VÂN DÃ

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bắt đầu vào đông, nhiệt độ bỗng giảm xuống thấy rõ, trời cũng đã rơi vài trận tuyết lớn, đóng một lớp dày trên hành lang không người dọn dẹp. Đế giày chạm vào tuyết khiến chúng hoá thành nước, xong liền đông lại thành băng. Nơi này người dân sinh sống hỗn tạp, hàng chục gia đình cùng chung sống như một tổ ong. Không gia đình nào có đủ tiền để sử dụng hệ thống sưởi khiến nhiệt độ trong và ngoài phòng không chênh lệch lắm.

Chưa tới năm giờ sáng, ngoài trời còn đen kịt, từ phòng 103 một đôi vợ chồng khoảng bốn, năm mươi tuổi bước ra. Người đàn ông gọi Vương Tùng, mặc một chiếc áo quân đội cũ nát, còn người phụ nữ là Trần Xảo Ngọc, trên người khoác áo bông màu hồng đỏ. Hai người chuẩn bị lên xe điện đến khu chợ sáng bán rau quả, nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe “choảng” một tiếng vang giòn, tựa như tiếng một bình thuỷ tinh đập vào cửa sắt.

Trần Xảo Ngọc sợ hết hồn, nhanh chóng quay đầu lại, hướng cửa nhà hàng xóm mà nhìn vào.

Vương Tùng đang đội nón Lôi Phong (1) cũng liếc mắt nhìn sang, lên tiếng: “Không quản được đâu, đi thôi.”

Trần Xảo Ngọc rút tay ra khỏi áo bông, lo lắng mà nói: “Hay là lại đánh đứa nhỏ nữa rồi.”

Vương Tùng giục: “Nhanh đi thôi, một hồi lại bị người khác chiếm chỗ bán.”

“Rửa mặt! Tao con mẹ nó cho mày rửa mặt!”

Trần Xảo Ngọc vừa dợm bước đi, bên tai liền truyền đến câu mắng thô tục: “Mày cái ** tiện chủng này còn muốn rửa mặt! Rửa mặt sạch sẽ để đi câu dẫn những tên đàn ông thô tục phải không? Tao phi. Tao cho mày rửa mặt này! Rửa mặt này!”

Tiếp đó, “ầm” một tiếng vang lên, tựa hồ như tiếng chậu thiết cùng nước rơi đổ xuống đất. Trần Xảo Ngọc liền đứng không yên, không để ý đến chồng phản đối, vội bước đến trước cửa phòng 104, tay run run gõ cửa, nói: “Nhạc, ba Nhạc Nhạc à…. Nào nào, mới sáng sớm thôi mà, có chuyện gì vậy chứ….”

“Cút ngay đi! Đừng xen vào chuyện của người khác! A ─! Con mẹ nó chứ! Mày dám cắn tao, đồ tiện chủng! Cho mày cắn, tao con mẹ nó đánh chết mày!”

Trần Xảo Ngọc không rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, định tiếp tục gõ cửa thì tay bỗng hổng không. Cánh cửa rỉ sét đột nhiên bị mở, trong phòng một bóng người đen thùi cấp tốc chạy ra. Trần Xảo Ngọc bị bất ngờ, vội vàng tránh người sang bên cạnh, chỉ sợ cản đường người kia. Vân Cẩm Bằng người nồng nặc mùi rượu vội vọt tới, tay giơ nắm đấm hướng Trần Xảo Ngọc vô tội mà đánh. Vương Tùng trông thấy liền nhanh tay chộp lấy cây chổi dựng ở góc nhà, miệng mắng bằng phương ngữ: “Mi lại còn dám đánh phụ nữ lớn tuổi hỉ! Cái con rùa rụt cổ ni! Cho mi đánh phụ nữ lớn tuổi ni! Ta đánh chết ** mi!”

Vân Cẩm Bằng đang say rượu, hai mắt vằn tơ máu, lại bị Vương Tùng đánh trúng mấy phát muốn đứng không vững, nhưng miệng vẫn cứ la toáng lên: “Mẹ nó đồ đàn bà thối quản việc không đâu! Cút ngay cho tao! Đều cút hết cho tao!” Lại tiến đến hành lang mà hét lên: “Vân Nhạc! Con mẹ nó mày dám chạy! Mày chạy nữa, ông đây liền đánh gãy hai chân mày!”

