Edit: Thủy Lưu Ly
Hai bên bờ sông, từng hàng dương liễu, thúy trúc nhẹ nhàng đong đưa, tiếng đàn thanh khiết như nước thấm vào ruột gan, như cơn gió mát lành đột ngột thổi quét qua ngày hè nóng nực. Lý Tranh và Hoa Mộng Ảnh đều ở trong khoang thuyền của mình, vừa mới ngồi xuống, lúc này lại gần như đứng bật dậy cùng một lúc, khiến thân thuyền hơi dao động, mất thăng bằng.
Lý Tranh là vì tiếng đàn này mà tâm tình bị rung động như tìm được tri kỷ, mà Hoa Mộng Ảnh lại rung động vì sự tiến bộ của nàng so với tám năm trước. Rằng, lúc này, cầm khúc của nàng đã không còn mờ mịt như trước mà càng thêm động lòng người, giống như đã bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới. Và rằng dù chính hắn đã khổ luyện trong tám năm, tưởng rốt cuộc cũng có thể vượt qua nàng, nhưng lại cười khổ lắc đầu phát hiện bản thân vẫn không thể theo kịp nàng được.
Tiếng ủng hộ lần lượt vang lên, lại đột nhiên có một giọng ca mềm nhẹ, uyển chuyển, hàm xúc như nỉ như non chậm rãi truyền đến:
“Tuyết thơm rơi chân trời
Lời ca buồn thương của người đào kép
Từ xưa hồng nhan nhiều thê lương
Nước mắt thấm đẫm cõi phật
Anh hùng vung kiếm nương theo
Bài ca về một người đơn độc
Ai ngờ ngày mai là chia lìa
Trên đài luyến tiếc nhìn theo…” (xin thứ cho trình độ không ra đâu của ta =.=!!!)
(bài Linh nhân ca [hay là khúc hát của người đào kép] – Đồng lệ
Link: hTư Đồ Tần Thọp://mp3.zing.vn/bai-hat/Kep-Ca-Dong-Le/ZWZCO0UC.html
Đề cử mọi người cùng nghe, nghe cũng rất hay ^^ )
Một chiếc thuyền con, đơn giản sạch sẽ, không hề trang trí thêm vật phẩm nào xuất hiện. Trên thuyền có bốn nữ tử xinh đẹp đứng xung quanh một bạch y nữ tử, lụa trắng che mặt, bốn người đúng là Mai Lan Cúc Trúc, còn bốn thiếu niên tuấn tú đứng cuối thuyền lại lần lượt là Vô Nhai, Vô Nguyệt, Vô Sanh, Vô Vi.
Cẩm Tú, Linh Lung đều tự mình cầm một cây gậy trúc thật dài chậm rãi chống thuyền, thuyền nhỏ rất nhanh đã đến giữa hai hàng thuyền lớn của mọi người. Trên chiếc thuyền ấy đều là tuấn nam, mỹ nữ, tuổi trẻ xinh đẹp, thật sự rất kích thích ánh mắt của những người xung quanh, nhưng mà, thiếu nữ không rõ dung mạo đang đánh đàn ở giữa lại cố tình hấp dẫn, cướp đoạt ánh mắt của mọi người nhất.
Bạch y thanh lịch không nhiễm một hạt bụi, tóc mây búi hờ, chỉ dùng một cây trâm bằng trúc xanh biếc, không hề có trang phục đẹp đẽ gì, chỉ có một thân nhanh nhã, lại thoát tục không giống người phàm.
Đạm Đài Thấm nghe tiếng ca linh hoạt, kỳ ảo kia, trong nháy mắt, cả người đột nhiên trở nên kích động, nhảy cẫng lên, bật thốt: “Là người đó! Tuyệt đối là người đó! Mộng Ảnh, đó là người đệ đã gặp được trong rừng trúc---“
“Chúng ta đã biết!” Hoa Mộng Ảnh mím môi cười khổ, cắt đứt câu nói của Đạm Đài Thấm.
Trong nháy mắt, tất cả câu hỏi, khúc mắc đều được giải đáp. Nhiều chuyện như vậy, khi liên kết lại, hơn nữa Hoa Mộng Ảnh vốn không phải là hạng người ngu xuẩn thì sao có thể không hiểu được? Quả nhiên, bọn hắn đoán không sai!
