Edit: Thủy Lưu Ly
Mọi người xung quanh đồng loạt nín thở im lặng, chăm chú nhìn chung đỗ xúc xắc đang được mở ra…
Bất chợt ánh mắt mọi người đều trừng lớn như chuông đồng. Trong giờ khắc này, khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ còn lại Vân Cuồng với khuôn mặt phấn nộn đang cười híp mắt và thanh âm thản nhiên, đường hoàng nhưng lười nhác của nàng cảnh tỉnh mọi người đang trong trạng thái ngơ ngẩn.
“Lục Lục đại thuận*”
(*các mặt đều đạt sáu điểm- ngôn ngữ sòng bạc nên ta không rõ lắm, xin lỗi nhé)
Lục lục đại thuận! Thật sự là lục lục đại thuận!
Trên bàn, sáu xúc xắc nằm im bất động tại chỗ, mặt trên đều biểu hiện sáu điểm, chỉnh tề, không loạn như được người ta sắp xếp ra vậy.
Trầm mặt một lúc, bốn phía toát ra một trận ồ lên khiếp sợ. Bọn họ hỗn loạn xoa xoa mắt, nghi ngờ mắt mình có phải bị mờ hay không, bời vì điều này quá không thực tế rồi. Ai cũng không ngờ rằng tiểu hài tử miệng còn hơi sữa kia lại thật sự có thể đổ ra lục lục đại thuận! Vận khí này có phải quá tốt hay không?
Trong lòng dân cờ bạc đối diện cũng lộp bộp một tiếng, lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Điều này… Điều này… Không có khả năng!” Tư Đồ Bạch Lôi trừng mắt, thì thào tự nói, bỗng nhiên lại giậm chân giận dữ, nhảy dựng lên hô: “Tiếp tục! Lần này đổ tiểu (nhỏ)!”
“Ta còn sợ ngươi sao!” Lại tiếp tục đem tất cả tài sản của mình ra đặt cược, Vân Cuồng run đùi đắc ý, thản nhiên cười nói như trước.
Lúc này tên dân cờ bạc kia lấy tứ thái được ăn cả ngả về không cắn chặt răng ra sức lắc chung xúc xắc, cuối cũng cũng đỗ ra được sáu mặt một điểm. Tư Đồ Bạch Lôi thở hắt ra một hơi, đang muốn đắc ý, thổi phồng một phen lại thấy Vân Cuồng cũng theo sau cầm lấy chung trên bàn lắc lắc, trong tiếng hô kinh hãi của mọi người, trên mặt hắn cũng một mảnh xanh trắng.
“Lục cùng quy nhất!”
Thanh âm uể oải không cam lòng vang lên giống như một đạo bùa đòi mạng. Sáu viên xúc xắc xếp thành một hình trụ, mà mặt trên cùng chỉ có một điểm, một điểm màu đỏ tươi đẹp dị thường.
Toàn trường khiếp sợ! Là lục cùng quy nhất trong truyền thuyết! Trời ạ, trong kinh thành còn có người có thân thủ bậc này sao?
Ánh mắt mọi người nhìn Vân Cuồng như nhìn quái vật, trong lòng thầm nghĩ, lần này Tư Đồ gia tộc sợ là gặp xui xẻo lớn rồi.
“Ta không tin! Ta không tin! Lại một lần nữa!”
Gân xanh trên trán Tư Đồ Bạch Lôi bạo nổi, như ăn phải ruồi bọ mà rít gào. Hắn không cách nào chịu được cảm giác bị người khác giẫm nát dưới chân như thế này. Vừa rồi vẫn còn đắc ý dạt dào, nhưng trong nháy mắt mộng đẹp đã bị người khác đập nát, mùi vị này thật sự rất khó chịu đựng được.
Đáy mắt hiện lên tia sáng đùa cợt, Vân Cuồng thầm tự nhủ, tiểu tử, ngươi nhanh tỉnh mộng đi, muốn đấu với ta, ngươi, còn chưa đủ tư cách! Tốt xấu gì ta cũng từng trải qua cuộc sống đen tối nhơ bẩn cùng cực, nếu muốn sống sót thì mấy chuyện đánh bạc, đổ xúc xắc cần phải biết đến, cũng càng cần phải có kỹ năng hơn người. Nhưng bản lĩnh của ta cũng không phải chỉ có như thế, còn mơ mộng ta sẽ bại trong tay ngươi sao, nằm mơ!
