"Uy Liêm, cậu thật khiến tôi thất vọng." Tần Lạc thở dài nặng nề, "Gây ra chuyện lớn thế này mà cuối cùng vẫn thất bại. Giờ thì phiền phức rồi."
Uy Liêm biết mình không còn gì để nói. "Tôi xin lỗi."
"Tôi thật sự không thể tin rằng, ba tên tinh anh của đội cận vệ mà lại không bắt được một người phụ nữ." Tần Lạc nhớ lại những lời chỉ trích sắc bén của Tát Sa, khiến việc xử lý hậu quả trở nên đau đầu hơn. "Việc này khiến tôi nghi ngờ năng lực của đội cận vệ, có lẽ cần phải huấn luyện lại."
Uy Liêm cũng không thể tin được. Rõ ràng anh ta đã chọn những người mạnh nhất, vậy mà kết quả lại khiến anh ta mất mặt. "Tôi thật sự cảm thấy xấu hổ."
"Sau lần này, Tát Sa nhất định sẽ rất cảnh giác, e là chúng ta không có cơ hội ra tay lần nữa." Tình hình đã đến mức này, phàn nàn cũng vô ích. Tần Lạc quay sang người đàn ông ngồi trên ghế dài. "Tu Nạp, có lẽ chúng ta đã đánh giá sai, e rằng cô ta không liên quan đến Thần Quang. Cậu còn nhớ hai câu hỏi của cô ta không? Tôi nghi ngờ cô ta có liên hệ gì đó với phù thủy của Sa San."
Tu Nạp không nói gì, sự im lặng của anh gần như rơi vào trạng thái phát ngốc.
"Tu Nạp?" Tần Lạc có chút ngạc nhiên. "Tôi nghĩ tốt hơn là nên điều tra kỹ lưỡng."
"Tạm thời dừng ở đây thôi." Cuối cùng Tu Nạp cũng lên tiếng, nhưng không đưa ra bình luận gì. "Ngày mai, cậu thay tôi xin lỗi Tát Sa. Tôi tin là hắn sẽ không truy cứu thêm."
Lấy danh nghĩa của quan Chấp Chính để xin lỗi một đặc sứ ngoại tộc, xét về mặt nghi lễ cũng đủ để bù đắp lại. Vì sai lầm cá nhân mà khiến danh dự của quan Chấp Chính đế quốc bị tổn hại, Uy Liêm cảm thấy không còn mặt mũi nào. "Vụ việc lần này, tôi hoàn toàn có trách nhiệm, xin nhận hình phạt giáng chức."
Tu Nạp không có ý kiến. "Hình phạt sẽ bàn sau khi trận chiến ở Sa San kết thúc. Giờ cậu có thể lui xuống."
Uy Liêm không nói thêm gì, cúi chào rồi lặng lẽ lui ra.
Tần Lạc nhìn bạn mình, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Tu Nạp im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng trả lời. "Dù cô ta là mật thám, nhưng dùng cách này để đối phó với một phụ nữ, thực sự quá đê tiện."
Tần Lạc không tán thành. "Từ khi nào cậu trở nên như một thân sĩ thế? Tôi không nhớ cậu từng bị ràng buộc bởi bất kỳ quy tắc nào."
"Đôi mắt của cô ta rất giống Y Lan, cả thần thái nữa." Tu Nạp đặt tay lên mắt mình, giọng nói hơi mơ hồ.
Tần Lạc sững người. "Tôi không thấy điều đó."
"Có lẽ là ảo giác của tôi." Cảm xúc quá đỗi giống nhau giữa ký ức và hiện thực chồng lên trong chớp mắt, khiến máu anh gần như đông cứng.
"Cô ấy đã chết rồi, cậu còn muốn phủ nhận bao lâu nữa?" Tần Lạc xoa xoa trán, dù biết vô ích nhưng vẫn cố khuyên bạn mình thêm lần nữa. "Tôi nghĩ cậu nên đối diện với thực tại, đã mười năm rồi. Cậu nên yêu lại, tìm một người phụ nữ khác sống như một người đàn ông bình thường."
Tu Nạp không trả lời, hồi lâu sau mới mở tay ra, nhìn vào khoảng không trong lòng bàn tay mình. "Lạc, cậu đã từng yêu ai chưa?"
"Nếu cậu đang nói đến việc biến tôi thành cái xác không hồn như cậu bây giờ, thì tôi mừng là mình chưa bao giờ trải qua điều đó." Tần Lạc thở dài. "Hãy thử yêu một người phụ nữ đi, cậu sẽ thấy việc yêu lại không khó chút nào, hoặc thậm chí yêu vốn chẳng quan trọng đến thế."