Trần Xảo Ngọc thấy hắn say ngã nhào xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài. Mảng kiến trúc này lộn xộn, dày đặc đến khó thở. Khoảng cách giữa các toà nhà nhỏ hẹp tới độ chỉ một chiếc xe ba bánh nhỏ mới có thể đi ngang qua. Trần Xảo Ngọc xuyên qua đống đồ lộn xộn được chất đống trong ngõ hẹp, đuổi theo cậu nhóc mặc bộ đồng phục học sinh đơn bạc, trên vai đeo cặp sách in hình nhân vật hoạt hoạ.

“Vân Nhạc, Nhạc Nhạc! Chờ dì cả chút…”

Vân Nhạc nghe thấy tiếng gọi nhưng vẫn không quay đầu, chân lại run rẩy đứng không vững, thoạt nhìn còn có chút khập khiễng. Trần Xảo Ngọc bước nhanh chân tới cản cậu lại. Từ trong người lấy ra một nửa củ khoai nướng còn nóng hổi, vươn tay ra đưa lúc cậu bé ngước lên, dì đột nhiên bị kinh sợ, mắt đỏ lên, ngón tay run run vén tóc mái đang che đi mắt của Vân Nhạc, nghẹn ngào mà nói: “Đây là tạo cái nghiệp gì chứ….”

Vân Nhạc trên mặt ướt nhẹp, nhắm một bên mắt, máu từ trán và khoé mắt tuôn xuống, thuận chảy theo gò má, ướt cả đồng phục học sinh trắng xanh. Cậu lui về sau nửa bước, nhìn Trần Xảo Ngọc đang nghẹn ngào khóc, mở to đôi mắt bị thuỷ tinh cắt trúng, nói: “Con đi trước, hôm nay phải trực nhật.”

Trần Xảo Ngọc hoảng loạn nói: “Đôi mắt, mắt con không được rồi, đi, mau theo dì cả đến bệnh viện.”

Vân Nhạc né tránh tay dì, nói: “Không cần đâu, còn không có mù.”

Trần Xảo Ngọc sốt ruột lo lắng: “Thương tổn mắt không phải chuyện để đùa được! Nghe lời, cùng dì cả đi kiểm tra một chút!”

Vân Nhạc đáp: “Không cần.”

Trần Xảo Ngọc nói: “Cái thằng nhóc này, sao lại không nghe lời chứ!”

Vân Nhạc xuyên qua tóc mái đang loà xoà trước mắt nghiêng người nhìn dì một chút, giọng từng trải thẳng thừng đáp: “Đi bệnh viện là phải chi tiền, dì và bác Vương có tiền sao. Mắt có thể bị thương ít hoặc nhiều, kiểm tra một trận từ trên xuống dưới cũng phải mất mấy trăm.”

Trần Xảo Ngọc ngẩn người ra, trong thoáng chốc ánh mắt hiện lên nét eo hẹp: dì không có tiền. Không chỉ không có tiền mà trong nhà còn có hai người già bệnh tật và một đứa con trai sắp lên đại học. Hai vợ chồng đi sớm về tối vào thành phố bán rau, dành tiền mua thuốc cho các cụ, lại thêm tiền học phí của con, cũng chỉ có thể bớt ăn bớt mặc cố gắng gượng. Có thể hoa không được bao nhiêu cái đỏ, nhưng Trần Xảo Ngọc là một người có lòng nhân từ. Tuy nhiên dù tâm địa dì có tốt hơn như thế nữa, thì trước mặt vẫn là bần cùng, không có tiền. Nếu bây giờ Trần Xảo Ngọc chỉ một thân một mình, đứa nhỏ này muốn cái gì, dì dù phải tán gia bại sản để giúp đỡ, cũng liền giúp đỡ. Nhưng bản thân dì hiện không dễ dàng, ngoại trừ trong tay có nửa củ khoai đã nguội lạnh, cái gì cũng đều không có để bỏ ra.

Trần Xảo Ngọc tâm tình đau khổ, nước mắt dính trên hàng mi chỉ hận không thể đông thành băng. Dì quay đầu lại, đối mặt với đứa nhỏ chỉ mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh mỏng tanh này, vội lau đi nước mắt. Dì tiến lên trước, đem khoai nướng nhét vào cái cặp thoạt nhìn có vẻ bẩn thỉu, in hình phim hoạt hoạ từ một niên đại xa xưa, rồi quay đầu đi tìm xe ba bánh nơi Vương Tùng đang chờ dì.

