*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm ngày hôm sau, tuyết lớn chặn cả cửa. Tối hôm qua không biết đã rơi đến chừng nào, phủ cả Thành phố Thuỵ Hải trong một màu áo bàng bạc. Văn Dã bị đánh thức bởi đồng hồ, trên người mặc một bộ pyjamas thể thao màu xám, ngáp một cái rồi bước vào buồng tắm rửa mặt, sau vài phút trở lại về phòng để thay đồng phục. Vừa chuẩn bị đi ra ngoài, hắn ngửi thấy được một mùi hương thoang thoảng, thuận theo mùi vị mà đi đến nhà bếp. Hắn phát hiện trên bàn ăn có một tô cháo, dường như mới được múc ra, vẫn còn ấm nóng. Lúc này mới chợt nhớ tới tối hôm qua vừa mới thu nhận một con mèo nhỏ hình người. Hiển nhiên, cậu ta chuẩn bị bữa sáng rất chu đáo. Cậu đã ra khỏi nhà rồi. Văn Dã không có thói quen dùng điểm tâm sáng, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy muỗng húp hai ngụm, hạt gạo nấu mềm mềm dẻo dẻo, độ đặc rất vừa phải.
Sáng sớm mới chừng sáu giờ, đại đa số mọi người trong khu nhà trọ vẫn còn say giấc nồng. Văn Dã thay giày xong, mở cửa đi xuống lầu dưới. Hắn nhìn thấy trên mặt tuyết đọng dày đặc một chuỗi dấu chân lẻ loi. Hắn quan sát một chút, rồi đạp lên những dấu chân này, theo dấu chúng, một đường thẳng đi về phía trước. Trường học cách khu nhà trọ ba cái giao lộ. Chủ nhân của dấu chân lần đầu đến đây, tại giao lộ thứ nhất bồi hồi đứng lại, tại giao lộ thứ hai lo lắng do dự, đến giao lộ thứ ba lại rẽ nhầm phương hướng, đi thành một vòng tròn lớn, dần dần biến thành một chuỗi dấu chân hỗn độn, rốt cuộc cũng tìm được đến trường.
Văn Dã nghĩ: Xem ra là lại muốn nói cho hắn biết, khí trời lạnh như thế này, lại để lãng phí mất mấy phút chịu lạnh ngoài này.
“Văn Dã!” Phùng Đường lưng đeo cặp sách ở từ xa vẫy tay, Trần Dương đi theo phía cậu ta từng bước một và “trượt tuyết” đến tận ba lần. Văn Dã hướng bọn họ mà giơ tay chào một cái. Phùng Đường bước hai bước thật nhanh, bước theo Văn Dã vào trường, tâm tình không tệ mà nói: “Ngày hôm nay hẳn nhiên là phải tổng vệ sinh, sẽ được nghỉ ít nhất là hai tiết nha!”
Trần Dương trượt đuổi theo phía sau nói: “Làm cái gì mà cao hứng như vậy chớ! Ngày hôm nay đáng lẽ có tiết thể dục, hiện tại còn không thể tự do hoạt động, chỉ có thể làm việc thôi!”
“Mày thì biết cái gì! Lao động là vinh quang nha!” Sáng sớm nói lời này còn đọng bên tai, đến buổi chiều Phùng Đường đã ngã quỵ trên mặt đất, hai tay đã đỏ bừng vì lạnh, bi thiết mà nói: “Còn phải làm đến bao giờ nữa chứ! Chúng ta không phải là những đoá hoa của tổ quốc sao!”
Trần Dương cũng oán giận: “Còn nói gì nữa! Đã đóng học phí lại còn phải đi bán sức lao động nữa, tao chuẩn bị thưa ông già Vương lên Hiệp Hội Người Tiêu Dùng nè! Phải làm tới cùng! Cho lão xuống đài luôn!”
“Đúng! Báo cáo còn chưa đủ đâu! Tung lên internet đưa hết ra ánh sáng!”
Văn Dã trên tay cầm cái chổi, đứng ở trên sân trường. Trời xanh mây trắng, nắng ấm làm tuyết tan, những cơn gió sau cơn mưa tuyết có chút thấu vào xương, nhưng không thấm vào đáy lòng. Hắn đứng tại chỗ, nhìn thấy vài bạn học nữ đang theo dõi hắn và xì xầm bàn tán. Thấy hắn nhìn sang, liền nhanh chóng cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Trần Dương đã sớm chú ý đến, đứng lên nói: “Anh Văn Dã à, từ sau khi cậu chuyển đến tới nay, trường Trung học Thuỵ Hải chúng ta đã xảy ra một chuyện lớn.”
Văn Dã hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Dương đáp: “Nhìn là biết cậu chưa bao giờ ghé thăm trang BBS (1) của trường ta rồi! Cậu không biết gì sao? Sau khi cậu chuyển đến, trường học chúng ta bầu lại hot boy (giáo thảo) (2), kết quả cậu thắng đương kim hot boy đến 270 phiếu! Cậu có biết đó là chiến thắng áp đảo đến như thế nào không!”
