Vân Nhạc không biết diễn tả đoạn thời gian cậu tạm trú ở nước ngoài này ra sao. Cậu cùng Văn Dã ngủ chung một phòng, với những câu chuyện cổ tích trước giờ đi ngủ. Mỗi ngày cùng lúc rời giường, cùng nhau xuống lầu ăn điểm tâm, giúp đỡ ông bà rửa chén đũa. Thời gian rãnh rỗi bọn họ sẽ cùng chui vào ổ mà chơi game. Bà nội Vương Quế Trân rất khoái dắt bọn họ đi mua sắm dạo phố, bà ngoại Tạ Thư Cầm lại thích đưa hai người đi thưởng thức các buổi triển lãm. Trong mấy ngày ngắn ngủi này, Văn Dã dẫn cậu đi đến những rạp chiếu bóng nổi tiếng để xem phim, cùng nhau đi đến những quảng trường vắng người cho chim bồ câu ăn, lại còn dắt cậu đi cưỡi khinh khí cầu để được ngắm toàn bộ ngóc ngách của thành phố. Sau khi đi du ngoạn đã mệt, họ cùng an vị cạnh bờ sông trên băng ghế dài xem mặt trời lặn, nhìn những cánh buồm trắng phiêu diêu ở phía xa. Chúng cứ như tiến thẳng đến chân trời xanh biên biếc, như một bức tranh sơn dầu rải rắc bụi vàng, vừa yên tĩnh vừa hùng vỹ. Vân Nhạc như thể đang đứng trên mây, cả người đều nhẹ bẫng, mọi thứ đều rất siêu thực. Tuy nhiên người bên cạnh mình lại ấm áp, còn có thể nói có thể cười, lại có thể ôm cậu, ôm đến chân thực.
Tối nay là giao thừa, sau khi ăn xong bữa sáng, Vân Nhạc giúp đỡ bà nội Vương Quế Trân dọn dẹp nhà bếp. Cậu mặc quần áo mới, áo len nhạt màu cùng với quần màu trắng, cạnh bên cửa sổ với ánh nắng đang chiếu vào từ bên ngoài, nghiêm túc đứng rửa chén. Quần áo là do bà nội Vương Quế Trân mua cho, mua nhiều đến chất thành núi nhỏ. Nội rất thương cháu của bà, thành ra cũng thương luôn cả Vân Nhạc, dù gì cũng là người mà cháu trai mình yêu mà, bà thân là trưởng bối còn muốn chọn qua lựa lại sao? Mà bà cũng có thể kén chọn sao? Bà nội chưa bao giờ xen vào cuộc sống sinh hoạt của con cháu cả, bà tin tưởng vào mắt chọn người của Văn Dã. Nếu Vân Nhạc là một người không tốt, cháu trai của bà nhất định sẽ không để vào mắt.
Đã vậy thì còn đòi hỏi cái gì nữa chứ? Muốn tìm một đứa cháu dâu thập toàn thập mỹ sao? Tào lao, Vương Quế Trân bà sống gần cả đời người, cũng chưa đạt được tới ngưỡng thập toàn thập mỹ, tại sao lại bắt người khác như vậy được?
“Con đi ra ngoài đi để nội lo, đã mặc đồ đẹp rồi thì đừng để bị dơ nữa.” Tay Vân Nhạc vẫn còn ướt nhẹp nước, liền bị bà nội Vương Quế Trần đẩy ra khỏi nhà bếp. Cậu ngơ ngác hướng cửa nhìn một chút, hồi sau mới thu hồi ánh mắt, đi đến phòng vệ sinh của tầng một lau tay cho khô ráo. Sau đó cậu bước ra phòng khách, ông ngoại Lan Dư Thành đang ngồi tại phòng khách viết câu đối Tết. Chữ viết cứ như rồng bay phượng múa, khí thế ngất trời. Ông ngoại trong giới viết thư pháp cũng là một người có tên tuổi, tác phẩm được đưa đi triển lãm cũng không phải chuyện gì to tát. Những ngày qua Vân Nhạc đã rất quen thuộc với ông bà ngoại, nên cũng chủ động bước đến xem. Nội dung của câu đối cũng thông dụng có thể thấy ở khắp nơi trên đất Trung Hoa, rất dễ hiểu, ngụ ý cát tường như ý, phú quý bình an. Lan Dư Thành thu bút, ông hỏi: “Thấy ông ngoại viết như thế nào?”
Vân Nhạc thành thật trả lời: “Như mua ở ngoài vậy ạ.”
“Ha ha ha.” Ông ngoại Lan Dư Thành cao hứng, đây đúng là lời đánh giá cao nhất có thể, ông liền vẫy tay, “Được, con cầm lấy đem dán lên đi. Hồ dán con đã chuẩn bị xong chưa?”
