Giờ nghỉ trưa, Ngải Lợi dùng khăn lau mồ hôi ở khu vực nghỉ ngơi dành cho công nhân, đang cười đùa với các đồng nghiệp thì bất ngờ bị ai đó vỗ vai. Quay lại, nhìn thấy đó là La Phi.
"La Phi?" Dù Ngải Vi từng dặn dò, nhưng sự thân thiện của La Phi sớm khiến Ngải Lợi quên mất lời nhắc nhở.
"Nếu không phiền, tối nay tôi có thể đến nhà cậu ăn tối nữa chứ?"
Như thể may mắn đột ngột ập đến, Ngải Lợi mừng rỡ. "Tất nhiên! Rất hân hạnh được đón tiếp."
"Cảm ơn, tôi biết điều này hơi đường đột, nhưng món thịt hầm quá ngon, Ngải Vi cũng rất dễ thương." La Phi mỉm cười.
"Tôi rất vui vì anh thích, chắc chắn Ngải Vi cũng sẽ rất vui!" Ngải Lợi như mở cờ trong bụng, quyết tâm thuyết phục em gái thay đổi ý kiến, không dễ gì gặp được một người đàn ông tốt như La Phi, lại không hề để ý đến màu mắt của Ngải Vi.
Tiếng còi báo hiệu vào ca vang lên, công nhân lục tục vào xưởng, không thể nói thêm. Ngải Lợi vừa đi vừa ngoái đầu lại đầy phấn khích. "Vậy nhé, tan ca tôi sẽ đợi anh."
Nhưng Ngải Lợi đã không kịp về ăn tối.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà xưởng, tiếng còi báo động sắc lạnh đột ngột vang lên. Các bảo vệ lao đến quật ngã Ngải Lợi đang còn ngơ ngác, dòng người xếp hàng rời xưởng nháo nhác, ồn ào bàn tán chắn kín lối ra. Quản đốc quát mắng kêu tắt còi, lục lọi túi của Ngải Lợi, lôi ra một thứ gây nên tai hoạ lớn là mảnh tinh thạch màu xanh nhạt nhỏ xíu.
"Đồ khốn, đã quy định không được phép trộm tinh thạch, kẻ vi phạm đều phải bị tống vào tù. Đến khi tay mày bị chặt đi rồi, mày sẽ hiểu thế nào là hối hận! Đồ ngu!"
Khuôn mặt Ngải Lợi tái nhợt, đầu óc hỗn loạn, không hiểu tại sao thứ đó lại ở trong túi mình.
Anh ấy bối rối nhìn quanh đám đông, tìm kiếm một người để nhờ giúp đỡ, nhưng chỉ thấy những gương mặt tò mò đang vây quanh. Ngải Lợi mở miệng định nói gì đó nhưng không thành tiếng, bị những bảo vệ thô bạo lôi đi.
*****
"Ngải Lợi!"
Tỉnh lại từ cơn mê, Ngải Lợi nhìn thấy khuôn mặt của em gái qua song sắt.
Thấy đôi mắt đỏ rực của em gái, trái tim đầy nặng nề của Ngải Lợi như được thả lỏng, anh ấy bỗng trở nên yếu đuối như một đứa trẻ, run giọng gọi. "Ngải Vi!"
"Ngải Lợi, kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra." Cô gái quỳ nửa người bên cạnh phòng giam, lấy ra bánh mì đen và thịt khô từ trong giỏ đưa vào. "Đừng lo, mẹ vẫn ổn, em đã nhờ hàng xóm sang trò chuyện với mẹ rồi."
Ngải Lợi nghẹn ngào. "Anh không biết, thật sự không biết, Ngải Vi, em phải tin anh. Anh hoàn toàn không biết tại sao mảnh tinh thạch chết tiệt đó lại ở trong túi mình, có lẽ là do rơi vào lúc làm việc. Anh thật sự không trộm, họ không tin anh, nói chắc chắn có người chỉ đạo..."
Những lời nói gấp gáp và lộn xộn. Ngải Vi nhẹ nhàng khuyên nhủ. "Được rồi, Ngải Lợi, em hiểu rồi. Chúng ta vẫn còn chút thời gian, anh ăn đi rồi từ từ kể cho em nghe."
