Lẽ ra lấy tu vi của Lôi Phá Hải cũng chưa chắc có thể phát hiện ra hắn, nhưng lúc ẩn nấp, hắn đã đột nhiên để lộ hơi thở. Sơ hở này giống như ánh sáng chợt lóe trong bóng đêm, hơn nữa lại xuất hiện ngay gần chính mình, lấy tính cảnh giác của một cao thủ mà nói, nếu Lôi Phá Hải còn không phát hiện được, thì có khi mạng của hắn (Lôi Phá Hải) đã chẳng lay lắt được đến hiện tại.
Lai giả bất thiện, gần đây tình hình vô cùng rối loạn, chuyện của Liễu gia ở Sở kinh đã trở thành chuyện cấp bách, quan trọng không thể quay đầu, do đó Lôi Phá Hải quyết không cho phép bất cứ kẻ nào xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của hắn. Lập tức hai chân Lôi Phá Hải khẽ điểm, một tàn ảnh đột nhiên xẹt qua đỉnh đầu mọi người, vọt lên mái Yên Vũ lâu.
“Bằng hữu! Mời ngươi nói rõ danh tính!” Lôi Phá Hải một mặt vọt tới mở miệng hỏi han, một mặt lại tung ra chưởng phong sắc bén đánh về một góc tối có thể ẩn ấp trên mái Yên Vũ lâu.
Kình phong gào thét, lá cây rơi rụng lả tả…
“Nói ra thân phận thì ngươi sẽ thả ta đi sao?” Bạch y nam tử thấy không giấu được nữa, nên đơn giản không trốn, không nấp, giọng nói thanh nhã, mang theo ý cười chầm chậm vang lên, đồng thời cũng nhẹ nhàng nghiêng người, đã dễ dàng tránh thoát mấy chưởng phong của Lôi Phá Hải. Người tới dáng người uyển chuyển, dưới chân tùy ý mượn lực, cả người giống như một con Đại Bàng, đạp gió mà đi.
“Chạy đi đâu!” Lôi Phá Hải gầm lên một tiếng, người chưa đến đỉnh Yên Vũ lâu, chân đã dùng sức đạp một cước lên vách tường bên cạnh, vậy mà loại tường làm bằng thạch bích như vậy cũng bị hắn đạp ra một lỗ thủng! Lôi Phá Hải nương theo phản lực, phá không vọt đến, đảo mắt đã đến trước mặt bạch y nam tử, hia người ở giữa không trung đối nhau một chưởng, cảnh vật sau lưng hai người cũng bị nội lực của đối phương chấn cho nổ tung, tiếng vang kinh thiên động địa, vang vọng toàn lâu!
Bạch y nam tử không muốn tiếp tục dây dưa với Lôi Phá Hải nữa, hắn mạnh mẽ thu chưởng, nương theo lực đẩy bay về phía sau, Lôi Phá Hải nhìn thấy tình thế như vậy, hét lớn một tiếng, năm ngón tay co thành trảo, chộp về phía bạch y nam tử, trong nháy mắt, đấu lạp* màu trắng của nam tử cũng đã bị hắn nắm trong tay.
(*cái nón có rèm che xung quanh trong mấy phim kiếm hiệp ấy =)))
Thoáng chốc, một đầu tóc dài đen như mực nháy mắt tản ra bốn phía, một đôi mắt hoa đào sáng ngời như ánh sao, thoát khỏi che chắn của đấu lạp lộ ra trước mắt mọi người, trên mặt hắn vẫn còn che một tầng lụa mỏng, nhìn không rõ dung mạo, gió nhẹ lùa qua, lụa trắng mềm mại như ôm vào từng đường nét khuôn mặt của nam tử khiến người khác dù không nhìn rõ mặt cũng phải thấp giọng khen ngợi người này có một dung mạo tuyệt mỹ khó ai sánh bằng. Có điều khi long văn (hoa văn hình rồng) màu đỏ tươi như máu ở mắt phải nam tử lọt vào tầm mắt Lôi Phá Hải, thân thể hắn không nhịn được mạnh mẽ chấn động, giống như đã nhìn thấy cái gì vô cùng đáng sợ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nặng nề.
“Ngươi là Thiên tôn?”
“Đúng là bổn tọa.” Bạch y nam tử thanh nhã cười nói, như gió xuân phả vào mặt, khiến người nghe thoải mái vô cùng.
Yên Vũ lâu được xây dựng rất cao, người thường căn bản không có khả năng thấy rõ hai người đang làm gì, chỉ có những cao thủ ngoài Thanh Trúc mới có thể xem được đại khái, càng chưa nói đến âm lượng nói chuyện của hai người bọn họ lại còn rất nhỏ.
