Vân Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Văn Dã đi ra khỏi buồng tắm hồi lâu, xong mới miết miết miếng băng keo cá nhân dán trên miệng vết thương đã được tẩy trùng sạch sẽ. Cậu lần nữa đem mèo hoang nhỏ bỏ vào túi, lần này vô luận nó giả bộ đáng thương như thế nào, cậu đều không dừng động tác trên tay. Học sinh chuyển trường hẳn là cũng đang quan sát cậu, mới vừa tắm cho con mèo nhỏ xong, hắn cầm máy sấy tóc đi vào và nói: “Cậu ôm nó lại, tôi giúp nó sấy khô người, không thì sẽ bị cảm mất.”
Mèo mà cũng bị cảm lạnh sao? Vân Nhạc vừa nãy bị con mèo trở mặt nên vẫn còn có chút đề phòng, hai tay nâng con mèo nhỏ ướt lướt thướt lên, giơ lên trước mặt Vân Dã, giữ một khoảng cách.
Văn Dã cũng không để ý đến hành động của cậu, đem máy sấy tóc chỉnh đến mức thấp nhất, từng chút một sấy khô bộ lông giúp mèo hoang nhỏ. Động tác của hắn thập phần mềm dịu. Ngón tay lộ rõ khớp xương cẩn thận chải chuốt lông tơ đen xen trắng xám của nó, ngoài miệng thì nhẹ giọng động viên, không quản con mèo kia nghe có hiểu hay không, vẫn như trước để nó đối diện với tiếng “Ong ong” của máy sấy. Con mèo phát ra âm thanh “Khò khè khò khè” thoải mái.
Vân Nhạc bất tri bất giác thanh tĩnh cả cơ thể, ánh mắt không khỏi dừng lại trên đầu ngón tay xinh đẹp của Văn Dã, theo động tác tay lặp đi lặp lại của hắn mà di động.
“Được rồi, tôi sẽ cắt móng cho nó, sau này cậu sẽ người chăm sóc cho nó. Đừng để nó làm bị thương nữa.” Văn Dã đem máy sấy tóc đặt qua một bên, và dẫn Vân Nhạc đi ra phòng khách. Những vật dụng đơn giản chăm sóc mèo đều được đặt trong tủ giày nơi hành lang, hiển nhiên là mới được mua về. Văn Dã lấy ra một cái kìm nhỏ màu xanh lam, đối Vân Nhạc mà nói: “Ngồi xuống đi, cậu chỉ cần ôm nó thôi là được.”
Vân Nhạc rất ít khi cùng người khác tiếp xúc thân cận như vậy. Vân Dã xếp bằng đôi chân dài ngồi ở trên ghế salon, nghiêng người sang kéo bàn chân vuốt nhỏ xù lông của mèo hoang qua, cẩn thận tránh đường máu đã khô, tuỳ ý mở miệng hỏi: “Cậu tự mình thi đậu vào Trung học Thuỵ Hải sao?” Thanh âm của hắn trầm thấp êm dịu, cứ vương vấn bên tai mãi, không chói không cao, khiến người nghe thập phần thư thái.
“Ừm.”
“Vậy là thành tích học tập của cậu rất tốt?”
“Ừm.”
“Có thể lấy học bổng được?”
“Có thể.”
“A, thật là lợi hại đó.” Học bổng của Trung học Thuỵ Hải cũng không nhiều nhặn gì, nhưng nếu là Vân Nhạc, chắc cũng sẽ không ít đâu. Văn Dã không chút keo kiệt nói lời khích lợi cậu. Cắt xong một bàn chân mèo, xoa xoa đầu con mèo nhỏ đang buồn ngủ kia, xong hắn cầm lấy ngay một bàn chân vuốt khác của nó, rũ mắt tiếp tục nói chuyện cùng cậu: “Tôi chỉ mới trở về đây không lâu. Thành phố Thuỵ Hải này có nơi nào thú vị để thăm thú không?”
Vân Nhạc nhanh chóng liếc qua nhìn hàng lông mi dày của hắn, nói: “Tôi không biết.”
Văn Dã: “Không biết?”
Vân Nhạc: “Tôi ít khi ra ngoài chơi lắm.”
Văn Dã theo đuổi tới cùng, lại hỏi: “Vậy bình thường cậu hay làm gì?”
Vân Nhạc suy nghĩ một chút mới đáp lời: “Đi học và đi làm.”
“Đi làm?” Văn Dã biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Cậu còn có công việc khác nữa sao?”