Tu Nạp như đang trôi lạc trong suy nghĩ của chính mình, gần như tự nói với bản thân. "Tôi cảm thấy một sự trống rỗng không thể kiềm chế, không có gì có thể làm nó dừng lại. Mỗi ngày đều là những việc tẻ nhạt và vô nghĩa, trên bàn luôn chất đầy những tài liệu cần xử lý, những gã đàn ông tranh đoạt quyền lợi cùng những phụ nữ nông cạn đều đáng chán như nhau. Đám quý tộc hào nhoáng bên ngoài nhưng bị dục vọng mê hoặc, còn đê tiện hơn cả đám lưu manh ở khu ổ chuột, và những kẻ dân đen ngu muội, đáng thương, bị quyền lực chà đạp nhưng vẫn cuồng tín tôn thờ nó... Tôi thật ghen tị khi cậu có thể tìm thấy niềm vui trong đó." Edit: FB Frenalis
Tần Lạc lặng thinh, hồi lâu mới phản bác. "Tại sao cậu lại không thể? Cậu đứng trên quyền lực, danh dự và vinh quang đều tập trung trong tay cậu, sao cậu lại để quá khứ trói buộc mình như thế?"
Tu Nạp không giải thích thêm, cũng chẳng thể giải thích.
Đã từng có lúc anh trải qua rung động và hạnh phúc, đắm chìm trong đôi mắt dịu dàng sáng ngời, say đắm từng nụ cười khiến trái tim anh rung động, mê đắm trong thứ mà anh tưởng chỉ là ham muốn, để rồi khi mất đi mới nhận ra đó là tình yêu. Thứ vật chất kỳ diệu và vô hình đó tồn tại trong đôi mày, ánh mắt, hơi thở và linh hồn của cô. Đến khi cô ra đi, nó biến thành một nhà tù giam cầm anh khỏi mọi niềm vui.
Mười năm trước, vào khoảnh khắc cuối cùng, tiếng thì thầm nhẹ hơn gió bên ngoài chiếc xe ngựa ấy mãi mãi vang vọng trong ký ức sống động.
Cô thực sự đã trao cho anh sự tự do, nhưng cũng lấy đi trái tim anh.
Và rồi, mang nó theo cô xuống mồ.
*****
Việc xảy ra bất ngờ trong bữa tiệc đã khiến Bộ Trưởng Tư Pháp sinh nghi, nhưng trước khi anh ta kịp lệnh điều tra kỹ lưỡng, Ngải Vi đã lần nữa thoát khỏi tầm kiểm soát.
Có lẽ phải cảm ơn vết thương đáng sợ ở đôi mắt. Dù nhìn rất doạ người nhưng ngoài việc sợ ánh sáng, thị lực của cô không bị ảnh hưởng nhiều, ngược lại còn giúp Tát Sa mất cảnh giác. Cô lợi dụng cơ hội đó để trốn thoát, vượt qua trạm gác trước bình minh.
Thấu kính tinh thạch trong tay Tát Sa giờ cô cũng chẳng cần nữa, vì Sa San đã ở ngay trước mắt. Cô sử dụng con đường mòn ít người biết, ngày đêm gấp rút lên đường, cuối cùng đã thâm nhập thành công vào bên trong thành ngay trước thềm cuộc chiến xảy ra.
Bầu không khí tại Sa San vô cùng ảm đạm.
Mặc dù Lâm Tích đã phong tỏa tin tức về việc Lợi Tư phá vỡ liên minh, nhưng việc vị thần bách chiến bách thắng của đế quốc đích thân dẫn đầu hàng trăm ngàn quân đang tiến sát biên giới lãnh địa, vẫn khiến dân chúng trong thành chìm trong nỗi sợ hãi chưa từng có.
Công tước Vĩ Khắc cuống cuồng lo sợ, tìm mọi cách để chạy trốn trước khi thành Sa San sụp đổ.
Khi tình hình đến hồi kết, Lâm Tích lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta trấn an dân chúng, chỉnh đốn quân đội, thúc giục binh lính củng cố phòng tuyến, chờ đợi cuộc chiến cuối cùng một cách cực kỳ điềm tĩnh. Sự tuyệt vọng tràn lan trong quân đội dần được chuyển hóa thành bi tráng nhờ sự bình tĩnh của anh ta. Bóng tối tiêu cực mà Ngải Vi mang lại từ việc phản bội dần tan biến, đội quân suy sụp một lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu. Với tư cách là tộc trưởng, Lâm Tích đã thể hiện những phẩm chất xuất sắc nhất vào thời khắc cuối cùng.
Lâm Tích ít khi nghỉ ngơi, gần như dành hết thời gian cùng với quân đội và dân chúng, mãi đến khuya mới trở về nơi ở. Nhiều năm qua, áp lực đè nặng đã tôi luyện cho anh ta khả năng kiểm soát tuyệt vời, nên khi phát hiện trong phòng có thêm một bóng người, anh ta không hề hoảng loạn.