Cuồng đệ, thật là đệ! Vân cơ lại thật sự là đệ! Đệ, thì ra chính là, là --- Cuồng muội---
(lời edit: sặc nước =))))
Bắc Tinh Ngạn liều mạng xoa mắt, Lôi Tiêu trừng lớn hai mắt, Hoa Mộng Ảnh si ngốc ngóng nhìn, Âu Dương Minh rơi mất cây quạt trong tay, đôi mắt bạch y nam tử lộ rõ kinh diễm, trong lòng lại e ngại, lại không thể tin được. Trước một khắc nàng vẫn là một vị công tử tuyệt thế, khí khái anh hùng, cuồng vọng, tiêu sái bức người, nhưng giờ khắc này nàng lại trở thành một hồng nhan ôn nhu như nước, thanh lệ tuyệt sắc, uyển chuyển, hàm xúc! Nếu không phải biết được thân phận nàng, thì ai có thể tưởng tượng được, hai người tương phản, khác biệt như hai thái cực như vật, thật ra lại là cùng một người?
Hào phóng, lôi cuốn, dịu dàng, uyển chuyển, hàm xúc, anh tuấn, bất cần, thanh tú, mỹ lệ, người nào mới thật sự là nàng?
Không, chỉ thiếu một điểm cũng không phải thật sự là nàng!
Chỉ có đem những đặc điểm này, khéo léo dung hợp, mới thật sự là Liễu Vân Cuồng! Một người tung hoành ngang dọc, thay đổi như chong chóng, kinh động nhân thần!
Trong một thoáng, mọi người đều vì những nguyên nhân khác nhau mà cứng họng. Trong trời đất rộng lớn này, giống như không còn bất cứ tiếng động nào nữa, chỉ còn lại tiếng đàn ca uyển chuyển, rung động lòng người.
“Anh hùng vung kiếm nương theo
Bài ca về một người đơn độc
Ai ngờ ngày mai là chia lìa
Trên đài luyến tiếc nhìn theo
Hát lên một khúc biệt ly
Ai ở trong lòng chàng
Hôm qua vừa gắn bó
Đêm nay đã phải xa rời
Người đào kép cười rơi lệ
Một khúc tương ly đau đớn cuối cùng
Giai nhân rồi cũng sẽ già
Chỉ có vở kịch mỹ nhân anh hùng sẽ tiếp tục mãi
Cười than bi thương ngàn năm…” (=.=!!!)
Chuyên xưa về mỹ nhân anh hùng, dưới lời ca của Vân Cơ từ từ được tái hiện lại. Khi thì tình ý kéo dài, khi thì réo rắt thảm thiết, ai oán, khiến người khác muốn rơi lệ cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài sâu lắng, dư âm lượn lờ, hiểu rõ sự đời, giống như than thở lại giống như một phần của cầm khúc.
Âu Dương Minh đảo mắt nhìn bạch y nam tử, trong lòng thầm than: Thì ra là thế, chẳng trách thiên tôn lại che chở Liễu tiểu vương gia như vậy. Thì ra nàng là nữ tử, một nữ tử hiếm có trong thiên hạ. Âu Dương mình kinh ngạc một trận, nhưng cũng hiểu ra, chỉ có nữ tử bậc này mới xứng với thiên tôn, một nhân vật cũng kinh tài tuyệt diễm, đệ nhất thiên hạ.
Bạch y nam tử nghe đến mê mẩn, không biết từ lúc nào hai tay hắn đã nắm chặt lại, nhắm mắt không nói gì.
“Ai ngờ ngày mai là chia lìa” Buồn thương nhưng cuối cùng vẫn phải chia lìa--- Cuồng Nhi, lời ca này là nói đến ta ư? Nàng đang trách ta sao? Tám năm trước, sao ta không nghĩ đến cục diện hôm nay? Ta thật sự không muốn giấu diếm, không muốn lừa gạt nàng, chỉ có điều, với tính tình của nàng, nếu ta nói với nàng, nhất định nàng sẽ lại bị kéo vào nguy hiểm một lần nữa, thậm chí không thể bảo toàn tính mạng…Ta, ta chỉ muốn trông giữ nàng, bảo vệ, che chở nàng, chỉ cần còn có một ngày có thể âm thầm ở bên cạnh nàng, như trước kia, là đủ, nhưng vì sao ông trời lại cho ta gặp lại nàng sớm như vậy, sao lại sớm như vậy---
(lời edit: sao mà làm ta bối rối quá vậy, là thái tử à =.=, cơ mà còn bạn bổn tọa sau này của ta là ai =.=!!!, thôi kệ tới đâu hay tới đấy)
Một khúc kết thúc, xung quanh không hề có tiếng vang, thật lâu sau, tiếng vỗ tay rung trời nổ ra, như muốn phá vỡ màng nhĩ của mọi người, nhưng lại không có một ai dám lớn tiếng ồn ào khen ngợi, như e sợ sẽ phá vỡ cảm xúc tuyệt đẹp lúc này mà nữ tử đã mang lại.