Sự an ủi dịu dàng khiến Ngải Lợi bình tĩnh hơn chút. Lúc này, anh ấy mới cảm thấy đói cồn cào, vội vàng cầm bánh mì lên ăn, rồi cuối cùng mới chợt nhớ ra: "Ngải Vi, làm sao em vào được đây?" Edit: FB Frenalis
"Em đã hối lộ cai ngục." Sau khi nghe xong mọi chuyện, Ngải Vi rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi nói, "Bộ quần áo đó anh vẫn đang mặc à? Ngải Lợi, hôm nay có ai đến gần anh không?"
"Chỉ có vài người công nhân làm việc cùng thôi, à còn cả La Phi, anh ta trưa nay có tìm anh, bảo tối nay sẽ đến nhà chúng ta ăn tối." Ngải Lợi vô cùng thất vọng kể lại. "Xin lỗi Ngải Vi, anh làm hỏng mọi chuyện rồi, La Phi vốn có cảm tình tốt với em, giờ thì hết cả rồi, tất cả là lỗi của anh."
Nghe Ngải Lợi phiền muộn tự trách, ánh mắt lạnh lùng của Ngải Vi dần dịu lại, cô vươn tay qua song sắt vỗ nhẹ lên tay anh ấy, an ủi người đang chìm trong tuyệt vọng. "Không phải lỗi của anh đâu, đừng lo, em sẽ nghĩ cách."
"Em có cách gì chứ? Em chỉ là con gái thôi mà." Ngải Lợi đã hoàn toàn tuyệt vọng. "Ngải Vi, nếu anh chết, em phải chăm sóc..."
"Đừng nói bậy, anh sẽ không sao đâu." Ngải Vi lập tức cắt ngang lời Ngải Lợi.
"Họ nói sẽ treo cổ anh nếu chứng minh được anh là gián điệp." Nghĩ đến những dụng cụ hành hình đáng sợ, Ngải Lợi mất hết dũng khí. "Hôm nay họ sẽ thẩm vấn, có khi anh không sống qua được đêm nay. Hôm qua có một người bị tra tấn, cả cơ thể bị sắt nung làm cháy nát, cảnh tượng đó thật kinh khủng."
"Anh nghe này!" Ngải Vi nắm chặt tay anh ấy qua song sắt. "Ngải Lợi, tiếp theo anh làm theo lời em nói, nhớ từng chữ một."
Ngải Lợi ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt huyết đỏ thanh lãnh mà sắc bén, như thể cô đã trở thành một người khác.
"Tối nay khi bị thẩm vấn, anh nói với họ rằng anh đúng là đã nhận lệnh từ người khác. Ba ngày trước có người hứa sẽ cho anh một túi vàng, để anh lấy trộm tinh thạch từ nhà máy. Người đó đội một chiếc áo choàng trùm kín nên anh không nhìn thấy mặt người đó, nhưng giọng nói có chút giống giọng của người ở thành Mỹ Lệ. Hai người hẹn nhau sẽ giao dịch tại một quán rượu ở góc phố sau một tuần, hắn đã trả trước cho anh hai đồng vàng. Nếu họ truy hỏi thêm, anh chỉ cần nói rằng đã đưa hai đồng vàng đó cho em. Hiểu không?"
Ngải Lợi khó hiểu. "Ngải Vi..., anh không có làm vậy...""
"Em biết anh không làm, nhưng chỉ có cách này mới giúp anh tạm thời thoát khỏi việc bị tra tấn." Ngải Vi giải thích ngắn gọn. "Dù hình phạt là gì, từ lúc tòa tuyên án đến khi thi hành ít nhất cũng phải mất bảy ngày, trong bảy ngày đó em sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài."
"Ngải Vi! Em không thể có cách gì được." Ngải Lợi càng thêm hoang mang.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. "Đừng lo, em sẽ tìm người phù hợp để giúp."
"Em..."
"Ngải Lợi!" Ngữ khí Ngải Vi nghiêm túc hẳn. "Em là em gái của anh, em sẽ không hại anh đâu, hãy tin em, em nhất định sẽ đưa anh ra khỏi nhà giam an toàn."