Lý Tranh vừa nhìn thấy Long Văn màu máu ở khóe mắt bạch y nam tử, hô hấp cũng hơi ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, cúi đầu khó khăn bậc thốt: “Ma Môn thiên tôn, làm sao lại là hắn?”
“Tiểu thưa, chẳng lẽ bọn hắn cũng đến vì thứ kia? Bọn hắn sao có thể có được tin tức này?” Nha đầu Xảo Nhi bên cạnh Lý Tranh, lén lút thì thầm với nàng ta.
“Ai, bên trong Mật tông, Ma Môn vốn là môn phái lớn nhất, tuy rằng tuyệt tích nhiều năm trên giang hồ, nhưng lực ảnh hưởng lại hơn hẳn tam môn khác. Nếu bây giờ bọn hắn hiện thế, thì việc thu được tin tức sớm hơn chúng là cũng là chuyện rất bình thường.” Tầm mắt của Lý Tranh chăm chú khóa chặt trên bóng dáng hai người xa xa kia, khẽ thở dài: “Nam nhân kia rất mạnh. Ma Môn thiên tôn nhìn qua chỉ là một nam tử trẻ tuổi, võ công lại hơn xa ta, chỉ kém Lôi Phá Hải một chút, trong Lăng Tiêu cung cũng chỉ có Tam sư huynh là có thể so sánh được. Ai, Ma Môn quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”
Bạch y nam tử bay ngược ra sau, Lôi Phá Hải sửng sốt, lấy lại tinh thần, đang định tiếp tục đuổi bắt, lại nghe thấy phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to thanh thúy, tràn ngập kinh ngạc: “Oa, cái gì thế này? Một con ong vò vẻ thật lớn đang bay cao!”
Lôi Phá Hải nghe được, toàn thân run lên, thiếu chút nữa là đã té từ trên không trung xuống.
Nhóm võ lâm đồng đạo e ngại, mồ hôi đổ như mưa, hãi hùng: Dám can đảm so sánh Lôi phó tông chủ với ong võ vẽ, đúng là trước chưa từng có, sau cũng không có ai! Vị Liễu tiểu vương gia này quả nhiên dũng mãnh vô địch.
Thừa dịp Lôi Phá Hải xao lãng trong chốc lát, bạch y nam tử, người như tia chớp, “Phốc!” một tiếng phóng vào trong hồ Thiên Thu, bọt nước màu trắng văng khắp nơi, sóng gợn từng vòng lãng đãng tản ra xa, chỉ trong chốc lát mặt hồ đã khôi phục sự tĩnh lặng vốn có, không còn tìm được bóng dáng của bạch y nam tử kia nữa, với lại, chỉ cần bạch y nam tử ẩn giấu hơi thở, thì với một hồ Thiên Thu rộng lớn này, lại thông với sông Bình Giang, Lôi Phá Hải cũng không có cách nào tìm được hắn.
Lôi Phá Hải gần như tức đến lệch mũi, cơ hội tốt như vậy để trừng trị kẻ địch của bổn gia lại cố tình bị người khác quấy rối, cảm giác này muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu. Hắn hùng hổ lộn người trở về, sắc mặt xanh mét trừng Vân Cuồng, lại bị một câu nói kế tiếp của nàng chọc cho phát điên. Vân Cuồng “Ồ” một tiếng ‘tỉnh ngộ’: “Thì ra vị lão bá này không phải là ong vò vẽ, thất kính thất kính. Ta đã nói mà, làm thế nào mà ong vò vẽ lại đuổi theo ngỗng được chứ, còn đuổi đến khi nó chạy trốn xuống nước… Công lực của ngài thật giống như cái kia, cái gì ấy nhỉ, à, là tuyệt thế cao thủ, Tiểu vương bội phục, bội phục.”
Vẻ mặt Vân Cuồng sùng kính, tôn trọng, bộ dạng ngưỡng mộ đến cực điểm khiến Lôi Phá Hải dù tức giận nhưng chỉ có thể âm thầm nuốt ngược vào trong, không thể phát tác, trước giờ chẳng ai đưa tay ra đánh một khuôn mặt tươi cười cả, huống chi ‘hắn’ vẫn là tiểu bối, hắn không thể ỷ lớn ăn hiếp nhỏ được.
Vừa nghĩ tới đây, lại thấy nét mặt của Vân Cuồng đột ngột trở nên lo lắng, ‘hắn’ lắc đầu cảm thán: “Ai, đáng tiếc, con ngỗng kia vừa mập lại vừa lớn, nếu Tiểu vương có thể bắt được đem hấp cách thủy ăn vào bụng thì thật tuyệt. Chỉ có điều, Tiểu vương không ngờ nó lại nhanh nhẹn như vậy, có thể trốn thoát dưới mí mắt của lão bá, thật đáng tiếc, đáng tiếc mà!”
