Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 88: Thử nghiệm




Một cuộc thử nghiệm đã đem lại lời hứa vượt ngoài tưởng tượng, khiến Tát Sa cảm thấy vô cùng hài lòng. Nhưng vấn đề tiếp theo là làm thế nào để tìm được Ngải Vi.

Giá trị của cô không thể đong đếm, lại vô cùng thông minh và bình tĩnh. Nếu cô quyết tâm ẩn náu, giả vờ là một thường dân yếu đuối và vô hại, gần như không thể tìm ra. Hiện tại cô đã rời bỏ gia tộc Lâm thị, rời bỏ tỉnh Sa San, việc bắt giữ cô trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Ngải Vi hiện đang ở đâu? Thực sự cô là ai?

Những nghi vấn một thời từng lởn vởn trong đầu giờ đây bỗng trở nên vô cùng quan trọng. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực và thông tin thu thập được gửi về, họ đã có phát hiện.

"Tiên sinh, về nội tình vụ cháy tại căn cứ Hưu Ngoã, chúng tôi đã dùng một số tiền lớn để hối lộ các quan chức cấp cao của chính quyền và thu thập được một vài bí mật." Mọi tin tức liên quan đến Thần Quang và Ngải Vi đều phải được báo cáo ngay lập tức. La Phi trung thành với mệnh lệnh, đã đánh thức Tát Sa lúc nửa đêm.

Tát Sa bấm chuông gọi người hầu mang đến hai tách cà phê, hương thơm đậm đà xua tan cơn buồn ngủ. "Nói đi."

"Danh tính của người phóng hỏa liên quan đến Thần Quang rất đặc biệt." La Phi nói với giọng điệu vô cùng ngạc nhiên. "Cô ta là cựu người thừa kế của gia tộc Lâm thị, chị họ của Lâm Tích — con gái của công tước Lâm đời trước, tên là Lâm Y Lan."

Tát Sa đang chuẩn bị nhấp một ngụm cà phê thì dừng lại, ánh mắt hơi sắc bén. "Lý do?"

"Có tin đồn nói rằng đó là cuộc tranh giành quyền thừa kế. Công tước Lâm dường như không hài lòng với cô con gái này, trước khi biến cố xảy ra tại căn cứ, ông ta đã tước bỏ quyền thừa kế của cô ta và công bố rằng gia tộc Lâm thị sẽ được Lâm Tích kế thừa. Kế hoạch của ông ta là sắp đặt hôn nhân cho cô ta, và chỉ một tháng trước khi xảy ra vụ cháy, cô ta đã đính hôn. Vị hôn phu xui xẻo ấy chính là người mà ngài đã gặp hôm nay — Tần Lạc, Bộ Trưởng Tư Pháp của Tây Nhĩ."

"Tần Lạc?" Tát Sa nhớ lại những ấn tượng gần đây về anh ta, cười khẽ với sự mỉa mai. "Công tước Lâm quả có mắt nhìn người, Tần Lạc quả là một người đầy tài năng. Tiếc rằng công tước không thể lường trước được rằng tình hình chính trị tại Tây Nhĩ sẽ thay đổi chóng mặt đến thế. Nếu cuộc hôn nhân này thực sự thành công, với tính cách của Tần Lạc, tôi không nghi ngờ rằng trong cơn biến động chính trị, anh ta sẽ sẵn sàng đem người vợ xuất thân từ gia tộc Lâm thị làm vật tế cho chính phủ."

Có lẽ ngay cả thần linh cũng không thể đoán trước được cuộc đời sẽ biến đổi đến mức này. La Phi không khỏi thở dài. "Vị tiểu thư mất quyền thừa kế đã thiêu rụi một nửa trung tâm nghiên cứu, dùng hành vi điên loạn để chấm dứt hôn ước. Tần Lạc hẳn rất mừng vì điều này, nếu không thì người đang chờ chết ở tỉnh Sa San lúc này chắc chắn sẽ là anh ta, và anh ta cũng không thể đạt được vị trí ở hiện tại."

Tát Sa suy ngẫm. "Ngoài việc phóng hỏa, cô ta còn làm gì khác không?"

La Phi tỏ ra khâm phục. "Thực ra không chỉ có thế, cô ta còn lấy đi bản chép tay cổ xưa chứa đựng bí mật về Thần Quang và đốt cháy nó, đồng thời giết chết tiến sĩ Bắc Cát - người đứng đầu dự án nghiên cứu, khiến cho nhiều kết quả quan trọng bị gián đoạn. Hoàng gia Tây Nhĩ buộc phải từ bỏ dự án này. Hoàng gia thậm chí còn nghi ngờ rằng vụ phóng hỏa có liên quan đến thái tử Tây Nhĩ và công tước Lâm. Cuối cùng, sau cuộc điều tra kỹ lưỡng mà không tìm ra chứng cứ, sự việc được xem như là xung đột nội bộ của gia tộc Lâm thị."

