanh vốn rất đỗi bình thường, thế mà bỗng chốc trở nên lấp lánh đến mê người bởi có sự xuất hiện của Sở Mộng Doanh.

Cô ta đang đợi Tần Niệm, ánh mắt ngại ngùng, giống như hai hồ nước thu long lanh dưới hàng mi dài. Vừa thấy tôi, cô ta liền bỏ chạy làm những sợi tóc hoa vàng phấp phới, lấp lánh dưới ánh mặt trời, chiếc váy màu trắng cũng nhịp nhàng tung tăng theo gió. Nhìn cô ta giống hệt một nàng bướm xinh.

Sở Mộng Doanh là công chúa, còn Tần Niệm là hoàng tử trong truyện cổ tích. Một đôi trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Dù cho hoàng tử không thể cùng công chúa sống bên nhau hạnh phúc thì cũng sẽ tuyệt đối không yêu người con gái khác.

Tôi là gì chứ? Từ nhỏ đã toàn bị người khác bắt nạt, ai ai cũng coi khinh. Hồi nhỏ, đám trẻ thường vây quanh tôi xô đẩy, ném đá, đến mức đầu tôi thường bị ném cho chảy máu. Chúng còn thường chế giễu tôi là con của tội nhân. Trong lớp, hễ ai mất thứ gì thì người bị nghi ngờ đầu tiên luôn là tôi. Cứ mỗi lần như vậy là tôi lại đánh nhau với lũ bạn cùng lớp. Ban đầu là chúng đánh tôi, sau là tôi đánh chúng. Dù sao thì từ nhỏ cũng chưa có ai làm bạn với tôi, đến nỗi chơi nhảy dây, tôi cũng phải mắc dây vào gốc cây, rồi lại tự hát cho mình nghe, cười một mình đầy ngốc nghếch.

Tôi còn không bằng một nữ tì kém cỏi, cứ mỗi lần chơi trò trượt dốc bị ngã nhào, tôi lại tự bò lên chọn một tư thế đẹp đẽ hơn để trượt tiếp, trượt đến lúc chỉ còn biết cười. Đúng, tôi phải cười, nhưng giờ đây, những sợi lông thỏ của dây đeo điện thoại đều ướt sũng khiến tôi không thể cười nổi, hai mắt cay sè, tôi quay mặt áp vào cửa xe, những giọt nước mắt cũng lười nhác rơi xuống theo lớp cửa kính. Tôi cảm nhận rõ hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt.

Mục Thần Chi bình thường lái xe rất cẩn trọng, thế mà hôm nay lại phóng như bay. Bỗng chốc vọt qua một chiếc xe đang chạy rất nhanh khác tạo thành hai vệt khói dài, toàn thân tôi cũng bị lắc lư chao đảo.

“Nếu anh thấy em phiền phức thì cho em xuống đây đi.” Lúc anh ta không nói, các đường nét trên khuôn mặt đều đanh lại, trông rất đáng sợ. Tôi không biết tại sao bỗng dưng anh ta lại tức giận, hai tay nắm chặt lấy dây an toàn.

Anh ta hắng giọng, nở nụ cười kỳ quái. “Anh không phải bạn trai em sao?”

“Lúc nãy… anh đừng cho là thật.”

Mục Thần Chi đạp mạnh chân ga. Tôi suýt nữa thì đổ nhào về phía trước, dây an toàn cũng cọ xát vào ngực, đau rát.

Cần gạt nước làm việc hết công suất, lau hết lớp nước mưa này tới lớp khác, những ngón tay nắm chặt vô lăng bỗng chốc thả lỏng rồi nắm chặt, lạnh lùng quát lên: “Xuống xe! Cút!”.

Anh ta chưa bao giờ tức giận với tôi như thế.

Tôi cắn môi nhưng không biết phải nói gì, liền mở cửa bước xuống xe. Những giọt mưa vẫn xối xả rơi, quần áo dính bết vào người, tôi cũng không thấy lạnh. Bởi tôi đã ướt, đã lạnh từ lâu rồi. Tôi chỉ thấy mỗi bước đi sao khó khăn quá, bàn chân cũng không nhấc lên nổi. Chưa đi được mười bước, tôi đã khóc tức tưởi, hai bờ vai cũng run theo từng tiếng khóc.

Phía sau vẳng đến tiếng khởi động xe, chiếc xe của Mục Thần Chi giống như mũi tên bật ra khỏi dây cung, mất hút trong đêm mưa mịt mùng.