Vân Cuồng

Chương 68: Gió mây vần vũ kinh long châu - Đại đội cầu hôn




Đêm khuya vắng vẻ, rạng sáng, không khí lạnh lẽo, trong một tòa viện nho nhỏ ở Liễu vương phủ, một thiếu nữ mặc váy áo màu xanh biết đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn chằm chằm ngoài cửa viện lại chỉ nhìn thấy một khoảng không đen tối, u ám. Nàng ta đã chờ ở chỗ này một hồi lâu, vì một người mà không muốn về phòng, đến khi đèn đuốc trong phòng đã được thắp sáng, thiếu nữ mới cắn cắn môi, dậm chân, rốt cuộc xoay người trở về phòng.

Trên bàn có bày một ít đồ ăn sáng đã lạnh ngắt từ lâu, thiếu nữ cầm đũa nhưng vẫn không động, cơn tức càng lúc càng tăng cao, nhịn không được bước đứng dậy, hất toàn bộ chén đĩa trên bàn xuống.

“Khốn kiếp! Tường ca ca, huynh không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của mình sao? Vì ‘hắn’, huynh thật sự cái gì cũng không quan tâm à? Đã rất nhiều ngày huynh chưa trở về, Tuyết Nhi đợi huynh một đêm, nhưng vì sao huynh lại không nhìn thấy!” Doãn Tuyết oán hận đấm đấm, giày vò mền gối trên giường, gần như muốn xé nát chúng ra thành từng mảnh, giọng nói khàn khàn, bén nhọn, vô cùng chói tai: “Liễu Vân Cuồng, ngươi cướp ca ca của ta! Ta hận ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”

(lời edit: (°ㅂ° ╬) )

“Chỉ nói ngoài miệng thì có ích lợi gì? Nếu hận như vậy thì giết ‘hắn’ đi, đến lúc đó ca ca của ngươi tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh ngươi.” Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, Doãn Tuyết không khỏi hoảng sợ, từ trong mền gối chui ra ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen cao lớn, khuôn mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ hình quỷ, không nhịn được kinh hãi đến rợn tóc gáy, căng thẳng thu người vào góc giường.

“Ngươi… Ngươi là ai? Ngươi đừng lại đây!”

“Yên tâm, Doãn Tuyết cô nương, tại hạ chỉ muốn giao dịch với ngươi mà thôi.” Nam nhân đeo mặt nạ quỷ thản nhiên cười nói, hai tay mở ra, tỏ vẻ mình không có ác ý.

“Giao dịch?” Doãn Tuyết cũng không ngốc, cẩn thận suy nghĩ đã lập tức hiểu ra, nàng ta gật đầu: “Các ngươi là kẻ thù của Liễu gia? Nhưng sao ngươi biết ta phải cần ngươi giúp? Còn nữa, ngươi mang mặc nạ nói muốn giao dịch với ta mà không dùng gương mặt thật, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi được sao?”

“Cô nương vì yêu huynh trưởng mà sốt ruột, chuyện này chỉ cần tại hạ hơi thăm dò một chút sẽ biết ngay. Với lại, nếu cô nương đã có cùng mục đích với chúng ta thì vì sao không đứng về phía chúng ta chứ?” Nam nhân đeo mặt nạ quỷ vừa nghe cũng biết nàng ta đã muốn đồng ý, nên không giấu diếm nữa mà vươn tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú khoảng tầm hai mươi tuổi.

Nếu Doãn Tuyết đến xem trận đấu sinh tử lúc sáng thì tất nhiên sẽ phát hiện nam nhân này là thiếu chủ Tần gia, một trong bát tông, Tần Niệm.

(lời edit: Tiện nam ╭∩╮(  ̄皿 ̄)╭∩╮ )

“Nếu ta giúp ngươi thì ta có lợi ích gì. Ca ca ta hiện giờ là thủ hạ của Liễu Vân Cuồng, cũng xem như đường làm quan rộng mở (có tiền đồ), nếu giúp các ngươi, trái lại sẽ khiến ca ca ta lâm vào nguy hiểm. Đây tuyệt đối là chuyện ta không bao giờ làm.” Doãn Tuyết nghiêm mặt nói.