Văn Dã cười nói: “Hot boy? Tôi ư?”
“Không phải cậu chẳng lẽ là tôi! Với ngũ quan khôi ngô của cậu, cùng khí chất tao nhã, cánh tay dày rộng, thân eo lại nhỏ nhắn, chân dài 1m50, người cao tận mét tám, lại ăn nói ôn hoà lễ độ, xử sự không ngạo cũng không kiêu, một bộ đồng phục chắp vá của trường lại cũng có thể mặc ra cảm giác là hàng cao cấp, thời trang quá sức! Còn có đôi giày thể thao hàng limited giá 48,000 tệ nữa! Anh trai à, cậu là công tử nhà giàu ở nơi nào tới vậy, tôi cũng không dám yêu cầu cao, sau này nếu không thi đậu đại học tốt, chỉ cần cậu cho tôi lau giày cậu sống qua ngày có được hay không?”
Văn Dã bị hắn chọc đến cười lên hai tiếng. Thay vì cưỡng ép phủ nhận lời tâng bốc của Trần Dương, hắn nói: “Dù vậy tôi mỗi ngày cũng vẫn phải sáu giờ rời giường đi học, đến trễ cũng bị viết kiểm điểm hai ngàn chữ, trời tuyết rơi cũng vẫn phải lao động, đi nhà ăn muộn nửa phút, cũng như thường lệ sẽ không được thưởng thức mỹ vị của thịt kho tàu.”
“Ha ha ha ha ha cũng không sai!” Trần Dương vốn là một yêu quái quả chanh biến thành (ý nói chua chát, chanh chua), bị hắn nói chuyện trong nháy mắt cũng cân bằng không ít. Trên sân trường hừng hực khí thế, mỗi lớp được phân chia khu vực riêng. Khối 11 từ lớp 1 đến 5 phụ trách cánh Bắc vườn trường. Một tràng tiếng hô vang từ không xa truyền tới, đám lớp 5 cứng đầu kia thừa dịp giáo viên chủ nhiệm không trông quản, liền nổi lên chơi trò ném tuyết.
“Ngoạ tào (WTF) ha ha ha anh Trâu ném chuẩn quá hà!” Trần Binh là cái chân chó (3) của Trâu Kiến, nhìn sơ qua quần áo thì cũng là đứa con nhà giàu, trên mặt vừa mới bị cầu tuyết đập thật mạnh, cũng phải nâng chân thối của thằng đó khen vài tiếng. Nếu như Trần Dương dùng từ trân quý “công tử” để nói về Văn Dã, “nhà giàu mới nổi” là từ chính xác nhất để gọi tên Trâu Kiến. Nó cũng là một người có tiền, nhưng hung hăng càn quấy, tố chất thấp kém. Trần Binh phủi phủi tuyết trên người, đi đến bên Trâu Kiến, lén lén lút lút móc ra một hộp thuốc lá, nhỏ giọng nói: “Anh Trâu anh đến hút một điếu đi? Em giúp anh canh chừng.”
Vành mắt Trâu Kiến đen xì, không biết tối qua đã đi lêu lổng nơi nào. Nó thỉnh thoảng đi học được mấy ngày, hoặc là bị ba nó bắt buộc phải đến trường, nên trong người rất bứt rứt, lúc nào cũng không vừa ý. Nó rút ra một điếu thuốc, nhả kẹo cao su trong miệng xuống đất, vừa đốt thuốc vừa nói: “Tao muốn làm gì thì làm, con mẹ nó xem ai dám nói tiếng nào?”
Sau đó híp mắt hút một hơi, rốt cuộc tìm được thú vui của ngày hôm nay. Nó phun vòng khói thuốc, hừ cười nói: “Đi, kêu người đến đây, quan tâm một chút đến người bạn học ngại giao tiếp nào.”
Người bạn học ngại giao tiếp trong miệng nó, dĩ nhiên chính là Vân Nhạc. Vân Nhạc một mình đứng ở góc xúc tuyết, không một ai giúp cậu, mà cậu cũng không cần thiết. Vừa mới chuẩn bị đem tuyết vùi xuống gần đống rễ cây, một viên cầu tuyết được nắn đến cực kỳ vững chắc, như đạn băng, cầu tuyết nhắm đỉnh đầu cậu bay tới. Vân Nhạc không chuẩn bị, không kịp tránh né sang bên, cầu tuyết trong nháy mắt tại đỉnh đầu cậu mà nổ tung, khiến cậu trở nên hoảng hốt. Tiếp đó chính là tiếng cười quen thuộc vang lên, cùng những đợt công kích liên tục.
“Ha ha ha ha ha ha!”
“Ôi! Cậu chủ nhỏ họ Vân à, sao cậu lại không né chứ!”