Edit: FB Frenalis

Tát Sa đã quá quen thuộc với các âm mưu chốn cung đình, có thể hiểu được sự phức tạp phía sau. "Vị tiểu thư này quả thật rất trung thành với gia tộc."

La Phi do dự một lúc. "Thực ra còn có một lý do khác về việc phóng hỏa, nghe có vẻ hoang đường nhưng tôi nghĩ khả năng là rất thấp. Tuy nhiên..."

Tát Sa nhướng mày.

La Phi không chắc liệu một tin đồn không căn cứ có nên báo cáo hay không. "Có tin đồn rằng Lâm Y Lan phóng hỏa để trả thù cha mình, vì tình nhân của cô ta đã bị công tước giết chết."

"Tình nhân?"

La Phi giải thích. "Có vài lời đồn rằng tiểu thư công tước từng là tình nhân của thủ lĩnh phe nổi loạn tại Hưu Ngoã. Họ còn nói rõ cô ta là một mỹ nhân có đôi mắt xanh lục. Thậm chí còn có tin đồn rằng công tước Lâm đã pháo kích căn cứ Hưu Ngoã vì phát hiện ra mối quan hệ tai tiếng này."

Những lời đồn thổi phi lý ấy chẳng đáng để bận tâm, nhưng đồng thời lại khiến Tát Sa cảm thấy như có điều gì đó vừa lóe lên trong tâm trí nhưng không thể nắm bắt. Một lúc sau, hắn mới nói. "Thú vị đấy, nhưng độ tin cậy thì quá thấp."

La Phi ngượng ngùng. "Tôi cũng cho rằng vụ phóng hỏa của Lâm Y Lan nên được xem là âm mưu cung đình."

"Lâm Y Lan?" Tát Sa vô thức nhắc lại cái tên.

La Phi không hiểu. "Đó là tên của tiểu thư công tước."

Lâm Y Lan, Y Lan, Y... Tát Sa lẩm nhẩm cái tên, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn. Hắn bật dậy. "La Phi, dùng mọi cách ngay lập tức điều tra xem trong vòng xã giao của tiểu thư công tước này có ai tên là Khải Hi không."

"Khải Hi? Ngài đang nói đến người mà Ngải Vi đã mua tại thành phố La Pháp sao?" La Phi ngạc nhiên. "Ngài nghĩ rằng...."

Sự thật dần hé lộ, Tát Sa nén lại cảm xúc hưng phấn, cười khẽ. "Tôi có một ý tưởng kỳ lạ. Có thể vị tiểu thư công tước đó..... vẫn chưa chết."

*****

Bá tước Thôi là một trong số ít những quý tộc cấp cao còn sót lại của quốc gia Tây Nhĩ, người sở hữu phần lãnh địa giáp biển.

Khác với tỉnh Sa San, nơi có bờ biển nhưng không thể sử dụng đường biển, lãnh địa của bá tước Thôi là một trong số ít cảng biển của Tây Nhĩ. Đồng thời đây cũng là con đường thông qua tỉnh Sa San, giữ một vị trí quan trọng trong tuyến tiếp tế của quân viễn chinh.

Bá tước Thôi không giống Tần Lạc, một kẻ cơ hội có tầm nhìn xa, cũng không phải loại quý tộc kiêu ngạo và cứng rắn như công tước Tác Luân. Sau khi tình hình chính trị ổn định, bá tước nhanh chóng nhận ra thế cục, chủ động tiếp đón tổng đốc do chính phủ bổ nhiệm, nhường phần lớn quyền kiểm soát, tránh được sự thanh trừng của quan Chấp Chính đối với các đối thủ chính trị, giữ vững được địa vị cùng tài sản của mình.

Người như vậy, vừa khéo léo vừa thông minh, dĩ nhiên không thể thuộc phe bảo thủ, cứng nhắc và khó tính. Bá tước Thôi ân cần cung cấp đầy đủ vật tư cho quân đội, đồng thời tổ chức một bữa tiệc vừa đơn giản nhưng không kém phần trang nhã dành cho các vị quan của đế quốc. Ông ta thể hiện lòng hiếu khách nhưng không quá phô trương, khéo léo bày tỏ sự quy phục và nịnh bợ đến mức Tần Lạc cũng không thể không thầm khen ngợi.