Ông nội Văn Quốc Cường ngồi chồm hổm ở cửa bưng cái chậu nhỏ dùng sức quấy đều, nói: “Vẫn tốt vẫn tốt.”
“Con mang đến cho ông nội đi nào.” Lan Dư Thành gom bút lại, ông đưa hoành phi cho Vân Nhạc, và cùng cậu đi ra cửa chuẩn bị dán câu đối. Dán câu đối thật ra là việc không khó, nhưng nếu chỉ cần không chú ý là có thể dán lệch ngay. Hai vị ông nội ông ngoại đều đã có tuổi, không thích hợp với việc trèo cao, thành ra Vân Nhạc liền đảm nhiệm trèo lên trên băng ghế, nghe theo chỉ dẫn mà dán. Sang bên trái một chút, lại di chuyển qua phải một tẹo. Ôi chao! Đừng nhúc nhích đừng chuyển động, vừa vặn rồi, đúng đúng đúng. Đúng chỗ đó rồi. Nhìn xem kìa, đã thẳng lắm rồi phải không?
Văn Nhạc ngoan ngoãn trèo xuống khỏi băng ghế, lại nhìn ra phía cửa một chút. Ông nội Văn Quốc Cường để ý thấy động tác của cậu, liền cười hỏi: “Con làm sao vậy?”
Vân Nhạc đáp lời: “Văn Dã còn chưa trở về ạ.”
Ông nội Văn Quốc Cường vỗ vai ông ngoại Lan Dư Thành, nói chua: “Mấy đứa trẻ thiệt là không giống bọn mình, mới tách nhau ra có nửa ngày, đã đến mức hồn bay phách lạc rồi.”
“Ha ha ha ha.” Ông ngoại Lan Dư Thành vừa cười vửa đẩy Vân Nhạc vào trong. “Ông ngoại nói nè, tiểu Nhạc nhìn thất thỉu mất hồn như vầy, thì ra là nhớ cháu đích tôn của ông sao?” Ông ngoại từ trước đến nay cũng đều gọi Văn Dã là cháu đích tôn, không phân cháu nội cháu ngoại, đều là cháu con của mình sinh ra, còn phân biệt nội với chẳng ngoại cái gì?
Bận rộn cả buổi sáng, trong nhà dọn dẹp đã sạch sẽ cả rồi. Cửa kính, thủy tinh trong nhà ngày hôm qua đều đã lau sạch sành sang, lúc này sáng loáng cả. Khoảng ba, bốn giờ chiều, mọi người bắt đầu nấu bữa ăn tất niên. Vân Nhạc cũng vào bếp, một bên phụ bà nội bà ngoại nhặt rau rửa củ, một bên lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa. Văn Dã từ sáng sớm đã ra ngoài, không biết đi làm công chuyện gì. Đang nghĩ ngợi thì “Ding ling ding ling”, tiếng chuông cửa truyền đến, Vân Nhạc lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi đang bình thản bỗng dưng xuất hiện một vệt sắc thái. Cậu chạy mấy bước ra sân, hướng Văn Dã đang ngồi trên xe đạp mà mở cửa. Văn Dã chưa vội nói, lấy tay xoa nhẹ mái tóc của Vân Nhạc: “Nhớ tôi sao?”
Vân Nhạc gật đầu lia lịa, trên tay vẫn cầm một bắp cải thìa chưa được rửa sạch. Cậu như con rối mà làm cả buổi hôm nay, lúc này rốt cuộc mới nở ra một nụ cười tươi rói, nói: “Bà nội nói muốn làm hoành thánh.”
Văn Dã đẩy xe vào cửa, liếc nhìn thời gian nói: “Giờ chuẩn bị gói rồi sao? Ôi, câu đối Tết cũng đã được dán lên hết rồi?”
Vân Nhạc đáp: “Là ông ngoại chỉ huy cho tôi dán.” Còn tự hào mà khoe: “Ông ngoại khen tôi dán chuẩn lắm.”
Văn Dã cười khích lệ cậu, nắm lấy ngón tay út đang ướt nhẹp của cậu cùng đi vào nhà, bắt đầu cho buổi chiều bận túi bụi. Đến thời điểm chân chính nấu ăn, bà nội Vương Quế Trân tháo lui về vị trí số hai, thông thường ông nội Văn Quốc Cường sẽ là bếp trưởng, nhưng lần này, hai đứa cháu lại cướp vị trí đầu tàu, nấu đầy một bàn tiệc đêm giao thừa, mọi thứ đều gần như được làm ra bởi Văn Dã cùng Vân Nhạc. Bà nội Vương Quế Trân tự hào quay video, không lâu sau đã truyền khắp nơi bạn bè gần xa. Trên video khoe rằng cháu của tôi có lợi hại không cơ chứ? Bạn trai của nó cũng rất lợi hại có phải không?
