Vấn Danh Tường Vi - Tử Vi Lưu Niên

Chương 86: Thương Lượng




Quan Chấp Chính Tu Nạp là một nhà lãnh đạo gây ấn tượng mạnh mẽ.

Không chỉ vì ngoại hình nổi bật hay những trải nghiệm huyền thoại của anh, mà còn bởi khả năng kiểm soát tuyệt vời. Quyền lực không làm cho Tu Nạp trở nên lười biếng hay tham nhũng, đôi mắt sâu thẳm của anh sắc bén và đầy uy lực, khí thế áp đảo mang theo áp lực khủng khiếp, đủ để khiến ý chí của đối thủ tan vỡ.

Qua một cuộc đàm phán, Tát Sa đã hiểu tại sao Chiêm Kim Tư đã nhiều lần can thiệp mà vẫn không đạt được tiến triển gì. Một đối thủ như Tu Nạp sẽ không bao giờ bị lừa bởi những lợi ích bề ngoài.

Ngồi đối diện trên bàn đàm phán, Tu Nạp vẫn giữ thái độ thờ ơ. "Tôi không nghĩ quốc gia của các người có thể cung cấp thứ gì đó để trao đổi với công nghệ năng lượng mới."

"Toàn bộ thông tin về phân bố quân lực, cấu trúc phòng thủ, kho vũ khí của thành Sa San và mọi thứ liên quan." Mặc dù đối phương lạnh lùng, Tát Sa vẫn mỉm cười, nói rõ ràng. "Những tài liệu này sẽ giúp ngài nhanh chóng giải quyết cuộc chiến, tiết kiệm rất nhiều tài nguyên và tiền bạc."

Tu Nạp không hề lay chuyển. "Nghe có vẻ không tệ, nhưng tôi vẫn thích tự mình làm việc hơn."

"Ngài Chấp Chính sử dụng binh lực như thần, nhưng cuộc chiến đã kéo dài quá lâu, gây tổn thất lớn cho tài lực của Tây Nhĩ và hi sinh nhiều binh sĩ dũng cảm." Tát Sa nhìn quanh từng vị đại thần. "Tôi tin rằng đề xuất của Lợi Tư sẽ phần nào có lợi cho đất nước của các ngài."

Tần Lạc giữ im lặng, còn vài vị đại thần ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.

Cuộc chiến thực sự đã gây áp lực lớn lên đế quốc, sự giằng co kéo dài mang theo cái giá quá đắt.

Tu Nạp khẽ liếc mắt qua. "Thật may là anh đã nhắc nhở, tôi gần như đã quên tại sao cuộc chiến lại kéo dài đến vậy."

"Ý chí của ngài có thể chấm dứt nó ngay lập tức." Tát Sa khéo léo lảng tránh. "Chúng tôi mong muốn thiết lập tình hữu nghị lâu dài với Tây Nhĩ"

"Chúng ta đang bàn về tình hữu nghị hay công nghệ năng lượng mới?" Tu Nạp nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.

So với sự sắc bén và thẳng thắn của Tu Nạp, lời nói của Tát Sa lại mềm mỏng như một nhà ngoại giao lão luyện. "Chúng tôi rất coi trọng tình hữu nghị với quốc gia của ngài, đồng thời cũng rất quan tâm đến công nghệ năng lượng mới. Chúng tôi sẵn sàng trả một khoản tiền nhất định để đổi lấy công nghệ này."

Tu Nạp khẽ nhướng mày, giọng nói thoáng chút châm biếm. "Vậy thì hãy vô điều kiện ngừng tất cả hỗ trợ cho Sa San, cung cấp tin tình báo giúp chúng tôi chiếm lấy thành đó, để chúng ta có thể trở thành những người láng giềng thân thiện."

Vô điều kiện? Chiêm Kim Tư, người im lặng nãy giờ, không kìm nổi mà lên tiếng. "Ngài đang đùa à?"

Tu Nạp bình thản đáp lại. "Ở quốc hội Tây Nhĩ, chúng tôi chỉ bàn chuyện quốc gia."

"Vậy còn việc chia sẻ công nghệ năng lượng mới?" So với Chiêm Kim Tư, Tát Sa bình tĩnh hơn hẳn.

"Hỗ trợ chúng tôi chiếm được Sa San là nền tảng để xây dựng tình hữu nghị lâu dài và ổn định giữa hai quốc gia." Tu Nạp chống cằm, nhẹ nhàng nói như thể đang thốt ra những lời ngoại giao quen thuộc.