“Lại đây chơi nào! Ném tuyết. Mày nói xem mỗi ngày mày đều một thân một mình, cũng không tham gia tập thể! Làm lớp năm chúng ta nổi danh không đoàn kết, ngày hôm nay liền cho bọn chúng nhìn! Mẹ lớp năm chúng ta đoàn kết nhiều đến thế nào!” Trần Binh nói ra lời này liền nghiến răng nghiến lợi, hắn kỳ thực cùng Vân Nhạc không thù cũng không oán, nhưng khi thấy loại người vừa nhỏ, vừa yếu, lại còn không còn khuất phục như vậy, con mẹ nó muốn đánh cho chết. Y muốn thấy bộ dạng cậu phải quỳ xuống đất xin tha hèn hạ đến thế nào. Trâu Kiến phỏng chừng có cùng tâm lý với y, nó tuỳ ý Trần Binh muốn chọi bao nhiêu tuyết lên người Vân Nhạc cũng được. Tên này rất thích hà hiếp người khác, đánh càng tàn nhẫn nó càng cao hứng. Thế nhưng cầu tuyết vẫn là rất xốp, đập lên người cũng không đau không ngứa, làm sao đều không vừa lòng nó. Nó đem tàn thuốc tuỳ ý vứt xuống đất, cao quý mà ngồi xổm mông xuống, nhặt lên một cục đá bị chôn trong tuyết. Vân Nhạc vì bảo vệ đôi mắt mà không thể nào ngẩng đầu lên, cậu muốn rời đi, nhưng đã bị chặn đường lui chặt chẽ. Đột nhiên một luồng sắc bén chen lẫn gió lạnh thấu xương va vào trên đỉnh trán của cậu, so với cầu tuyết thì sâu hơn, khiến cậu đau đến hoa mắt. Một cảm giác ẩm ướt quen thuộc theo gò má mà rỉ xuống tuyết, tạo nên một vệt máu dài.
“Bạn học à.”
Trâu Kiến còn ngại chưa đủ, lại muốn ngồi xổm mông nhặt thêm cục đá mới, lại cảm thấy vai mình chùng xuống. Quay đầu liền nhìn thấy học sinh chuyển mới, hắn cũng là ngẫu nhiên biết đến Văn Dã, dù sao mấy người trong trường cũng rất là tám chuyện. Văn Dã chuyển tới ngày đầu tiên liền khiến cả trường sôi sục huyên náo, tuy nhiên hắn lại là một người kín kẽ, trước mắt nó cũng không náo loạn gì, nên Trâu Kiến cũng quên mất có một người như vậy. Lúc này, nó nheo mắt lại, hống hách mà nói: “Thiếu đánh à, con mẹ nó lo chuyện bao đồng.”
Văn Dã nhíu nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói cũng là lúc thấy Vân Nhạc đang bị vây giữa một đám người ngẩng đầu lên. Trần Binh ngay lập tức nắm lấy cơ hội, đem một quả cầu tuyết chọi ngay ở mũi cậu, cười lên ha ha. Tuy nhiên, y không nghĩ Vân Nhạc sẽ liều mạng hướng đến chỗ Trâu Kiến chạy đến, đột nhiên đem tên đó đẩy đến lảo đảo. Trâu Kiến tức giận, vừa tính gọi người đến đem Vân Nhạc đè lại, vừa lúc thấy Hiệu trưởng Vương chắp tay sau lưng đi cùng thầy chủ nhiệm đứng ở trên khán đài đi tuần tra. Nó nắm tay thành đấm nghe “Kẽo kẹt” vang rền, giận chó mắng mèo Vân Dã: “Con mẹ nhà mày quản chuyện không đâu, người như nó sẽ không biết cảm kích đâu!”
Vân Dã nhìn theo thân dạng của Vân Nhạc đang dần đi xa, cũng không thèm phản ứng lại Trâu Kiến. Trong khu phòng học giờ không còn ai cả, những học sinh lớn lớp 12 đều đang ôn luyện, lớp 11 thì đều ra sân lao động hết. Vân Nhạc men theo hành lanh mà đi về lớp học, đột nhiên có bóng người chặn lại trước đường đi của cậu. Chỉ cần nhìn đôi giầy kia cậu cũng biết là ai, nhưng cũng không dừng bước, mà chỉ là hơi tránh né một chút, cùng bờ vai hắn chạm thoáng qua.
~ Kết thúc chương 10 ~
Chú thích
(1) BBS (Bulletin Board System): hệ thống forum bảng tin của trường học. Ở Trung Quốc rất nổi tiếng cái này, gọi là MIT BBS.
(2) Giáo thảo (校草 – hot boy): học sinh nam đẹp trai nhất trường.
Ngon từ thịt, ngọt từ xương (*insert mặt cười nham hiểm*)
(3) Chân chó (狗腿 – Cẩu thối): chân sai vặt, thủ hạ của một đại ca lưu manh.