Bà ngoại Tạ Thư Cầm ngồi trên bàn ăn chuẩn bị mì, cũng bị bà nội chọc đến cười ra tiếng, kéo bà nội ngồi xuống cùng nặn hoành thánh, mỗi mười mấy viên lại bỏ vào một đồng tiền xu, để ai cũng có thể ăn trúng được, năm sau đều có nhiều phúc khí tài lộc.
Sau cả buổi bận rộn chuẩn bị, rốt cuộc những viên hoành thánh to bự da mỏng bụng to cũng được đặt trên thớt chờ thời khắc vào nồi. Khăn Quàng Cổ cũng được mặc quần áo mới, bà nội Vương Quế Trân lúc đi dạo phố đã thuận tiện mua cho nó. Nhưng nó là một chú mèo hoang nhỏ, xưa nay chưa từng mặc qua quần áo, thành ra bước đi không được thoải mái, cứ vướng víu khó chịu. Con mèo bị bộ quần áo làm sợ đến run rẩy, ngã ra mặt đất mà cọ. Cả nhà mọi người vây lại quanh bàn ăn bị nó chọc cười đến nghiêng ngả. Vân Nhạc cười đặc biệt vui vẻ, trên mặt còn dính bột mì, lộ ra hàm răng trắng noãn, không còn nhìn thấy đôi mắt đâu. Văn Dã nhẹ nhàng giúp cậu lau bột đi, khuôn mặt cười của cậu thời điểm này phảng phất sự giống nhau đến kỳ lạ với tấm ảnh cũ kia. Đúng là như vậy, đây mới chính là bộ dáng nguyên bản của cậu ấy.
“Sau khi ăn tiệc tất niên xong, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ này.” Văn Dã nói.
Vân Nhạc nghiêng đầu sang, cũng không hỏi sẽ đi đâu, chỉ đáp một tiếng: “Được.”
“Ding dong”, chuông cửa vang lên thật đúng thời điểm. Ông nội Văn Quốc Cường cũng vừa mới nấu xong một tô soup, vội vã đặt lên bàn mà chạy ra mở cửa, vừa nói: “Trở về rồi, về tới rồi!” Cửa vừa mở ra, mọi người đều ngây ngẩn hết cả. Người mới đến mặt áo khoác lông chồn rất quý phái, đôi môi được đánh son hồng rất tươi tắn, giày cao gót tám phân phát ra âm thanh “Cạch cạch” trên nền nhà vang vọng. Văn Hòa Vũ, người đàn ông giàu có bậc nhất ở thành phố Thụy Hải, theo sau dì cầm lỉnh kỉnh đồ đạc. Vân Nhạc nhìn người phụ nữ cả buổi, cảm thấy có chút quen mắt.
Người mới đến chính là Lan Thư, dì gỡ kính râm xuống, hất mái tóc xoăn dài mềm mại một cách nhẹ nhàng. Dì nhìn đến Vân Nhạc, liền lên tiếng: “Là con à?”
“Con chính là Vân Nhạc sao?”
Vân Nhạc gật gật đầu, rồi đột nhiên “Ồ” lên một tiếng, nắm lấy tay áo Văn Dã, có chút hứng phấn nói: “Là cô giáo Nhị Ny!”
Cả nhà nghe thấy tên gọi này đều ngẩn tò te cả, chỉ có dì Lan Thư muốn trượt chân, thiếu chút nữa là ngã xuống đất làm bạn cùng với Khăn Quàng Cổ. Nhị Ny là một vai diễn mà hai năm trước dì có thủ vai trong một bộ phim truyền hình dành cho trẻ em. Cho đến tận ngày nay, mùa hè đều thường phát lại, sớm đã trở thành một lịch sử đen tối với dì.
Không ngờ rằng Vân Nhạc không chỉ có xem, mà còn là một fan nhỏ của dì nữa. Vốn định diễn một vai mẹ chồng độc ác để hù dọa cậu nhóc kia một chút, lại bị cậu ngây thơ đi trước mình một bước. Đành thôi vậy, dì đem ra món quà được chuẩn bị kỹ càng, cười mà tặng cho cậu.