"Tình hữu nghị đó thực sự rất quý giá." Dường như yêu cầu của Tu Nạp vượt ra ngoài dự đoán, Tát Sa thăm dò thêm. "Vậy Lợi Tư sẽ nhận được gì từ thỏa thuận này?"

Tu Nạp trả lời ngắn gọn. "Sự tin tưởng và hòa bình quý giá."

Tát Sa lịch sự hỏi ngược lại. "Hòa bình? Ngài có thể giải thích rõ hơn không?"

"Chắc hẳn anh hiểu, tôi là một quân nhân, quen giải quyết vấn đề bằng chiến tranh. Nếu cuộc chiến ở Sa San kéo dài và gây bất ổn cho đế quốc, tôi chỉ cần nói với dân chúng rằng chính người Lợi Tư là nguyên nhân gây ra mọi khốn khó. Những khó khăn mà chúng tôi đang phải đối mặt đều đến từ âm mưu của nước láng giềng." Nét mặt Tu Nạp trở nên thoáng chút chế giễu, giống như cách đàn ông thường thảo luận về trò chơi cờ bạc. "Khi đã xác định được nguồn gốc của những đau khổ, lòng thù hận sẽ đoàn kết người dân Tây Nhĩ thành một khối thép, và tôi sẽ phải theo ý nguyện của họ mà khởi chiến. Tôi không nghĩ Lợi Tư sẽ muốn thấy viễn cảnh đó."

"Việc khơi mào chiến tranh có thể tự chuốc lấy thất bại." Ánh mắt Tát Sa trở nên lạnh lùng, giọng nói pha chút mỉa mai. "Có thể khi ngựa chiến của Tây Nhĩ chưa kịp vượt qua thung lũng biên giới, ngài đã bị cuốn vào vũng lầy chính trị."

Tu Nạp nở nụ cười lạnh lùng, đầy tự tin và kiêu ngạo. "Đúng là có chút mạo hiểm, nhưng với một kẻ chỉ hiểu về chiến tranh như tôi, càng trong hoàn cảnh khó khăn, tôi càng tin vào sức mạnh của súng đạn. Anh chắc hẳn cũng đã nghe, Tây Nhĩ luôn giải quyết vấn đề theo cách trực diện nhất."  Edit: FB Frenalis

Một viên chức không thuộc tầng lớp quý tộc của đế quốc đang công khai đe dọa chiến tranh.

Sinh ra trong tầng lớp quý tộc và đầy mưu trí, đây là lần đầu tiên Tát Sa phải đối mặt với một đối thủ không biết điều trên bàn đàm phán.

*****

"Nếu cậu đang muốn làm đối phương tức giận, thì cậu đã thành công rồi. Người Lợi Tư hẳn là đã tức đến phát điên." Cuộc đàm phán kết thúc không mấy suôn sẻ, Tần Lạc huýt sáo tặc lưỡi. "Cậu thực sự mong họ vô điều kiện từ bỏ Sa San mà không nhận được gì sao?"

Tu Nạp đã chuyển sự chú ý sang những tài liệu liên quan đến cuộc viễn chinh, không nghĩ đây là vấn đề lớn. "Đối với người Lợi Tư, Sa San đã trở thành gánh nặng. Nếu chúng ta giành được nó qua viễn chinh, Lợi Tư sẽ không chỉ chẳng được lợi gì, mà còn khiến quan hệ hai nước càng tồi tệ hơn. Tốt hơn hết là họ nên dâng Sa San như một món quà, đổi lại cơ hội trong tương lai."

"Nhưng ngay cả khi tỏ thiện ý, cũng không chắc chắn sẽ nhận được lợi ích. Ai lại muốn cho không như thế."

"Xét đến hậu quả của việc từ chối, Lợi Tư sẽ trở nên hào phóng hơn một chút."

Tần Lạc bình tĩnh nhận xét. "Tôi nghĩ đây có thể gọi là tống tiền. Họ chưa chắc sẽ chấp nhận."

"Có muốn đặt cược không?" Tu Nạp nói một cách thản nhiên. "Vị sứ giả của Lợi Tư là một người thông minh."

"Nếu Lợi Tư từ chối, cậu sẽ khơi mào chiến tranh?"

"Tại sao lại không, nếu cần thiết." Câu trả lời của Tu Nạp lạnh lùng vô cùng. "Thay vì để lửa thiêu đốt chính mình, tôi sẽ hướng nó đến vườn của người khác. Chiến tranh với kẻ thù bên ngoài có thể là cách tuyệt vời để chuyển hướng mâu thuẫn và thu hút sự ủng hộ của dân chúng. Chỉ cần giành chiến thắng, họ sẽ cổ vũ cho bất cứ kẻ điên nào gây chiến."