“Doãn Tuyết cô nương, điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Cho dù Liễu gia bị suy yếu cũng sẽ không hoàn toàn, hơn nữa, mục đích của ta chỉ có Liễu Vân Cuồng mà thôi. Chỉ cần giết ‘hắn’, địa vị của lệnh huynh chắc chắn sẽ chỉ có tăng không giảm. Cô nương đừng quên, Liễu lão gia tử còn vô cùng coi trọng lệnh huynh đấy.” Tần Niệm ngoài mặt là cười nói thân thện, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia sáng quỷ dị, khiến người ta sợ hãi.

Doãn Tuyết cũng là người thông minh, nàng ta biết rằng nếu không đồng ý, thì điều chờ đợi nàng ta chỉ là một con đường chết, vì thế, nàng ta vươn tay ra, hỏi: “Lấy ra đi, là độc dược gì?”

Tần Niệm cười thật đắc ý: “Ta biết cô nương nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Từ trong ống ta áo lấy ra một vật sống nhỏ dài như sợi chỉ bạc, ném vào trong chén nước, nhìn qua đúng là không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn không khác biệt so với một chén nước trong bình thường, đồng thời hắn cũng lấy ra một tờ giấy…

Hai mắt Doãn Tuyết đột nhiên sáng lên.



Sắc trời sáng tỏ, mặt trời mọc lên từ phía đông, Vân Cuồng mơ mơ màng màng xoa xoa mắt, phát hiện mình đang nằm trên một lồng ngực ấm áp. Nàng hơi lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cũng dần dần nhớ đến chuyện đã xảy ra đêm qua.

Hai ngươi nói chuyện một nửa lại đột nhiên không biết ngủ quên từ lúc nào, cảm giác ấm áp, thoải mái, ngủ thẳng một giấc đến sáng như vậy hình như đã cách một thời gian dài nàng chưa được cảm nhận lại. Có Diệp Thiếu Thu bên cạnh, bên tai nghe tiếng nói chuyện trầm ấm, dịu dàng, và mùi hương thanh nhã, dễ chịu trên người chàng, tâm tình nàng giống như hoàn toàn yên tĩnh trở lại, Vân Cuồng cảm thấy cô cùng thích loại cảm giác này. Trên cỏ, sương đọng lung linh, trăm hoa nhẹ lay theo gió phát ra tiếng vang sàn sàn nho nhỏ, tất cả đều tốt đẹp như vậy. Vân Cuồng không khỏi ngẩng đầu nhìn, nam tử trước mặt nàng vẫn đang nhắm mắt, ngồi dựa vào cột trụ, hình như còn chưa có tỉnh lại. Gương mặt chàng tuấn lãng, mày kiếm ôn hòa, khóe môi luôn treo lên ý cười thản nhiên, một đầu tóc đen chảy xuống trước ngực… Vẻ đẹp mông lung mờ mịt này đẹp đến mức mặt trời cũng ảm đạm, mất đi ánh sáng.

Tú sắc khả xan, tuyệt đối là tú sắc khả xan! (sắc đẹp có thể thay cơm)

Ánh mắt đăm đăm, sửng sốt như bị sét đánh, rốt cuộc Vân Cuồng cũng hiểu được bốn chữ này thật sự có nghĩa như thế nào, khiến nàng không nhịn được muốn hô to may mắn.

Đã sớm biết sau khi trưởng thành Thiếu Thu ca ca nhất định có thể khiến vô số nữ tử bị mê hoặc, hoàn toàn là một yêu nghiệt chuyên gây họa cho người đời, nhưng hôm nay, khi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp mỹ nhân ngủ khiến vạn người mê thế này, nàng đột nhiên cảm thấy mình đã rất sáng suốt khi ra tay giấu chàng trước, nếu không, dụ dỗ cô nương nhà người ta gì đó, không phải rất tội lỗi sao?

Ừm, nhưng có vẻ hình như lúc bình thường chàng cũng dụ dỗ không ít người, nhỉ?

Vân Cuồng đột nhiên tà ác cười hắc hắc hai tiếng, sắc tâm nổi lên, nhẹ chân, nhẹ tay, vươn người, mổ lên đôi môi nhìn qua có vẻ rất ngon miệng của người nào đó.

“Tiểu hư hỏng, nàng lại đang muốn làm chuyện xấu gì hả?” Nam tử tuyệt sắc đột nhiên mở mắt, trong mắt tất cả đều là ý cười, ôm lấy Vân Cuồng hôn ngược lại một cái, rất có hương vị đắc ý khi bắt gian tại trận.