Trong phòng khách đang bật một chương trình đón giao thừa, kỳ thực cũng không ai chú tâm xem. Nhưng chỉ cần nghe thấy âm thanh cũng đủ cảm thấy năm mới gần kề rồi. Ông nội Văn Quốc Cường rót cho mỗi người nửa ly rượu vang đỏ, trước khi ăn cơm liền cụng ly một phát, chúc toàn gia đình một năm mới vui vẻ bình an, cầu cát tường mạnh khỏe. Thường mọi người chỉ uống một ngụm nhấp môi, nhưng Vân Nhạc không hiểu, cứ “ừng ực” mà tu vào, trực tiếp cạn ly đến đáy luôn. Cậu đặt ly xuống bàn, ợ ra một hơi rượu, khuôn mặt trong nháy mắt đã chuyển sang đỏ bừng, trông đến là đáng yêu.
“Uống say rồi sao?” Ăn cơm tối xong, Văn Dã đạp xe, mang theo Vân Nhạc cùng đi ra ngoài. Gió thổi có chút lạnh lẽo, Vân Nhạc ngồi ở phía sau ôm eo hắn, đáp: “Không có say, chỉ là lâng lâng một chút thôi.”
Văn Dã cười nói: “Ngốc thiệt đó, rượu vang đỏ không phải uống một tràng như vậy đâu.”
Bọn học đạp dọc theo những con đường nhỏ như mê cung của thành phố, chạy gần hơn bốn mươi phút, liền đã đến thời điểm mười hai giờ đêm. Văn Dã dừng lại ở trước một thánh đường, mang theo Vân Nhạc vội vã đi vào. Còn chưa kịp thưởng thức cửa sổ lắp kiếng màu hoa mân côi lộng lẫy, chái nhà thờ cao và thanh thoát vô cùng, đã bị kéo ngay vào thang máy, đi thẳng đến đỉnh của nhà thờ. Trên đó có tầm nhìn vô cùng thoáng đãng với quang cảnh trống trải trước mặt. Vân Nhạc bước lên đài cao, cơ hồ có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh đêm của thành phố.
“Nhìn lên trên đi.” Văn Dã bảo cậu ngẩng đầu lên, nhưng bầu trời tối như mực, mặt trăng cũng đã ẩn mình đi đâu mất. Vân Nhạc còn nghi hoặc, liền nghe tiếng đếm ngược của Văn Dã sát bên tai mình, “3… 2… 1”
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, tiếng chuông mừng tân niên vang lên, trên không trung đột nhiên nổ ra một chùm pháo hoa. Đôi mắt Vân Nhạc ngay lập tức mở to, còn không kịp nói ra lời thán phục, ngây dại cả đi. Không, không phải pháo hoa, cậu nhìn thấy trước mắt mình chính là sao băng!
Một chùm tia sáng ngắn ngủi mà chói lòa xẹt qua bầu trời đêm đen đặc yên tĩnh, che rợp cả bầu trời và mặt đất. Không biết từ đâu mà xuất hiện, cứ như một cơn mưa ánh sáng thật to, xán lạn lộng lẫy vô cùng. Vân Nhạc há hốc miệng, không biết cách nào biểu đạt chấn động lúc này. Phía dưới vô vàn ánh sao lấp lánh, cậu như thể đang đứng ở trung tâm vũ trụ. Mà người tạo ra vũ trụ tinh hà này cho mình, lại đang đứng ở trước mặt cậu, đối với cậu mà ôn nhu cười. Vân Nhạc nhìn hắn, giật mình ngẩn ngơ, nói không nên lời.
“Tuy rằng không thật sự mà cơn mưa sao băng, nhưng tôi vẫn muốn ở dưới mưa sao băng mà ước nguyện.” Văn Dã kéo cậu sang, đem cậu ôm vào trong lòng, cười nói: “Hy vọng Nhạc Nhạc của tôi có thể mỗi ngày đều thật vui vẻ. Mỗi một năm sau này, đều có thể ở bên cạnh tôi.”
Nói xong hắn hôn lên khóe miệng đang run rẩy của cậu, nhẹ nhàng nói câu: “Năm mới vui vẻ.”
~ Hoàn Chương 39 ~
Tâm Sự Mỏng: Em Dã lãng mạn quá đi mất thôi!!!!!!!!!!!!!!! Mèo cũng muốn nữa:< Bé Nhạc thật là tốt phước đó. Mà Mèo đắn đo không biết có nên thay “tôi cậu” bằng “anh em” hay không nữa. Vì tình cảm hai bé nó cũng đến độ chín muồi rồi, xưng tôi cậu nghe cũng có vẻ xa cách quá. Nhưng vì hai bé nó còn đi học, với bằng tuổi nhau, nên xưng anh em nó cũng có phần gượng gạo. Đau đầu quá đi:<<< Mấy bạn cho Mèo ý kiến với huhu:<