Tần Lạc thở dài từ tận đáy lòng. "Cậu đúng là một kẻ chính trị gia trời sinh."

Tu Nạp liếc mắt nhìn anh ta. "Cậu đang khen tôi à?"

"Tất nhiên, tôi rất đồng cảm với những kẻ thù chính trị của cậu."

Tu Nạp tiếp tục duyệt công văn, thờ ơ đáp lại. "Xin nhắc cậu rằng, họ cũng là kẻ thù của cậu."

Tần Lạc gật đầu. "Cậu nói đúng, thật vui vì chúng ta cùng đứng về một phía."

******

Qua Đạt là cảng biển nhộn nhịp nhất Tây Nhĩ.

Vị trí địa lý thuận lợi đã khiến nó trở thành điểm thu hút đặc biệt, đầy ắp các thương nhân và thủy thủ từ khắp nơi trên thế giới.

Gió biển mang theo hơi mặn hòa quyện với mùi bia và thuốc lá, còn tại bến cảng tấp nập, những bao tải chất thành đống như núi. Chợ tràn ngập các loại hàng hóa và gia vị từ khắp nơi, gái bán hoa cười đùa mời gọi khách, thủy thủ và cánh buồm trắng tạo nên cảnh sắc đặc trưng của cảng biển.

Nơi đây có đủ mọi thứ, từ những rặng san hô sặc sỡ, những viên kim cương lấp lánh, đến các món ăn và vải vóc hiếm có, thậm chí có thể mua được mỹ nhân tuyệt sắc trong hậu cung của lãnh chúa Tô Đan. Đối với những thủy thủ đã lang thang lâu ngày trên biển, đây là thiên đường chốn nhân gian.

"Lư Tạp, đừng chơi bài nữa, có người tìm anh kìa."

Một bàn tay thô ráp đẩy mạnh Lư Tạp, kéo anh ta ra khỏi ván bài một cách thô bạo. Bỏ qua vẻ khó chịu của anh ta, người đàn ông quay sang cười xuề xòa với người bên cạnh. "Đây chính là Lư Tạp mà tôi đã nói, hoa tiêu giỏi nhất trên biển, bờ biển đối với anh ta chỉ như vườn sau nhà."

Lư Tạp khá bực bội, anh ta vừa có một quân bài tốt, đủ để đánh cho đối thủ tán gia bại sản, nhưng lại bị cắt ngang một cách vô duyên. Ngẩng đầu lên, anh ta bắt gặp ánh mắt ra hiệu của bạn mình: đây là một phi vụ lớn.

Kìm nén sự tức giận, Lư Tạp nhìn về phía người đứng cạnh bạn mình, bất ngờ ngẩn ra.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết vô cùng nổi bật, khoác trên mình chiếc áo choàng dài, trông giống như một quý tộc đang ngụy trang trong bộ dạng hành sự bí mật, hoàn toàn không hợp với không khí xô bồ và bẩn thỉu của bến cảng.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên, dịu dàng và cuốn hút: "Nghe nói anh rất giỏi nhận biết hải đồ?"

*Hải đồ: bản đồ đường biển

Lư Tạp xoay nhẹ cái cổ, đầy tự hào thổi phồng: "Đúng thế, dù là hải đồ đơn giản nhất, tôi cũng có thể nhận ra ngay lập tức."

Một tấm da cừu cuộn rơi vào tay anh ta, người phụ nữ nhìn chằm chằm anh ta: "Giúp tôi xem tấm này."

Tấm da cừu đã cũ có niên đại từ rất lâu, trên đó vẽ đường bờ biển và ghi chú vài ký hiệu hàng hải phổ biến. Các đường nét đã phai mờ theo thời gian.

Lư Tạp nghiên cứu kỹ một lúc, biểu cảm kinh ngạc cùng say mê: "Tấm hải đồ này tôi chưa từng thấy trước đây. Có lẽ nó là khu vực bờ biển Sa San thuộc Tây Nhĩ, nhưng nơi đó hoàn toàn không thể đi qua. Nhưng tấm hải đồ này..." Sau khi nghiên cứu thêm, Lư Tạp trở nên phấn khích: "Hải đồ này đã đánh dấu hết các dòng chảy ngầm và rạn san hô. Nếu nó là thật, quả là không thể tin nổi."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Người phụ nữ hỏi tiếp: "Nếu tấm hải đồ này là thật, liệu bờ biển Sa San có thể cho tàu biển đi qua không?"