Sự bình tĩnh và tự tin của cô khiến Ngải Lợi bất giác gật đầu. Dù biết cô em gái yếu đuối cần được bảo vệ có lẽ chỉ đang an ủi bằng lời nói, nhưng trong lòng anh ấy vẫn nhen nhóm một tia hy vọng được cứu thoát.
Sau khi kết thúc cuộc thăm hỏi, Ngải Vi khoác lên mình chiếc áo choàng dài rồi rời khỏi nhà giam, dò hỏi từ vài người công nhân về nơi La Phi đang thuê trọ.
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.top/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Quan sát từ xa một lúc, Ngải Vi rẽ qua góc phố, vòng ra phía sau ngôi nhà cũ. Nhìn quanh không thấy ai, cô cởi áo choàng ra, như một con mèo nhanh nhẹn, lặng lẽ leo lên tầng ba dọc theo ống thoát nước.
Cửa sổ hơi hé mở, bên trong tối om, rõ ràng chủ nhà vẫn chưa về.
Cô bám tay vào bậu cửa, không vội nhảy vào, đầu ngón tay dò dẫm dọc theo mép cửa, ánh mắt khẽ thay đổi, nhìn có vẻ là một cửa sổ bình thường nhưng lại bị chắn bởi mấy sợi dây thép rất mảnh, đủ để làm bị thương nặng bất kỳ kẻ đột nhập nào. Cô cẩn thận tháo hai sợi dây thép ra, dùng một mảnh vải cũ quấn quanh giày rồi lặng lẽ lẻn vào phòng.
Ngôi nhà không một bóng người, sạch sẽ một cách kỳ lạ, hoàn toàn không giống nơi ở của một người đàn ông độc thân.
Ngải Vi từ lò sưởi lôi ra vài mảnh giấy chưa cháy hết, xé một tờ giấy trắng từ quyển sổ ở phía trên cùng, cố tình để lại vài dấu vết như thể vừa tìm kiếm gì đó, rồi lấy một nắm vàng từ một túi tiền giấu vào người, sau đó lại lẻn ra khỏi phòng qua cửa sổ.
*****
Sa La kinh hãi đến mức hồn xiêu phách lạc khi đội cảnh vệ xông vào nhà giữa đêm, nhờ có Ngải Vi đỡ nên mới không ngã gục.
Rất nhanh, các cảnh vệ đã tìm thấy hai đồng vàng lạ nằm trong chiếc hộp sắt đựng tiền.
Sau khi những kẻ lục soát tàn bạo rời đi, nhìn căn nhà lộn xộn cùng với cảnh con trai bị giam trong ngục, Sa La một lần nữa bất lực bật khóc. Nhưng Ngải Vi vẫn rất bình tĩnh, cô tiễn hàng xóm ra ngoài, sửa lại cánh cửa bị đạp hỏng, rồi dùng khăn ấm lau mặt cho Sa La.
"Mẹ, Ngải Lợi sẽ không sao đâu. Con đã nhờ La Phi tiên sinh, người từng đến nhà mình, và anh ta đã đồng ý giúp đỡ."
Sa La ngơ ngác ngẩng đầu, không tin nổi. "Cậu ta thật sự sẵn lòng giúp ư? Cậu ta có thể cứu được Ngải Lợi sao?"
"La Phi tiên sinh có bạn trong ngục giam, họ sẽ giúp Ngải Lợi trốn ra trước khi bị hành hình." Ngải Vi ôm lấy bờ vai gầy guộc của mẹ, an ủi. "Cho nên, vì Ngải Lợi, chúng ta phải rời khỏi thành Tạp Lan, trốn đến một nơi an toàn."
"Trốn? Để Ngải Lợi trở thành tội phạm trốn chạy sao?" Sa La theo bản năng sợ hãi. "Trời ơi..."
"Đó là cách duy nhất, không thể để Ngải Lợi bị tra tấn. Chỉ cần cẩn thận một chút, chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một thành phố khác, mẹ đừng lo, vì Ngải Lợi, chúng ta phải dũng cảm lên."