Vương Tùng trừng dì: “Cho mụ quản mấy việc không đâu, nhãi con tê có thèm cảm kích đâu rứa!”

Trần Xảo Ngọc đeo vào khăn quàng cổ, ngồi lên xe, giọng nghẹn ngào nói: “Đi thôi ông, không lại bị chiếm chỗ mất.”

Trường Trung học Thuỵ Hải mỗi ngày vào lúc 6 giờ rưỡi là giờ tự học, bắt đầu từ 7 giờ 10 phút là giờ học bắt buộc. Đúng 7 giờ, tổ kiểm tra kỷ luật sẽ ngồi xổm ở cửa trường học để bắt học sinh đi trễ, nếu bị bắt, phải viết kiểm điểm hai ngàn chữ. Phùng Đường đúng giờ bước vào cổng trường, chạy bước ba bước hai vọt nhanh vào lớp học, thẳng đến khu lớp 11 ở lầu ba. Trần Dương thấy hắn tiến vào, ngồi ở dãy bàn cuối cùng vẫy tay. Phùng Đường ngồi ngay phía trước hắn, lập tức xông vào để cặp sách xuống, lấy ra cuốn sách Anh Ngữ bản mới tinh, xoay người nói: “Ai, ngày hôm qua chơi game thế nào? Qua cửa sao?”

Trần Dương mượn vở bài tập của bạn nữ ngồi bên cạnh, đang chép không ngừng nghỉ: “Khỏi nói, các chế độ cơ bản đều là cấp S! Ngày hôm qua tao lén lén lút lút chơi đến hừng đông hai giờ sáng, vẫn không hiểu ra phải làm sao. Ngày hôm nay báo hại thiếu chút nữa đến trễ, vừa nãy đến sớm hơn mày có ba phút.”

Phùng Đường nói: “Tao chơi ở chế độ cơ bản thông dụng còn mất đến ba ngày! Cái này thực sự khiến người ta tức chết.”

Trần Dương thiếu ngủ, ngây ngô đem cả tên của bạn nữ chép luôn vào bài của mình, giờ phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm bút xoá, ngoài miệng nói: “Chính là không thể so sánh được, Văn Dã thật sự là đại ca, tao sẵn sàng làm ngựa cho cậu ấy cưỡi, là tiểu đệ cho cậu ta sai vặt.”

Phùng Đường nói: “Mày giờ mới chuẩn bị thần phục? Tao từ sớm đã muốn xách dép cho Văn Dã ca rồi.”

Trần Dương mắt trợn trắng: “Mày sao lại không có chút tiền đồ nào vậy.”

Phùng Đường đáp: “Chứ mày thì tiền đồ lớn lắm cơ, trò này vừa tới tay cậu ấy thì chỉ hơn hai mươi phút đã qua cửa, toàn bộ đều cấp SS+, S++. Đó mà là người sao? Là thần tiên rồi!”

Trần Dương quay đầu, liếc nhìn nghiêng về phía sau, hỏi: “Văn Dã ca vẫn còn chưa tới sao?”

Phùng Đường đáp: “Không biết nha, tao đến trường còn trễ hơn mày.” Lại hỏi bạn cùng bàn: “Có nhìn thấy Văn Dã đâu không?”

Bạn cùng bàn là người chăm chỉ hiếu học, sáu giờ chuẩn bị mở cửa đã đến, đẩy đẩy gọng kính trả lời: “Cậu ấy mới vừa đi ra ngoài, trên tay còn cầm hai cây xúc xích (2).”

Trần Dương cùng Phùng Đường liếc mắt nhìn nhau, đem sách giáo khoa đặt lên bàn, liền như hai chú mèo trườn ra cửa sau.