"Chắc chắn là được, hải đồ này chi tiết đến mức ngay cả kẻ ngốc cũng có thể vượt qua. Các thương gia hàng hải Tây Nhĩ sẽ phát điên vì vui mừng. Tuyến đường này có thể rút ngắn hàng nghìn hải lý."

Người phụ nữ rút từ trong áo choàng ra một túi tiền nặng trĩu, kích cỡ làm người ta nhìn mà không thể rời mắt: "Ở đây có ba trăm đồng vàng, thuê anh dẫn đường ra khơi."

Mức giá chưa từng có tại bến cảng khiến cả hai người đều sững sờ.

Một gã say xỉn qua đường nhìn thấy người phụ nữ, cố tình trêu ghẹo một cách thô bỉ.

Lư Tạp vừa định lao tới để cứu mỹ nhân thì bỗng mắt hoa lên, sau đó vang lên một tiếng vỡ vụn.

Không biết người phụ nữ đã làm gì, gã say ngã nhào vào đống thùng rượu, máu chảy ra từ mũi, ngất lịm đi.

Người phụ nữ thu tay lại, tựa hồ như chỉ làm đổ một chiếc cốc: "Rất vui vì tìm được một hoa tiêu dày dặn kinh nghiệm như anh."

Lư Tạp há hốc mồm một lúc lâu, nuốt khan một tiếng rồi mở miệng: "Vâng, tiểu thư. Thuyền của cô ở đâu? Ai là thuyền trưởng?"

"Thuyền sẽ sớm cập bến. Còn về thuyền trưởng..."

Bỗng một tiếng ồn ào cắt ngang lời cô. Đám đông xôn xao hẳn lên.

Một con tàu lớn đang chậm rãi tiến vào bến cảng. Cánh buồm trắng khổng lồ che khuất ánh mặt trời, thân tàu đồ sộ đầy ắp pháo binh, mang theo cảm giác uy hiếp đến nghẹt thở. Rõ ràng là treo cờ thương tàu, nhưng trang bị lại cực kỳ mạnh mẽ.

"Đó là Mộ Căn! Vua tàu biển Mộ Căn!" Đám đông xì xào bàn tán, ánh mắt pha lẫn nỗi sợ cùng  phấn khích.

Mộ Căn, trong hơn mười năm qua đã tung hoành trên biển cả, sở hữu hạm đội lớn nhất Tây Nhĩ. Sự tàn nhẫn và tinh khôn của anh ta nổi tiếng khắp bờ biển, ngay cả hải tặc cũng phải né tránh.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, vài người đàn ông từ trên tàu bước xuống, đám đông lập tức mở ra một lối đi đầy kính sợ.

Đi đầu là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp mạnh mẽ cho thấy sức mạnh phi thường. Cuộc sống lâu dài trên biển đã tạo nên làn da nâu sạm, chính là vị vua tàu biển nổi danh. Đám đông thì thầm nhưng Mộ Căn chẳng thèm quan tâm, đôi mắt lạnh lùng lướt qua hướng thẳng đến cửa quán rượu.

Lư Tạp dù đã quen với sóng gió, cũng không khỏi run sợ trước một nhân vật huyền thoại như vua tàu biển, lo rằng sẽ khiến vị khách hàng trẻ đẹp của mình sợ hãi. "Tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang chỗ khác."

Nhưng dường như cô không nghe thấy lời Lư Tạp, ánh mắt vẫn hướng về phía bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần.

Đám đông bỗng im bặt. Vua tàu biển dừng bước trước mặt người phụ nữ ở cửa quán rượu.

Sự im lặng tuyệt đối kéo dài rất lâu. Dưới sức ép đáng sợ, đôi chân Lư Tạp bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh toát chảy ra khắp người, nhưng người chủ mới của anh ta lại chẳng có vẻ gì bận tâm.

Mộ Căn cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm vang đầy kiêu ngạo: "Nghe nói cô có một vụ làm ăn?"

Người phụ nữ gật đầu, bình thản đáp: "Rất vui vì anh quan tâm, Mộ Căn tiên sinh."

Trong căn phòng ngập tràn mùi biển, chỉ còn lại hai bên giao dịch.

"Một chuyến hàng đơn giản, nhưng hàng hóa lần này có chút đặc biệt. Tôi cần anh dùng hạm đội của mình để vận chuyển những người mà tôi chỉ định đến bờ biển nước Tháp Hạ, đảm bảo họ an toàn và khỏe mạnh. Sau khi đến nơi, ngân hàng Giả Nam sẽ chi trả cước phí, đây là chứng thư của họ. Anh chắc hẳn hiểu sự đảm bảo tín dụng của Ngân hàng Giả Nam đáng tin cậy thế nào."