Vân Cuồng nheo mắt, dù sao cũng là người không biết xấu hổ, nên không thèm đỏ mặt, hai tay ôm lấy chàng, cười hì hì, trong đôi mắt trong suốt hình như có ma lực gì đó. Nam tử vừa hôn xuống đã lập tức rơi vào tay giặc, đôi mắt trong suốt như mặt hồ mùa thu của chàng, hiện lên ý say mê, kìm lòng không đậu dịu dàng, thành kính đặt môi hôn lên đôi môi mềm mại, non mềm của nàng, ấm áp, dịu dàng, tốt đẹp khiến hai người khó lòng mà quên được.

Thật lâu sau, Vân Cuồng nghiêm trang, nghiêm mặt nói: “Thiếu Thu ca ca, nhìn xem, làm chuyện xấu rõ ràng là huynh mà!”

Trong khoảnh khắc, Diệp Thiếu Thu hoàn toàn bất đắc dĩ đối với trình độ lưu manh của nàng: Trời ạ, ai tới cứu chàng đi, ai tới đem vật nhỏ này biến thành giống nữ nhân một chút đi…

Mắt thấy mặt trời đã lên cao, hai người liền ra khỏi sơn cốc, một đường đi vội, không bao lâu đã trở về Sở kinh. Diệp Thiếu Thu cười nói với Vân Cuồng: “Ta không muốn làm Hoàng đế, nên tạm thời không tiện xuất hiện trước mặt mọi người. Ta sẽ âm thầm bảo vệ nàng.”

Vân Cuồng gật gật đầu hiểu ý, Diệp Thiếu Thu mượn lực một chút, người đã không còn tung tích, nhưng chỉ cần Vân Cuồng tập trung tinh thần một chút sẽ phát hiện cách đó không xa có xuất hiện hơi thở của chàng, chỉ cần không gặp cao thủ đồng cấp xuất hiện thì cỗ liên kết này sẽ không bị chặt đứt.

Bị người bảo hộ, cảm giác thật sự rất hạnh phúc! Vân Cuồng vừa lòng mỉm cười, tinh thần tràn trề phấn chấn đi về phía Liễu vương phủ.

Còn chưa đi tới cửa, Vân Cuồng ngay tại một góc hẻo lánh gần đó đã ngây ngẩn cả người. Hai mắt nàng trợn tròn, trong đầu còn nghĩ rằng mình đã đến nhầm chỗ, nhưng nhìn xung quanh một vòng, nàng hoàn toàn xác định bản thân nàng tuyệt đối không sai lầm.

Vân Cuồng không nhịn được nghi ngờ nhìn mặt trời trên cao: mặt trời không mọc từ phía tây mà, hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt, đường đường là một cao thủ Tử Trúc như nàng không nên nảy sinh loại ảo giác như thế này mới phải? Cho nên, Vân Cuồng bị kinh ngạc đến ngây người rồi.

Bình thường Liễu vương phủ tuy rằng cũng rộn ràng, náo nhiệt, nhưng không đến mức thế này, nhỉ? Hình ảnh muôn hồng nghìn tía, màu sắc rực rỡ, xếp thành hàng dài trước cửa là sao đây? Chắc không phải đòi nợ đâu nhỉ? Xem một đám tam cô lục bà*, nhìn rất giống một đám bà mối kia kìa, ha, lão cha đáng thương, từ khi nào lại hấp dẫn nhiều hoa đào như vậy?

(*ba cô sáu bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. Ở đây ý nói có dáng vẻ rất lừa đảo, không đáng tin- theo lạc việt)

Mấy nữ nhân này thật sự mơ mộng bay lên đầu cành thành Phượng Hoàng muốn điên rồi.

Vân Cuồng âm thầm suy nghĩ: Lão cha nhà ta chính là một người thuần khiết vô cùng, cho dù có làm Hoàng đến cũng chỉ cưng chìu một mình mẫu thân của ta mà thôi! Các ngươi đừng phí sức uổng công nữa!

Mắt thấy cửa trước không thể đi, Vân Cuồng lắc lắc đầu, đề khí, nhảy vọt vào trong phủ.

“Tiểu vương gia, người đã về rồi? Lão gia và lão thái gia vẫn đang tìm người đấy, hình như có việc gấp thì phải, đang chờ ngay ở tiền thính (nơi tiếp khách)!” Một gã sai vặt nhìn thấy Vân Cuồng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng kêu lên.