Vân Nhạc gật đầu: “Ừm, rửa chén tại cửa hàng thức ăn nhanh, có thể sẽ bị đụng chạm giờ giấc không?”
“Không biết nữa.” Văn Dã đột nhiên cong cong ánh mắt, ngẩng đầu lên: “Cậu không sợ tôi sao? Tại sao tôi hỏi cái gì cũng cậu đều trả lời thành thực vậy?”
Vân Nhạc đối diện tầm mắt của hắn, dừng lại một lúc mới nói: “Cậu không phải là người xấu, sẽ không bán nội tạng của tôi.”
“Hả?” Văn Dã nói: “Cậu làm sao có thể khẳng định? Con người cũng không phải chỉ có một mặt, lỡ đâu tôi rất xấu thì sao?”
Vân Nhạc lắc đầu: “Cậu không có.”
Văn Dã cười nói: “Cậu chắc chắn chứ?”
Vân Nhạc: “Ừm.”
“Tại sao?”
“Đôi mắt của cậu.” Vân Nhạc suy nghĩ một chút, hình dung rằng: “Rất ôn nhu.”
Cậu chưa bao giờ là một kẻ biết đánh lừa người khác, vì hoàn cảnh sinh hoạt rất tối giản nên cậu cũng không biết phải đối nhân xử thế như thế nào. Nếu như cậu thật sự thông minh, sẽ không vì một câu hứa hẹn lừa dối của Đoạn Phỉ mà đợi đến tận mười năm, sẽ không hành xử xa cách và lạnh lùng với mọi người, sẽ không tuỳ ý Trâu Kiến bắt nạt cậu hơn một năm, sẽ có thể thay đổi tình cảnh của mình, cũng sẽ không đối với Trần Xảo Ngọc bần cùng nhưng thiện lương kia mà lời lẽ vô tình, càng không đợi đến tận lúc tính mạng bị uy hiếp mới rời khỏi ngôi nhà hắc ám kia.
Cậu từ nhỏ đã một thân một mình lớn lên. Vân Cẩm Bằng là người hung ác nhất mà cậu từng biết. Đương nhiên, với một đứa trẻ mà nói, vậy đã là quá nhiều. Ít nhất ở với gã cũng dạy cho Vân Nhạc cách bảo vệ chính mình, tuy rằng ngốc nghếch, và rất đớn đau.
Văn Dã nghe cậu nói xong, ngây cả người, mặt giãn ra nói: “Cậu lúc khen ngợi người khác khuôn mặt đều không có cảm xúc như vậy sao?”
Vân Nhạc nghiêm túc nói: “Tôi không có khen cậu, tôi chỉ nói thật thôi.” Học sinh chuyển trường này ắt hẳn phải là một người tốt, khi hắn cười rộ lên rất dễ nhìn. Trong đôi mắt hắn tựa hồ như lấp ló một con suối, nước suối bên trong hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.
Văn Dã cũng cùng lúc nhìn chăm chú vào Vân Nhạc, đột nhiên tại lúc này mới phát hiện, hắn đối với thiếu niên này nhận thức cũng có chút sai lệch, cậu ấy có lẽ đơn thuần, nhưng không hề ngốc nghếch. Cậu có thể nhận biết thiện ác, cũng có thể biết đúng biết sai.
Cắt xong móng vuốt của mèo hoang nhỏ rồi, nó đã muốn mơ mơ màng màng, “Meo meo” kêu lên vài tiếng, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ không ngủ. Văn Dã đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, nó vẫn chưa có tên.”
Tên?
“Cậu nghĩ xem tên gì sẽ hợp với nó đây?” Văn Dã dò hỏi ý kiến của cậu.
Vân Nhạc lần đầu tiên nhận được lời mời như thế này, cứ như lúc thảo luận tổ sau giờ học vậy. Tuy rằng giáo viên có giúp cậu tìm thành viên lập tổ, nhưng từ đầu đến đuôi, cậu cũng chỉ người một góc, sự tồn tại cũng như không khí vậy.
Văn Dã tựa hồ như vẫn chờ câu trả lời của cậu, suy nghĩ một chút và nói: “Mèo Nhỏ (Tiểu Miêu).”
Văn Dã không chớp mắt nhìn, xác định trên mặt cậu không có vẻ chiếu lệ, mới cười ra tiếng: “Nó vốn là mèo mà, tên như vậy không đặc trưng xíu nào.”