Mộ Căn nổi danh với sự tàn nhẫn nhưng cũng sắc sảo như một thương nhân, kiểm tra kỹ lưỡng tính xác thực của tài liệu, rồi hỏi: "Có bao nhiêu người?"

Người phụ nữ khẽ mỉm cười: "Tổng cộng khoảng mười vạn người. Một trăm đồng vàng cho mỗi người. Còn kiếm được bao nhiêu, điều đó tùy thuộc vào tài nghệ của anh."

Con số khổng lồ khiến ngay cả Mộ Căn, người từng trải nhiều thương vụ lớn, cũng phải sững sờ.

"Hải đồ và hoa tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng. Anh có một tháng để tập hợp thủy thủ và chiêu mộ thêm các đội tàu khác. Phải đến nơi đúng thời hạn." Cô kéo ra từ dưới giường một chiếc rương sắt, mở ra, ánh vàng lấp lánh lập tức tràn ngập căn phòng. "Đây là tiền đặt cọc."

"Vùng đất của tỉnh Sa San thuộc đế quốc Tây Nhĩ." Thùng vàng rực rỡ trước mặt không khiến Mộ Căn mất bình tĩnh, ánh mắt anh ta vẫn chăm chú nhìn vào tấm hải đồ, mãi sau mới cất lời, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai. "Nghe nói đám quý tộc cũ của quốc gia này chen chúc như lũ chuột ở đó."

Cô dường như không nhận ra sự châm biếm, điềm tĩnh đáp lại, "Anh có ngại kiếm tiền từ những kẻ cùng đường không?"

"Ai mà từ chối được vàng chứ? Chúng tôi là thương nhân, vì tiền chúng tôi sẵn lòng phục vụ bất cứ ai." Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Mộ Căn bật cười lớn, ánh mắt khinh thường thoáng có chút thán phục, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. "Hải đồ này từ đâu mà có?"

Cô nhẹ nhàng vuốt phẳng tấm hải đồ đang bị cong. "Từ kho bí mật của gia tộc, coi như là một món quà tặng thêm ngoài thỏa thuận."

Mộ Căn lập tức hiểu rõ vấn đề, ngay cả khi không tính đến mười triệu đồng vàng, tuyến đường biển mới được đánh dấu trên hải đồ cũng đã có giá trị vô cùng lớn. Anh ta vô thức vuốt tay lên chuôi kiếm, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo. "Thật sự rất hấp dẫn, nhưng cô lại dám đến gặp tôi một mình để đàm phán, không sợ tôi bắt cóc cô đem đến ngân hàng Giả Nam sao?"

Người phụ nữ vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Chìa khóa để rút tiền đang ở Sa San, e rằng anh phải đi tàu đến đó để lấy."

Mộ Căn chỉ đang thử lòng đối phương. Với một khối tài sản lớn như vậy, cô tất nhiên đã có sự đề phòng. "Tôi rất tò mò, thế gia quý tộc đó có bao nhiêu thành viên? Tôi chưa bao giờ thấy một quý tộc nào chạy trốn mà mang theo nhiều gánh nặng như vậy."

"Hầu hết là những người bình thường." Cô im lặng một lúc rồi khẽ trả lời. "Sai lầm duy nhất của họ là thuộc về một gia tộc nào đó."

"Thật khó tin là còn có lãnh chúa không nỡ bỏ rơi dân chúng. Cô là ai? Cũng thuộc về gia tộc sắp diệt vong đó sao?" Mộ Căn nghi ngờ, nhưng cảm thấy câu chuyện này thật thú vị, ánh mắt anh ta nheo lại khi đánh giá mức độ đáng tin cậy của cuộc giao dịch. "Có vẻ như quý tộc đó rất tin tưởng cô, cô là người phụ nữ của ông ta?"

Cô là phụ nữ, nhưng không giống như phụ nữ, ít nhất sự bình tĩnh của cô đủ để trở thành một đối tác giao dịch.

Khuôn mặt xinh đẹp không biểu lộ cảm xúc gì, cô lảng tránh câu hỏi và khẽ gõ ngón tay lên tấm hải đồ bị bỏ quên đã lâu.

"Tôi là người đại diện cho cuộc giao dịch này. Anh có muốn làm ăn không, thưa Mộ Căn tiên sinh?"