Vẻ mặt, giọng điệu của nàng chân thật vô cùng, giống như thật sự buồn rầu vì một bữa tiệc lớn sắp đến miệng lại không cánh mà bay, khiến chúng võ lâm đồng đạo lảo đảo như bị sét đánh trúng: Hai vị cao thủ tuyệt đỉnh, ở trong mắt ‘hắn’ lại trở thành ong vò vẽ và ngỗng trắng? Không biết vị bạch y nam tử kia nghe được, có tức giận đến mức từ trong nước vọt ra tìm ‘hắn’ liều mạng hay không nữa?
Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu, Bắc Tinh Ngạn, Lý Tranh ít nhiều cũng biết Vân Cuồng là người thế nào, nhưng vẫn không tránh khỏi dưới chân lảo đảo đứng không vững, dở khóc dở cười. Mặt không đỏ, tim không đập mạnh, mắt không chớp xổ ra một tràng dài mấy lời mê sảng bậc này, khiến bọn hắn cuối cùng cũng hiểu được thanh danh tám năm này của ‘hắn’/ nàng là được truyền ra như thế nào.
Lôi Phá Hải lập tức vung ống tay áo lên, xoay người đi thẳng, trong lòng thầm mắng: Tiểu tử này quả nhiên giống hệt những tin tức mà hắn đã thu thập được, hoàn toàn không hiểu võ công là gì, chỉ biết chi, hồ, giả, dã*, là một đứa nhóc miệng còn hôi sữa… Lại thỉnh thoảng giả vờ thần bí, phí công sức ta lo lắng, cẩn thận. Hừ không biết hai điệt nhi của ta nhìn trúng điểm nào của ngươi nữa?
(*chi, hồ, giả, dã - trợ từ dùng trong cổ văn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng, chỉ cái học cổ hũ, lạc hậu- [tra từ điển nó vậy])
Một hồi ồn ào đã qua, lúc này đã không còn ai để ý đến “đệ nhất công tử Sở Kinh” Tư Đồ Uyên Minh nữa, trận tỷ thí này thắng thua, vừa xem đã hiểu ngay, rất nhiều văn nhân chí sĩ, tài tử giai nhân tụ họp lại trước bài thơ Vân Cuồng đã viết, nhìn chữ, thưởng thức thơ, khen ngợi không dứt, cũng có nhiều nữ tử loạn ném mị nhãn cho Vân Cuồng, trong lòng lại âm thầm than thở, hối hận không kịp vì trước kia đã bỏ lỡ một vị công tử tuyệt thế, tài hoa ngút trời như vậy.
“Đang!” Chiêng trống vừa gõ, một hồng y nữ tử theo con thuyền từ phía sau Yên Vũ lâu xuất hiện, thu hút sự chú ý của mọi người, nàng gương giọng, cười nói: “Các vị khách nhân, lên thuyền đi, một lát nữa Vân Cừu cô nương sẽ đến.”
(nói lại lần nữa Vân Cừu cô nương là tên giả, Vân Cơ là nghệ danh do mọi người đặt vì Vân Cuồng nổi tiếng nhờ đàn hát múa may mà :3)
Lúc này, mọi người mới lưu luyến không rời chuyển mắt khỏi bài thơ của Vân Cuồng, lần lượt lên thuyền hoa, trong lòng lại cảm thấy chuyến đi hôm nay không tệ. Không nói đến việc trước mắt đã được tận mắt nhìn thấy thiên cổ nhất thi sinh ra, sau lại sắp được nghe cầm khúc tuyệt thế do Vân Cừu cô nương thần bí diễn xướng, cho nên sự nhiệt tình, mong mỏi của mọi người đối với buổi tối ngày hôm nay chỉ có tăng chứ không hề giảm.
“Vân Cuồng ca ca chúng ta ngồi chung một thuyền đi.”
Bắc Tinh Ngạn đỏ mặt đi đến bên cạnh Vân Cuồng, trong lòng nghĩ đến việc đánh cuộc trước đó, sắc mặt càng đỏ bừng như muốn chảy ra máu.
(lời edit: muốn nhào tới ԅ(¯﹃¯ԅ))
“Tiểu Ngạn ngoan, Vân Cuồng ca ca có chút việc cần giải quyết, khi xong việc ca ca nhất định sẽ bồi thường đệ.” Vân Cuồng mỉm cười, ánh mắt đảo qua đám người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, sâu trong mắt xẹt qua một tia sáng không rõ, rồi mới xoay người trở lại thuyền của chính mình, mấy tiểu tỳ đem mành thả xuống, chỉ lưu lại một bóng mờ cho những người bên ngoài.