Một ít nhã sĩ nhỏ giọng thảo luận, sợ hãi than không dứt.
“Đúng là danh bất hư truyền, gặp mặt còn xuất sắc hơn những gì đã nghe thấy!”
“Trời ạ, nếu có thể lấy được nữ tử như vậy làm thê tử, thì phu còn cầu gì nữa.”
“Nữ tử như thế, thật hiếm thấy trên thế gian!” Lý Tranh tán thưởng nói, trong lòng lại có cảm giác không đúng, giống như, Vân Cơ này vừa cho nàng cảm giác rất quen thuộc, lại vừa xa lạ như hoàn toàn chưa hề gặp qua. Điều này, thật sự rất kỳ quái.
Tịnh Nhi, Duyên Nhi công chúa, Đạm Đài Thanh và những nử tử có tâm muốn tranh tài đều ảm đạm, mất đi sức lực, một chút hăng hái cũng không có, cả đám lại lần nữa bị Vân Cơ hung hăng đả kích một trận.
Trong hồ, thuyền nhỏ nhẹ lướt, Cẩm Tú, Linh Lung chậm rãi chống thuyền đến Yên Vũ lâu (Yên Vũ lâu là được xây trên một cái đảo giữa hồ), rất nhiều người cũng không nhịn được muốn cho thuyền theo sau, muốn lại gần chiêm ngưỡng phong thái của mỹ nhân một lần nữa. Có điều, đúng lúc này, thân hình Lôi Phá Hải chợt lóe, đi đầu, đứng trên bờ chờ đợi nàng, đưa đến từng trận khinh bỉ, phỉ nhổ nhất trí của mọi người xung quanh: Lão gia này, ngài đã sống nửa đời người rồi mà còn muốn nhìn mỹ nhân! Thật sự không nhìn ra ngài cũng là một người mặt người dạ thú, thế nào cũng có một ngày ngài bị tinh tẫn (hết) nhân vong (chết) cho mà xem!
Lôi Phá Hải nhìn chằm chằm Vân Cuồng, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi.
“Ngươi là Vân cơ?”
“Không sai, ta chính là Vân cơ.” Vân Cuồng cười nhạt, cũng trả lại một câu không đầu không đuôi như vậy.
“Tốt lắm, tốt lắm!” Mày Lôi Phá Hải giãn ra, vui mừng cười.
“Đúng vậy, thật sự là rất tốt!” Vân Cuồng cũng khoái trá, cư xử hữu hảo nói. Một già một trẻ nhìn qua giống như hai lão bằng hữu, đồng thời lộ ra tươi cười hiểu rõ, nhưng lại khiến những người xung quanh không hiểu ra sao, một đám như hòa thượng sờ không thấy tóc, ý nghĩ quỷ dị.
“Vân Cừu cô nương, bên này, mời.” Chúng nhã sĩ sôi nổi lộ ra ánh mắt tôn kính, tự động nhường ra một con đường dẫn đến quảng trường rộng lớn phía trước, mà lúc này trong đó đã có hơn mười người vây thành một đám bắt đầu thưởng văn luận thơ, đó chính là Văn Thải đại hội trong truyền thuyết.
Vân Cuồng nhẹ nhàng, thanh lịch phất nhẹ tay áo, dưới sự bảo hộ như chúng tinh phủng nguyệt (sao vây quanh trăng) của tứ nam tứ nữ đi tới, nhưng trong lòng cũng âm thầm cười nhạo: Lôi Phá Hải, ngươi muốn rút lui? Là do ngươi tự cho là đúng mà thôi.
Vân cơ vừa đến, Lôi Phá Hải lập tức cảm giác được một cỗ hơi thở hùng hậu ập đến theo. Hắn nhìn qua mới biết tám người bên cạnh Vân cơ đã có bốn người là cao thủ Thanh Trúc, bốn người là cao thủ Lục Trúc đỉnh, ngay cả hai người chống thuyền, vốn là người đại diện của Yên Vũ lâu cũng là cao thủ Lục Trúc, điều này khiến hắn không khỏi nhớ đến nữ tử đã xuất hiện ba ngày trước, Ám Dạ Tinh Thần!
Mục đích Ám Dạ Thất Tinh xuất hiện ở chỗ này thật khiến Lôi Phá Hải đau đầu bất an. Hơn nữa chuyện Bạch gia bị giết, nói chung sẽ khiến người ta nảy sinh nghi ngờ, thậm chí Lôi Phá Hải đã từng hoài nghi Ám Dạ Thất Tinh là đến trợ oai cho Liễu gia, nhưng khi nhìn thấy Vân cơ lên biểu diễn, nghi ngờ trong lòng hắn đã lập tức bị đánh tan.