“A! Được, bổn thiếu gia bồi ngươi tới cùng!”
….
“Ai da, ngươi còn không nhận thua?” Vân Cuồng khiêu khích nhướng máy, đắc ý chỉ chỉ đống bạc chất thành núi nhỏ bên cạnh.
“Ta còn tiền, không thể tính ta thua được!” Đối diện, người nào đó đang nổi giận lôi đình, không hề để ý sự phản đối của quản gia, gọi người hầu đến phía sau sòng bạc lấy một sấp ngân phiếu thật dày đến. Hắn lúc này hoàn toàn là bộ dạng đã lâm vào cơn nghiện cờ bạc, hơn nữa còn bị Vân Cuồng kích thích một trận thì đến thần tiên cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
“Lần này cược điểm*, tỷ lệ đặt cược là một so với sáu, ngươi dám không?” Tư Đồ Bạch Lôi oán hận nghĩ, quản “hắn” thân thủ thế nào, cược điểm hoàn toàn là dựa vào vận khí, lần này nhất định phải khiến “hắn” nhận thua! Hắn không tin vận khí của “hắn” luôn tốt như vậy được!
“Được thôi, ta tiếp!” Vân Cuồng vung tay lên, khí phách hào hùng không xem ai ra gì hoàn toàn hiển lộ, bên ngoài tỏ vẻ phục tùngnhưng trong bụng lại cười hả hê. Thật là một kẻ ngu ngốc, Nghĩ trò này chỉ dựa vào vận khí sao? Cổ nhân cũng thật ngây thơ!*
“Nhất định là năm điểm*!”
(*đoạn này rất khó hiểu nên đã chỉnh sửa đôi chút, mọi người thông cảm nhé, đại khái là Vân Cuồng đang đoán điểm và đều đoán trúng)
“Chính là bốn”
Thanh âm Vân Cuồng càng uể oải thì cánh tay giao ngân phiếu ngày càng nhiều của ai đấy càng run rẩy… Mọi chuyện như một hồi chuyện cười không có thật.
……
Thu được tin tức, Tư Đồ Hạo Lan mang theo nữ nhân của mình vội vàng trở về đỗ phường thì cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Xung quanh yên lặng một mảnh, Tư Đồ Bạch Lôi uể oải xụi lơ trên ghế dựa từ khi nào, ánh mắt dại ra. Đống bạc lớn bên tay phải hắn nay đã trống không, trái lại, bên Vân Cuồng bạc ròng trắng lóa chất đống thành núi nhỏ, bên dưới còn một chồng ngân phiếu thật dày.
Im lặng im lăng, không một tiếng động nào phát ra, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng. Bây giờ, mỗi một người trong đỗ phường khi nhìn về phía tiều hài tử thanh tú xinh đẹp kia đều mang theo hoảng sợ nồng đậm.
Người trong nghề! Tuyệt đối là người trong nghề!
Tiểu quỷ này chẳng nhẽ bắt đầu luyện đỗ thuật từ trong bụng mẹ à? Còn có thể bách phát bách trúng, không một lần thất thủ! Chẳng nhẽ vận khí của tiểu quỷ này tốt đến vậy, khiến nhân thần căm phẫn đến vậy? Mọi người đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Chẳng thể trách “hắn” là một kẻ dốt nát, chuyện cờ bạc này làm sao có thể học được trong thi thử! Quả nhiên là một tên công tử nhà giàu, quần là áo lụa, ăn chơi trác táng!
Vân Cuồng trưng ra bộ dáng đại thiếu gia dựa vào ngực của Sở Thiếu Thu, bàn tay trắng nõn nhàn nhã nắm khế ước của sòng bạc nhẹ nhàng phe phẩy. Hai người chấu đầu ghé tay rì rầm to nhỏ, liên tục cười khẽ, hoàn toàn không quan tâm tư thế của bọn họ lúc này mờ ám cỡ nào.
"Thật là một tiểu quỷ tinh nghịch! Trừng trị tiểu nhân, không sợ lão nhân ra mặt sao?" Sở Thiếu Thu đùa giỡn nói, sủng nịch, bất đắc dĩ xoa xoa cái mũi nhỏ của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, chàng cảm thấy tâm tình của mình bây giờ tốt chưa chừng thấy.
Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, tiểu tử này chính là một quỷ tinh linh! Thật không hiểu những điều này "hắn" theo ai học nữa, trên người "hắn" còn có bao nhiêu bí mật. Bất quá mọi chuyện cũng không quan trọng, "hắn" là Vân Cuồng, vậy là đủ.