Bữa tiệc ấm cúng kéo dài đến cuối. Khi bá tước Thôi vỗ tay, hơn mười cô gái trẻ đẹp bước vào phòng, uyển chuyển thân hình cúi chào với dáng vẻ mềm mại như những chú cừu ngoan ngoãn, chờ đợi các vị khách quý lựa chọn.

Việc dâng tặng người đẹp hầu hạ là thói quen tiếp đón khách của các lãnh chúa nước Tây Nhĩ. Nhưng lần này, kết quả lại khiến bá tước Thôi bất ngờ, khi các mỹ nhân xuất hiện, bầu không khí vui vẻ bỗng trở nên ngượng ngập.

Vốn là người tinh tường, bá tước Thôi ngay lập tức nhận ra có điều không ổn, nhưng không rõ nguyên nhân, chỉ biết cười thử một cách thận trọng. "Những cô gái này đều được chọn lựa kỹ càng cho buổi tiệc này. Mỗi người đều là xử nữ, nếu nhận được sự sủng ái của các ngài, đó sẽ là niềm vinh hạnh lớn lao."

Cận vệ Uy Liêm quay đầu sang hướng khác, tỏ ra rất hứng thú với những đường viền trang trí trên tường, trong khi những người khác đều tránh ánh mắt của các cô gái, tạo ra một bầu không khí vô cùng quái dị. Đáng ngại nhất là phản ứng của quan Chấp Chính Tu Nạp. Vẻ mặt anh lãnh đạm, khoé môi mím chặt, truyền đi một tín hiệu làm lòng người hoảng hốt.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Bá tước Thôi hiểu ra vấn đề, nhưng không biết làm thế nào để giải quyết. Trong lúc bối rối, ông ta gặp được một người tốt bụng.

Người duy nhất vẫn bình tĩnh là Bộ Trưởng Tư Pháp Tần Lạc. Anh ta lắc lư ly rượu trong tay, cất lời: "Quả thực là những mỹ nhân xuất sắc, không thể phụ lòng tốt của bá tước Thôi được."

Tần Lạc nhẹ nhàng kéo một cô gái - người đã bắt đầu run rẩy khi cúi người quá lâu, phá vỡ sự bế tắc một cách khéo léo. Anh ta tự nhiên chọn một người, đồng thời chịu trách nhiệm phân chia những cô gái còn lại, ngoại trừ Tu Nạp và Uy Liêm chung thủy với vợ mình. Hành động quá mức táo bạo này dường như bỏ qua mọi phân cấp, nhưng Tu Nạp cũng không phản đối. Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc suôn sẻ, bá tước Thôi thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lạc vốn là người khéo léo, tất nhiên không quên sứ giả Lợi Tư mới kết giao. Tát Sa không hứng thú với mỹ nhân nên đẩy họ cho La Phi, nhưng điều làm hắn ấn tượng là bầu không khí kỳ quặc lúc đó. Vị quan Chấp Chính lạnh lùng dường như có một điều cấm kỵ đặc biệt. Ngoài ra, mối quan hệ cá nhân giữa Bộ Trưởng Tư Pháp Tần Lạc và Tu Nạp chắc chắn còn chặt chẽ hơn so với lời đồn.

Buổi tối khi đang dạo bước trong hoa viên, Tát Sa nghe được tiếng nói, ngay lập tức dừng lại.

Dưới tán cây cổ thụ có hai người đang đứng. Cận vệ Uy Liêm đang lịch sự an ủi chủ nhân của toà dinh thự - bá tước Thôi: "Ngài không làm sai điều gì, chỉ là quan Chấp Chính không thích mỹ nhân mà thôi."

Bá tước Thôi thì thầm điều gì đó, giọng nói Uy Liêm hơi cao, dường như dở khóc dở cười: "Ngài không cần làm gì thêm đâu, ngài ấy cũng không hứng thú với đàn ông, trừ khi ngài muốn thực sự chọc giận ngài ấy."

Uy Liêm cố gắng thuyết phục bá tước rằng sai lầm trước đó sẽ không gây ra bất kỳ hậu quả xấu nào. Khi cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, bên ngoài dinh thự vang lên những âm thanh xáo trộn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Bá tước Thôi sau khi liên tiếp gặp phải những sự cố bất ngờ, sắc mặt tái xanh, nhanh chóng đi xử lý tình huống.

Khi mọi thứ đã ổn định, bá tước quay trở lại, mồ hôi thấm ướt lưng áo, cúi đầu xin lỗi các vị đại nhân cùng quan Chấp Chính: "Vô cùng xin lỗi, mấy người dân làng ngu muội đã quấy rầy các ngài, hoàn toàn là lỗi của tôi."