Vì phòng ngừa Lôi Phá Hải phát hiện, lần xuất hiện này, Vân Cuồng không mang theo người nào biết võ công cả, Cầm Kỳ Thư Họa, Liễu Phong, Liễu Tường, một người cũng không xuất hiện.
Bắc Tinh Ngạn hơi thất vọng cúi đầu, Hoa Mộng Ảnh bên cạnh lại vỗ vỗ vai hắn cười cười nói: “Tiểu Ngạn đi với các huynh đi, yên tâm, đệ lập tức có thể gặp lại ‘hắn’.”
“Lập tức?” Bắc Tinh Ngạn gật gật đầu, trong lòng cũng rất khó hiểu.
Mọi người đang định lên thuyền, trong Yên Vũ lâu lại xuất hiện một nam một nữ là Đạm Đài Thấm và Đạm Đài Thanh, sắc mặt hai người đều rất khó coi, Hoa Mộng Ảnh còn nhìn thấy trên mặt Đạm Đài Thanh có dấu vết đã khóc qua, còn có dấu bàn tay mờ nhạt trên má, Hoa Mộng Ảnh không nhịn được hơi cau mày.
Lôi Tiêu cười nói: “Lão Tam, đệ tới muộn, mới vừa rồi ở đây có diễn một vở kịch rất hay, đáng tiếc là đệ không xem được.”
Sắc mặt Đạm Đài Thấm âm trầm, thở dài lại gần hai người: Mấy ngày nay liên tiếp có chuyện phiền lòng, khiến hắn gần như ngay cả ngắm mỹ nhân cũng không có hứng thú. Đạm Đài Thanh nhìn thấy Hoa Mộng Ảnh, hai mắt lập tức sáng lên, chạy qua, khóc ròng nói: “Ảnh ca ca, Thấm ca ca đánh muội! Hắn đánh muội.”
“Đánh ngươi! Ta thậm chí còn muốn giết ngươi nữa kìa! A Nhận là huynh đệ tốt nhất của ta, vậy mà người…” Đạm Đài Thấm giận dữ gầm lên, đưa đến sự chú ý của những người xung quanh, lúc này hắn mới phất tay áo dài, dần đầu bước lên thuyền hoa.
Hoa Mộng Ảnh chán ghét phất tay, khiến nàng ta ngã ngồi trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Đừng tưởng chuyện ngươi làm không ai biết, ngày ấy Đạm Đài Nhận xuất hiện, ta đã cho người điều tra rõ, cũng chỉ có lão Tam là bị ngươi bịt mắt. Hừ, loại chuyện này mà ngươi cũng có thể làm được! Sau này, đừng đến trước mặt khiến ta ghê tởm nữa!”
Đám người Hoa Mộng Ảnh, Lôi Tiêu, Bắc Tinh Ngạn lần lượt lên thuyền, Đạm Đài Thanh sắc mặt tái xanh, phẫn hận dậm dậm chân, bước lên thuyền của Lôi Phá Hải đậu gần đó.
Lý Tranh vén rèm lên, xa xa nhìn con thuyền độc lập của Vân Cuồng, thầm nghĩ: Đợi đến khi đại hội kết thúc, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.
Lúc Âu Dương Minh bước vào khoang thuyền của mình đã nhìn thấy một bạch y nhân đang đưa lưng về phía hắn, kinh hỉ nói nhỏ: “Thiên tôn, người không đi sao?”
Trên người bạch y nhân không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn không bị ướt một chút nào, ngoái đầu nhìn lại, hơi phất tay ngăn cản hắn tiếp tục ồn ào, truyền âm cười nói: “Bổn tọa mượn nơi này của ngươi một chút, ngươi không để ý chứ!”
(đừng hỏi sao câu hỏi lại thành dấu ! vì anh này hỏi xã giao thôi, không cho ảnh cũng chiếm mà =)))
Âu Dương Minh lắc đầu cười cười: “Sao có thể để ý, có điều Tiểu vương gia đã vào khoang thuyền rồi.”
“Ngươi sẽ lập tức hiểu được thôi.”
Bạch y nam tử và Âu Dương Minh cùng ngồi xuống, đôi mắt trong suốt của hắn (bạch y nam tử) không nhìn ra suy nghĩ nhìn về nơi xa, âm thầm cười khẽ: Tiểu nha đầu xấu xa, dám nói ta là một con ngỗng béo, còn muốn đem ta hầm cách thủy ăn vào bụng? Một khi đã như vậy, ta còn có thể bỏ được sao?
Phương xa truyền đến một trận âm thanh mờ ảo giống như cam tuyền (cam là ngọt, tuyền là suối =.=) vẩy xuống mặt đất, vẻ mặt mọi người đột nhiên nghiêm lại, đồng loạt nhìn về phía rừng trúc rộng lớn trước mặt…