Ồ, thì ra nàng đến nơi này vì muốn biểu diễn. Thì ra Yên Vũ lâu này là thế lực của Đình Vân các. Chẳng trách Bạch gia không hay ho, đụng vào hang ổ của người ta mà còn mong được yên thân sao! Hắn nói mà, Đình Vân các làm việc quỷ dị, Liễu gia có đức gì mà có thể có quan hệ với thế lực này được chứ? Vì vậy hắn mới cười nói “Tốt lắm, tốt lắm.”
Nghĩ như thế, Lôi Phá Hải cảm thấy kế hoạch của hắn không còn sơ hở nữa, quyết định hành động, không tiếp tục kéo dài, tránh cho đêm dài lắm mộng. Lập tức bóng người hắn chợt lóe, rời khỏi Yên Vũ lâu, đến thẳng Tư Đồ gia, hắn nghĩ, lúc này chắc Tư Đồ gia vẫn đang đàm phán điều kiện với Tần gia.
Về phần Vân Cuồng, vì nhìn thấu suy nghĩ của Lôi Phá Hải, nên đương nhiên cũng rất khoái trá, vui sướng, tiêu sái cười nói một câu: “Đúng vậy, thật sự là rất tốt!”
Đáng thương cho Lôi Phá Hải, bị công tử lôi vào hố lại vẫn nhiệt tình đếm tiền giúp công tử. Đám người Vô Nhai nhịn cười, một đám đều tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Vân Cừu cô nương, lên thuyền hoa của chúng ta được không? Chúng ta là người Tư Đồ gia!” Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân đều là những kẻ háo sắc, nên khi nhìn thấy Vân cơ mở to mắt đẹp nhìn chằm chằm vào bọn hắn, lập tức cảm thấy thân thể lâng lâng, cảm giác sung sướng không sao tả được, rồi lại nhanh chóng nhấc chân chạy tới, đeo lên khuôn mặt công tử anh tuấn giả dối hỏi.
Trong mắt Vân Cuồng hơi lộ vẻ suy tư, chợt thấy một tiểu tỳ xinh đẹp chạy đến, cười nói: “Vân Cừu cô nương, Tiểu vương gia nhà ta cho mời!”
Đôi mắt đen xinh đẹp của Vân Cuồng mang theo tiếc nuối cười nhẹ lướt qua hai tên công tử Tư Đồ gia kia, xong lại không chút do dự xoay người đi thẳng, trước ánh mắt của mọi người, bước lên thuyền hoa của Liễu tiểu vương gia, hai tiểu tỳ trên thuyền nhân thế cũng cho thuyền rẽ nước vòng ra phía sau Yên Vũ lâu…
Xung quanh không khỏi cảm thán, tài tử giai nhân, đúng là tuyệt phối: Khá khen cho một Liễu tiểu vương gia, hôm nay mới đại phát thần uy, giành được danh hiệu then hạ đệ nhất công tử, đã khiến người tài nữ như Vân Cừu cô nương bị mê hoặc, ai, xem ra chính mình không có hy vọng gì rồi.
Trong khoảnh khắc, nam nhân thì tỏ ra hâm mộ Liễu tiểu vương gia, nữ nhân lại hâm mộ Vân cơ, xung quanh đều phát ra làn sóng hâm mộ không dứt.
Hai người Tư Đồ Tần Thọ và Tư Đồ Kiến Nhân bị hành đao đoạt ái (đại khái là mạnh mẽ cướp tình cảm ấy =))) trước mặt mọi người, cảm thấy không còn mặt mũi, đều hậm hực cho rằng Liễu Vân Cuồng là cố ý, nếu không Vân Cừu cô nương nhất định sẽ nhìn trúng bọn hắn.
Hai người nổi trận lôi đình, cũng không để ý cái nhìn chằm chằm của Tư Đồ Uyên Minh, trộm thuê một con thuyền nhỏ, vượt sóng đuổi theo, trong lòng lại suy nghĩ: Dù sao Liễu gia sắp rơi đài, chúng ta còn sợ cái gì? Hôm nay huynh đệ chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt một phen!
Hoa Mộng Ảnh mắt sắc đem những chuyện này xem vào trong mắt, thở dài trong lòng, lại nhân tiện chụp vai Lôi Tiêu nói: “Chúng ta cũng đến Tư Đồ gia đi, chậm nữa là sẽ xảy ra chuyện mất!”