May mắn là Tu Nạp không tỏ ra không vui, chỉ liếc nhìn bức tường ngoài lâu đài, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới." Bá tước Thôi khó xử xoa xoa tay. "Có một phù thủy trốn thoát, dân làng đến báo cáo và muốn tổ chức vây bắt."

Sắc mặt Tu Nạp trở nên lạnh lẽo: "Tôi nhớ rõ đã hạ lệnh cấm tư hình"

Bá tước Thôi cố gắng nở nụ cười giải thích: "Nơi này gần Sa San, dân làng phần lớn ngu muội, thường nghi ngờ có phù thủy xâm nhập. Tôi đã nhiều lần thông báo lệnh cấm của Đế Đô nhưng không có hiệu quả. Họ không hiểu được ý tốt của ngài."

Tu Nạp cau mày, bá tước Thôi lập tức căng thẳng.

Tần Lạc kịp thời tiếp lời: "Phù thủy mà họ muốn bắt là ai?"

Bá tước Thôi ho khan, lúng túng trả lời: "Là một cô bé 8 tuổi, mẹ cô bé vừa qua đời. Người chú phát hiện gần đây cô bé có những hành vi kỳ lạ, thường lang thang quanh khu nghĩa địa vào ban đêm, nên buộc tội cô bé bị phù thủy ám."

Tần Lạc tiếp tục hỏi: "Cha cô bé đâu?"

"Ông ta đã qua đời vài năm trước trong một tai nạn."

Tần Lạc khẽ nhướng mày, như hiểu ra điều gì: "Để tôi đoán xem, nếu cô bé này chết, người chú sẽ thừa kế toàn bộ tài sản?"

"Đúng vậy." Bá tước Thôi bị hỏi đến mức khó xử. "Tôi cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng người chú một mực buộc tội, tin đồn đã lan ra khắp làng. Dân làng tự ý tổ chức một cuộc thử nghiệm công khai để xem cô bé có thực sự là phù thủy hay không."

Tần Lạc mỉm cười, như thấy chuyện rất thú vị: "Thật là tò mò, họ định kiểm tra thế nào?"

Bá tước Thôi khó nói, Uy Liêm đứng bên cạnh thay mặt trả lời: "Cách thử nghiệm của họ là thiêu trong 30 phút, ai không chết sẽ là phù thủy."

Đôi mắt Tu Nạp trở nên u ám, không khí quanh anh càng lạnh như băng.

Bá tước Thôi cảm nhận rõ áp lực, "Xin ngài thứ lỗi, tôi đã nhiều lần khuyên răn, nhưng dân làng quá cứng đầu và ngu dốt, khó lòng giáo hóa."

Tần Lạc ra hiệu cho Tu Nạp dịu bớt, sau đó ân cần vỗ vai bá tước Thôi: "Ngài bá tước, tốt nhất bây giờ là tìm ra cô bé đó. Cô bé đã trốn thoát như thế nào? Thật là thông minh."

"Cô bé không tự trốn thoát." Bá tước Thôi lau mồ hôi trên trán, vô cùng cảm kích vì Tần Lạc đã giúp giải vây. "Cô bé được cứu bởi một người phụ nữ qua đường. Dân làng xem người đó là đồng phạm của phù thủy. Cô ấy đánh ngã những kẻ ngăn cản và dắt cô bé ra khỏi đống củi."

Lần này Tần Lạc thực sự cảm thấy hứng thú: "Một người phụ nữ qua đường?"

Uy Liêm gật đầu xác nhận: "Dân làng nói như vậy. Họ đang chuẩn bị tổ chức một cuộc tìm kiếm lớn."

Tu Nạp lạnh lùng ra lệnh: "Đi tìm người đó, đồng thời bắt giam người chú của cô bé. Thẩm vấn rõ ràng, sau đó triệu tập dân làng."

Bá tước Thôi chưa kịp hiểu, "Ngài định..."

Tần Lạc ngắt lời, giải thích một cách thấu hiểu: "Đã có cơ hội thì chúng ta cũng muốn được chứng kiến cuộc kiểm tra thú vị này."

Trong chớp mắt, bá tước Thôi bỗng có một cảm giác kỳ lạ.

Nụ cười của Bộ Trưởng Tư Pháp giống như một tên quỷ đang chờ đợi một màn kịch hấp dẫn, từ tốn bổ sung: "Chẳng hạn, hãy nhìn vào người chú đã chỉ trích cô cháu gái của mình, liệu có phải đã bị ma quỷ nhập vào?"