Trung học Thuỵ Hải vốn nằm ở phía Đông thành phố, cũng xem như là trường trọng điểm số một số hai. Toà nhà dạy học chính nằm ngay ở giữa, phía Tây là thư viện và khu nghệ thuật. Phía Đông là toà nhà hành chính và lầu thí nghiệm. Phía Nam là mấy khu ký túc xá của học sinh cùng một nhà ăn rất khó nuốt ngày ngày đông như mắc cửi, thêm một quán cà phê mở cửa hai buổi một ngày. Phòng học thể dục cùng sân luyện tập được xây ở phía Bắc, trên khán đài tuyết vẫn chưa tan. Góc Đông Nam có một rừng cây nhỏ thần bí, nói là để cho học sinh tản bộ đọc sách, nhưng cơ bản là không có ma nào đến. Vào mùa hè không chừng còn có thể nhìn thấy một hai đôi tình nhân mới biết yêu đến trốn bên trong để nắm tay, hôn môi. Đến mùa đông, chỉ có trơ trọi lại thân cây, cùng với đống lá khô chất đầy đất không người quét tước.

“Meo….Meo….Meo —— Ngao!

“Được rồi, được rồi, đừng nóng vội.”

Đi dọc theo đá cuội rải thành đường nhỏ vào trong, họ liền nhìn thấy một cây hoè gai khua khoả loạng choà loạng chạng, trên ngọn cây là một con mèo đang treo lơ lửng, và một người đang leo lên thân cây.

Lúc Phùng Đường, Trần Dương đến, người kia đã leo lên ngọn cây, đứng thẳng trên một cành, rồi đưa tay về phía chú mèo hoang nho nhỏ bám ở phía trên.

Trần Dương ngước cổ gọi: “Văn Dã! Làm gì ở đây đấy? Gần tám giờ rồi, đi học thôi!”

Người trên cây quay đầu nhìn xuống, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai khí chất, cười nói: “Chờ một chút, mình xuống ngay.”

Phùng Đường nhặt lấy xúc xích trên mặt đất, cầm đưa ra xa để nhìn cho rõ: “Này là dành riêng cho nó sao? Trời, mình còn đang muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Văn Dã ôm mèo từ trên cây nhảy xuống, nói: “Muốn ăn thì lát về mình đưa cậu mấy cây, vị cũng không tệ lắm.” Nói xong liền cúi đầu, đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực nắn nắn móng nó. Mèo ta lập tức kêu “meo meo” bi thương, Văn Dã xoa xoa đầu nó dỗ: “Không sao cả.”

Phùng Đường giật lấy xúc xích từ trên tay Trần Dương, xé vỏ ra, hỏi: “Nó bị sao vậy?”

Văn Dã đáp: “Đoán chừng là bị té, nhưng cũng không nghiêm trọng, nếu không nó sẽ không leo được cao đến vậy.”

“Cần đưa đi bệnh viện không?”

“Không cần.” Văn Dã đem mèo nhỏ để xuống đất, xem nó đi lại không có vấn đề gì, lại nói rằng: “Đây là mèo hoang, năng lực hồi phục khá mạnh. Đau ốm vặt vãnh đều tự vượt qua được nên mới có thể thuận lợi lớn lên đến nay.” Nói xong bẻ một miếng xúc xích Phùng Đường đưa tới, để xuống đất cho mèo. Mèo nhỏ không hề sợ người lạ, nhưng lại cẩn thận bảo vệ đồ ăn, ngậm lấy nửa miếng xúc xích rồi nhanh chân bỏ chạy. Văn Dã vỗ vỗ bụi bám trên quần áo thể thao, liếc mắt nhìn, nói: “Đi thôi.”

8 giờ 10 phút, tiếng chuông báo hiệu tiết học đầu tiên vang lên, trong rừng vốn không còn một bóng người, đột nhiên vang lên tiếng bước chân sàn sạt. Mèo ta đang nâng khúc xúc xích thơm lừng chuẩn bị ăn, nghe thấy âm thanh liền bị doạ sợ, lập tức cong lưng phòng bị. Người mới đến cũng không cướp thức ăn của nó, mà tìm một chỗ đất trống không có tuyết ngồi xuống. Kéo ống quần lên, đem thuỷ tinh vỡ cắm trong đầu gối mạnh mẽ dứt ra, sau đó ngay chỗ vết thương xức một chút cồn iodine. Lúc mua cồn iodine thì được miễn phí ít băng gạc, vừa vặn còn có thể bao phía ngoài. Toàn bộ quá trình người kia cũng không rên hừ một tiếng nào, như thể đau đớn nhường này, đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào.

Chú thích:

(1) Nón Lôi Phong

Image result for éé

(2) Hoả Thoái Tràng (Xúc Xích)

Image result for èè

Chia sẻ giúp Mèo với nghen~~~