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Sa La không biết phải làm sao, người phụ nữ tội nghiệp đã kiệt sức vì tai họa bất ngờ giáng xuống.
"Ngày mai mẹ nói với hàng xóm là mẹ bị việc lục soát dọa cho sợ hãi, không dám ở lại nữa, nên sẽ đến nhà họ hàng ở ngoại ô. Mẹ chỉ cần thu dọn vài bộ quần áo, không cần mang theo gì khác." Ngải Vi đặt mười đồng vàng vào tay mẹ, không để mẹ kịp thốt lên, cô đã hạ giọng giải thích. "Đây là tiền La Phi tiên sinh cho mượn. Mẹ mang theo tiền đến thành Y Đốn, đợi con và Ngải Lợi ở đó."
"Ngải Vi, còn con thì sao?"
"Con sẽ đi cùng Ngải Lợi. La Phi tiên sinh nói chia ra đi sẽ tốt hơn, nếu không đội cảnh vệ sẽ nghi ngờ." Ngải Vi nói dối không chút sơ hở. "Sau khi cứu anh trai, anh ta sẽ sắp xếp xe ngựa để chúng con trốn đi."
"Ôi!" Sa La vừa khóc vừa cười, trong lòng tràn đầy may mắn. " La Phi tiên sinh thật là một người tốt."
"Đúng vậy, mẹ đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mẹ đi một mình đến thành phố Y Đốn, mẹ làm được không?"
Sa La gật đầu, nắm chặt những đồng vàng trong tay, dần dần lấy lại can đảm.
*****
Ngải Lợi không biết tình hình bên ngoài, chỉ cảm nhận được rằng viên quan thẩm vấn đã mất hứng thú với anh ấy, nên bỏ quên anh ấy trong nhà tù, không ai ngó ngàng đến.
Những lời đồn đại trong nhà xưởng lại râm ran như sóng gió, khó mà lắng xuống. Việc La Phi, người rất được ông chủ nhà xưởng tin tưởng, bỗng nhiên mất tích trong thời điểm nhạy cảm này đã khiến đội cảnh vệ chú ý. Sau khi điều tra kỹ lưỡng về danh tính và lai lịch của hắn, họ nghi ngờ La Phi là gián điệp của nước Lợi Tư và đã phát lệnh truy nã toàn diện.
Nếu gián điệp là La Phi, Ngải Lợi đáng thương không thể thoát khỏi liên lụy. Cho nên, Ngải Lợi vẫn bị kết án và sẽ bị chặt hai tay vào mấy ngày sau. Pháp luật của Tây Nhĩ luôn nghiêm khắc, kết quả này không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không ai ngờ rằng kẻ xui xẻo này lại trốn thoát.
Nhờ hối lộ được cai ngục và nắm rõ giờ đổi ca, Ngải Vi đã thành công cướp tù nhân đi, còn Ngải Lợi thì bị đánh ngất mà chẳng hiểu gì, bị kéo lên chiếc xe chở sữa rời khỏi thành phố mỗi ngày. Trước khi đội lính canh phát hiện ra thì cả hai đã cùng nhau chạy thoát.
Kể từ khi cố ý để lại dấu vết đột nhập và gây ra sự biến mất của La Phi, mọi chuyện đều diễn ra đúng như kế hoạch. Ngải Vi hóa trang cho Ngải Lợi đang bất tỉnh, dán lên một bộ râu xồm xoàm và dùng thuốc nhuộm da, biến anh ấy thành một người hoàn toàn khác.
Sau khi đổi xe vài lần, trà trộn vào nhóm lữ khách, hai anh em cuối cùng cũng trốn thoát đến thành phố Y Đốn, nơi đã hẹn gặp mẹ từ trước.
Nhìn thấy hai đứa con yêu thương xuất hiện an toàn, Sa La vừa mừng rỡ vừa xúc động, không kiềm chế được mà ôm lấy cả hai bật khóc nức nở.
Ngải Lợi sau khi thoát khỏi hiểm nguy cũng xúc động không kém, còn Ngải Vi thì mỉm cười khẽ hôn lên má mẹ, nơi vẫn còn ướt đẫm nước mắt.