Vân Nhạc liền suy nghĩ thêm một lát, nhìn màu sắc của nó và nói: “Mèo Xám Trắng (Hôi Bạch Miêu).”
Văn Dã nhịn cười, thử dẫn dắt: “Nhất định phải thêm chữ Mèo vào sao? Tôi cảm thấy chúng ta có thể bỏ chữ đó đi.”
Vân Nhạc liền đơn giản tỉnh lược chữ, đáp: “Xám Trắng.”
“Hả?” Văn Dã nói: “Nghe hơi khô khan quá. Cậu xem nó nhỏ như vầy, lại mềm mại nữa, có thể đặt một cái tên đáng yêu hơn.”
Đáng yêu? Vân Nhạc cũng không cảm thấy nó thập phần đáng yêu. Lúc nãy nó rất hung dữ đó thôi, còn cào trầy cậu nữa.
Văn Dã chú ý nhìn cậu thỉnh thoảng lại nhìn băng dán trên miệng vết thương ở tay, hẳn nhiên là vẫn còn nhớ đến việc mèo hoang cào trầy mình, không thể không gợi ý nói: “Nó rất yêu thích khăn quàng cổ màu đỏ của cậu, lúc tôi mang nó về, làm sao nó cũng không chịu rời đi, xem cái khăn kia chính là ổ của mình.”
Lúc Vân Nhạc sắp xếp hành lý, cũng phát hiện khăn quàng cổ của mình bị cào hư hết, nhưng cũng không cảm thấy đau lòng quá, chỉ muốn đi mua kim chỉ về mạn lại. Cậu tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Vậy chúng ta có thể gọi nó là Khăn Quàng (Vi Cân) không?” Còn nói rõ lý do: “Nghe tới liềm cảm thấy ấm áp dễ chịu, rất đáng yêu nữa.”
Văn Dã chẳng biết cậu định nghĩa đáng yêu là như thế nào nữa, nhưng cái này cũng không quan trọng: “Cậu cảm thấy tên này là một cái tên hay?”
“Ừm.”
Văn Dã cười nói: “Vậy được rồi, vậy từ nay hãy gọi nó là Khăn Quàng đi.”
Vân Nhạc không nghĩ tới tên gọi của mình đặt ra lại được chủ nhà này tiếp nhận, nhất thời có chút luống cuống, cậu lắc nắm tay, lo lắng mà hỏi: “Cậu, cậu có thích cái tên này không?”
Văn Dã đáp: “Đương nhiên rồi, tôi cảm thấy gọi rất êm tai.” Xong hắn đứng lên và nói: “Cậu đi nghỉ ngơi đi, chỗ này cách trường học cũng không xa, chỉ đi bộ chừng mười mấy phút. Tạm thời không có công việc gì cả, cậu chỉ cần quay trở về mỗi tối để chuẩn bị bữa ăn là được rồi.”
Vân Nhạc đem kẻ vừa mới được đặt tên là Khăn Quàng thả lên ghế salon, xong đứng ngay dậy, gọi Văn Dã đang chuẩn bị bước về phòng: “Ông chủ.”
Văn Dã nghe không rõ liền hỏi lại: “Cái gì?”
Vân Nhạc cho là hắn không thích danh xưng này, liền suy nghĩ một chút, sửa lời nói: “Cậu chủ, buổi tối ngày mai cậu muốn ăn gì?”
Cậu chủ?! Văn Dã thấy dưới chân lảo đảo, biểu tình có chút phức tạp, hỏi: “Cậu không nhớ tên của tôi sao? Có có tự giới thiệu qua mà.”
Vân Nhạc hiển nhiên quên không còn một mống, nhìn hắn rụt rè: “Tên của cậu là…”
Hắn không để bụng, liền nhắc lần nữa: “Văn Dã, Văn trong thính văn (nghe ngóng), Dã trong điền dã (đồng quê rộng lớn).”
“Ồ, nhớ rồi.” Vân Nhạc gật gật đầu, ghi lại trong lòng.
“Hỏi lại lần nữa đi.” Văn Dã hai tay để trước ngực, dựa vào cửa phòng ngủ: “Dùng tên của tôi.”
Vân Nhạc nghe lời, hỏi lại lần nữa: “Văn Dã, ngày mai cậu muốn ăn cái gì?”
Văn Dã thoả mãn gật gật đầu: “Cái gì cũng được, làm món sở trường của cậu cho tôi nếm thử đi.” Xong nói với cậu một tiếng “Ngủ ngon” trước khi mở cửa phòng bước vào.
~ Kết thúc chương 9 ~