Sự im lặng kéo dài trong chốc lát, bóng người bên cửa sổ lên tiếng. "Xin lỗi, chỉ có cách này tôi mới có cơ hội nói chuyện."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Lâm Tích lập tức nín thở, giọng anh ta lạnh lùng hơn cả băng tuyết. "Ngải Vi? Cô quay lại làm gì?"
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Ngải Vi không cảm thấy ngạc nhiên trước sự thù địch của Lâm Tích: "Có một chuyện mà tôi buộc phải để anh biết."
Trong lòng Lâm Tích không khỏi cười khẩy. Anh ta đã từng tin tưởng cô biết bao, tin đến mức cho cô tự do, để cô rời đi. Nhưng cô đáp lại bằng gì? Cô phản bội, gia nhập hàng ngũ của Tát Sa. Anh ta biết rõ rằng lần này không thể giữ nổi thành Sa San, không phải vì sự chỉ huy của Tu Nạp, mà vì Ngải Vi đã bán đứng tất cả những thông tin phòng thủ. Hành động của cô biến anh ta thành trò cười thảm hại.
Anh ta nên giết cô, treo đầu cô lên tường thành để báo cho quân chính phủ biết rằng đó là cái kết duy nhất cô xứng đáng nhận.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng nơi màn cửa, Lâm Tích chậm rãi hỏi: "Cô định lấy đầu tôi hay khuyên tôi đầu hàng? Chính phủ đã cho cô điều gì mà khiến cô không tiếc mạng mình để đến đây ám sát?"
Cô không trả lời, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.
Ánh đèn bên ngoài hắt lên đôi tay trắng muốt mềm mại của cô, trên những ngón tay mảnh khảnh là một sợi dây da, treo lơ lửng một chiếc chìa khóa đồng kỳ lạ, có viên đá quý cổ xưa sáng lên lấp lánh nơi cán chìa.
Cô nhẹ nhàng ném chiếc chìa khóa vào tay Lâm Tịch. Anh ta liếc qua một cái rồi hỏi: "Cô lại định giở trò gì đây?"
Gương mặt Ngải Vi ẩn mình trong bóng tối, lời nói cũng vang lên từ nơi u tối. "Ba ngày nữa, sẽ có một đoàn thuyền cập bến bờ biển Sa San. Họ sẽ đưa tộc nhân của anh đến quốc gia Tháp Hạ bên bờ Tây Âu."
Một câu nói đã lập tức khiến Lâm Tích khựng lại, bàn tay vừa định lấy súng cũng bất chợt dừng lại.
"Quốc gia Tháp Hạ có đất rộng người thưa, ven biển có một vùng đất trù phú. Vùng đất đó từng thuộc về công tước Bạch Kim, nhưng gần đây ông ta đã hào phóng nhượng lại cho dòng họ Lâm bên kia bờ biển. Chỉ cần rời khỏi Tây Nhĩ trước trận chiến, nơi đó sẽ đủ rộng rãi, tài nguyên phong phú để nuôi sống hơn mười vạn người. Anh có thể dẫn dắt tộc nhân xây dựng lại quê hương trên mảnh đất đó."
Lâm Tích sững sờ trong giây lát, lồng ngực anh ta thoáng chấn động rồi nhanh chóng kìm nén lại. Giọng nói của anh ta trở nên mỉa mai: "Thật là một tương lai tuyệt vời. Một câu nói mà có thể khiến mười vạn người vượt biển. Nếu công tước Bạch Kim đã hào phóng nhượng đất, có lẽ ông ta cũng sẽ tặng luôn một con thuyền để vượt qua dòng hải lưu nguy hiểm."
Ngải Vi phớt lờ lời châm chọc. "Nhìn chiếc chìa khóa trong tay anh đi, nó có thể rút ra ba mươi triệu đồng vàng từ ngân hàng Giả Nam - ngân hàng uy tín nhất Tây Âu. Tôi đã dùng mười lăm triệu để mua lại đất từ công tước, mười triệu để thuê đoàn thuyền. Số còn lại anh tự chi phối. Ba ngày nữa thuyền sẽ cập bến, cần ít nhất mười bến thuyền, xin hãy ra lệnh cho đội công binh gấp rút xây dựng."
Lâm Tích kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ biết nhìn chăm chăm vào chiếc chìa khóa trong tay, đầu ngón tay anh ta khẽ run lên. "Không thể nào, cô...," giọng nói anh ta đột ngột nghẹn lại, sự ngỡ ngàng quá lớn khiến anh ta không biết phải hỏi từ đâu.