Vân Cuồng “Ồ” một tiếng, gật gật đầu, chạy đến tiền thính, trong lòng lại khó hiểu: Hai người bọn họ thì có việc gấp gì chứ?

Đến khi vào đến nơi lại không nhìn thấy người nào, Vân Cuồng thong thả dạo một vòng rồi mới ngồi xuống thưởng thức trà, có điều lúc nàng mới vừa nhất chén lên, đã nhìn thấy Liễu Kiếm và Liễu Thanh mang theo vẻ mặt sung sướng, tươi cười sáng lạn như hoa cúc, ôm một đống bức tranh cuộn tròn đi đến.

“Cuồng Nhi, cả đêm qua thằng nhóc nhà con chạy đi đâu vậy? Mau đến xem xem! Lần này đều là những cô nương nổi tiếng trong kinh thành cả. Ha ha, hôm nay người tới cửa cầu hôn đều đứng chờ bên ngoài đấy! Hắc, Liễu gia ta hôm nay cũng xem như nở mày nở mặt rồi! Mau tới nhìn một cái, người này xinh đẹp không? Nếu không thì người này?” Gương mặt Liễu Kiếm hồng hào, vẻ mặt như đường làm quan rộng mở, lưu loát nói một tràng dài, hai tay lại không quên lần lượt mở bức tranh này, mở bức tranh kia để xem xét, ngay cả Liễu thanh già mà không kính cũng đứng bên cạnh Liễu Kiếm bắt đầu đánh giá, bình phẩm.

“Ừm, người này tuy không xinh đẹp bằng mẫu thân con nhưng cũng là một mỹ nhân không tồi, rất có ý vị.” Liễu Kiếm lại nhìn tiếp nhìn bức họa bên tay phải, không nhịn được gật gật đầu: “Người này cũng rất tốt, dáng vẻ thanh tú, vừa nhìn đã biết là một nữ tữ ‘tài giỏi’…”

“Phụ thân, gia gia, hai người đang làm cái gì vậy?” Vân Cuồng kinh ngạc chỉ kém giơ chân, trừng mắt vội la lên: “Phụ thân, chẳng lẽ ngài muốn ‘phản bội’ mẫu thân xinh đẹp sao? Ngài có tin rằng mẫu thân sẽ lấy kéo đâm chết ngài không hả!”

“Nói bậy cái gì đó! Phụ thân khi nào thì muốn phản bội mẫu thân con?” Liễu Kiếm bị Vân Cuồng ‘phỉ báng’, nhất thời tức muốn xù lông, trừng mắt trách mắng Vân Cuồng: Nếu bị ái thế nghe được, thì tối nay hắn đừng mong sẽ được dễ chịu!

“Phù, không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi.” Vân Cuồng cũng không còn gì phải lo lắng nữa: Những người này thích tặng thì tặng, có liên quan gì đến nàng đâu. Nghĩ vậy, Vân Cuồng mới vươn tay tiếp tục nhất ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, bình tĩnh lại tâm tình bị hai người Liễu Kiếm hù dọa.

Ai ngờ Liễu Kiếm vừa nói xong, Liễu Thanh đã vui tươi hớn hở hùa thêm vào một câu: “Cuồng Nhi, những người này đều đến cửa cầu hôn với con đấy, cứ từ từ mà chọn, đừng nóng vội. Muốn chọn mấy người thì chọn mấy người, một trăm hay tám mươi cũng không thành vấn đề, Liễu gia ta nuôi được!”

Liễu lão gia tử vừa nói, còn vừa hùng hồn vỗ vỗ bộ ngực của mình mấy cái để tăng thêm độ tin cậy.

“Cái gì? Cầu hôn với con?”

“Phụt!” Vân Cuồng vừa nghe, một miệng trà cũng không giữ được nữa mà phun cả ra, tay chân run rẩy như muốn rút gân: “Khụ khụ khụ…”

“Làm sao vậy?” Cuồng Nhi không vừa lòng sao? Liễu Kiếm chớp chớp mắt âm thầm suy nghĩ: Chẳng lẽ Cuồng Nhi muốn cưới toàn bộ? Ừm, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, ba nghìn mỹ nhân thì ba nghìn mỹ nhân, cũng không phải Liễu gia không nuôi nổi.

Vân Cuồng gần như muốn té xỉu tại chỗ, gào thét không thành tiếng: Hai người nuôi là được rồi, con không tiêu thụ nổi đâu!