Không cần hỏi, Ngải Vi đã tiếp tục nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang chút mệt mỏi: "Cách đây một trăm năm, đời đầu của công tước nhà họ Lâm đã giúp hoàng đế lên ngôi, quyền quý và vinh dự tột đỉnh. Một lần, công tước bất chợt tỉnh giấc sau một cơn ác mộng, trong giấc mơ, ông ấy thấy dòng tộc của mình bị kẻ thù tàn sát, máu của con cháu chảy thành sông, họ chạy trốn trong tuyệt vọng. Từ đó, ông ấy chia đôi tài sản của mình, một phần để lại cho gia tộc, phần còn lại bí mật gửi vào ngân hàng Giả Nam, với điều kiện chỉ có chiếc chìa khóa hình đoá hoa tường vi mới có thể rút tiền. Mỗi đời công tước đều tuân thủ di ngôn của tổ tiên, và một khối tài sản khổng lồ vẫn nằm yên trong hầm ngầm của ngân hàng, chỉ chờ ngày được sử dụng. Cùng với chiếc chìa khóa, còn có một tấm hải đồ, đủ để mở ra lối đi bí mật trên bờ biển Sa San, dẫn lối qua các dòng hải lưu và đá ngầm, giúp hậu duệ dòng họ Lâm an toàn rời khỏi đây. Bí mật này đã được chôn giấu lâu dài, chỉ công tước và phu nhân các đời mới biết, trước khi qua đời mới truyền lại cho người kế vị. Công tước đời trước chắc chắn đã định nói với anh điều này, nhưng vì bị kẹt trong trận chiến Hưu Ngoã..."
Lúc đó anh ta đang ở Sa San, cách trận chiến tại Hưu Ngoã hàng vạn dặm, Lâm Tích theo bản năng nhớ lại.
"Hai tháng trước, tôi vô tình phát hiện ra bí mật này, khi tìm thấy chiếc chìa khóa trong ngăn tủ bí mật tại thư phòng của phủ công tước. Tôi đã đến cảng Qua Đạt thuê thuyền từ hải vương Mộ Căn với giá một trăm đồng vàng cho mỗi người. Vì số vàng đó, anh ta sẽ triệu tập tất cả các thuyền có thể tìm được, cố gắng đưa đi nhiều người nhất có thể. Quân đội chính phủ đang ở rất gần, thời gian không còn nhiều. Xin hãy tin tôi."
Sự kinh ngạc tột cùng khiến Lâm Tích không thể nói nên lời. Khi anh ta dần bình tĩnh lại, lý trí của anh ta bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện. Nếu chỉ có tộc trưởng biết bí mật này, không lý gì một người ngoài như cô lại biết. "Cô đến Đế Đô chỉ vì điều này? Làm sao cô có thể biết được?"
"Nhiều năm trước, tôi vô tình nghe thấy điều này, từ rất lâu rồi nên tôi gần như đã quên mất, mãi đến vài tháng trước mới nhớ lại." Ngải Vi hiểu rõ rằng câu trả lời mơ hồ như vậy sẽ khó thuyết phục được Lâm Tích, nhưng cô không còn đủ sức để giải thích thêm. "Tôi gia nhập vào Tát Sa vì trong lúc tìm kiếm chìa khóa, tôi bị lính canh bắt gặp, cần đến sức mạnh của hắn để che giấu và giúp tôi thoát khỏi sự truy bắt. Hãy giữ lấy chìa khóa và ra lệnh cho đội công binh. Tôi sẽ đợi trong nhà giam cho đến khi mọi chuyện được chứng minh."
Hàng loạt câu hỏi dồn nén trong lòng Lâm Tích, anh ta muốn hỏi thêm nữa, nhưng nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, anh ta do dự một lúc rồi nói: "Tôi sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng để nghỉ ngơi, khi cô khỏe hơn, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
Anh ta bật đèn, định gọi vệ binh bên ngoài, thì Ngải Vi giơ tay lên che mắt, lùi sâu vào màn cửa.
"Ngải Vi?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo rằng không có việc gì.
Xác định cô không phải giả vờ, Lâm Tích tiến lại gần đặt tay lên vai cô, cảm nhận xương vai cô nhô lên, mấy tháng qua có vẻ như cô đã gầy đi rất nhiều.
Lâm Tích vô thức nới lỏng lực tay. "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ánh sáng quá chói," cô nhắm mắt lại. "Xin lỗi, mắt tôi bị thương một chút, không tiện để người khác nhìn thấy."
Hàng mi dài khẽ run, khiến trái tim Lâm Tích chấn động, nhưng anh ta nhanh chóng kìm nén lại. "Để tôi xem."
"Có lẽ không dễ coi lắm," cô khẽ nói, từ tốn mở mắt. "Chỉ là vết trầy xước thôi, đừng lo. Có lẽ bây giờ tôi đã thực sự trở thành phù thủy."
Lâm Tích nhìn cô chằm chằm trong giây lát, đột nhiên nắm chặt tay cô, cao giọng gọi vệ binh. "Có ai không! Gọi bác sĩ ngay lập tức!"