"Ta mới không sợ đâu, có Thiếu Thu ca ca ở đây, ta xem ai dám làm gì ta. Thiếu Thu ca ca, huynh nhất định sẽ bảo vệ ta đúng không?" Vân Cuồng chớp chớp đôi mắt long lanh ánh nước, cười cười nhìn hắn, không có sợ hãi chỉ có kiên định cùng tin tưởng nói.
Sự ỷ lại hoàn toàn như vậy khiến chỗ mềm mại trong tim Sở Thiếu Thu bị cái gì đụng phải, khuôn mặt tuyệt sắc lộ ra ý cười ôn nhu vô hạn. Đúng vậy, hắn đã nói qua sẽ bảo hộ "hắn" cả đời. Hiện tại có câu nói này của "hắn", hắn trả giá bao nhiêu cũng đáng.
"Đó là đương nhiên!" Lời nói vừa bật ra, Sở Thiếu Thu chợt có chút hối hận bởi hắn đã bắt được ý giảo hoạt trong mắt nàng*.
(*Ngôi số ba sẽ gọi là nàng, những nhân vật trong tr sẽ tùy trường hợp mà gọi nữ chính là "hắn" hay hắn)
"Thiếu Thu ca ca, huynh là tốt nhất!"
Nhìn ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình của mỹ thiếu niên, sắc tâm nàng không kiềm được nổi lên. Vân Cuồng hắc hắc cười xấu xa, nhanh chóng ôm cổ chàng, "Ba!" một tiếng, tặng chàng một cái hôn vang dội trên mặt, quang minh chính đại ăn đậu hũ người ta.
Xung quanh, ánh mắt của mọi người nhìn bọn họ vốn đã có chút ám muội cùng kỳ quái, nay, hành động lần này của bọn họ càng khiến người khác kinh hãi, cuồng bạo hơn. Trong nhất thời ai ai cũng há hốc miệng, con mắt trợn tròn như sắp rơi ra đến nơi. Sở đại công tử cảm thấy khóc không ra nước mắt, tiểu tử phá hư này! Ngay cả hắn mà cũng dám đùa giỡn!
Tuy rằng Tư Đồ Hạo Lan đối với hai kẻ đang quang minh chính đại đưa lưng về phía hắn "thân thiết" rất nghi hoặc, nhưng lúc này hắn cũng không có tinh lực đi quản mấy chuyện râu ria đó. Chứng kiến bóng dáng Hướng Vũ đang run rẩy đi tới, không biết tại sao, đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên đỉnh đầu.
"Lão gia... Xong rồi... Hoàn toàn xong rồi..."
Hướng Vũ khóc lớn, chỉ vào bàn bát tiên ở trung tâm đỗ phường hét lên: "Thua hết! Thua hết rồi!"
"Cái gì thua hết! Ngươi mau đem mọi chuyện nói lại rõ ràng cho bổn tướng!" Tư Đồ Hạo Lan nghe thấy lời này, lại nhìn vẻ mặt dại ra của Tư Đồ Bạch Lôi, cảm giác bất an càng dày đặc.
"Thiếu gia không nghe tiểu nhân khuyên bảo, đem tất cả tài bảo của đổ phường đều thua sạch, ngay cả... Ngay cả khế ước sở hữu đỗ phường đều... Đều thua cho người ta!"
Cái gì? Tất cả đều thua sạch?
Tư Đồ Hạo Lan vừa nghe, chỉ kém hộc máu tại chỗ.
Tên khốn kiếp, phá gia chi tử! Chẳng lẽ nó không biết Trường Nhạc đỗ phường quan trọng bao nhiêu sao?
không nói đến hiện ngân (tiền mặt) của đỗ phường có đến mấy trăm vạn lượng, bản thân Trường Nhạc đỗ phường cũng chính là cây đại thụ rụng tiền. Mỗi ngày tiền thu vô số kể, lại đảm nhiệm việc thu thập tình báo giúp gia tộc, có thể nói chính là cứ điểm quan trọng. Vậy mà chỉ trong một lát công phu, cứ như vậy bị thua sạch?
"Ai thắng? Là các ngươi?" Tư Đồ Hạo Lan trầm giọng hỏi, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm lưng của Vân Cuồng và Sở Thiếu Thu, trong mắt không hề che giấu sát khí lãnh khốc.
Hai tên tiểu tử đoạn tay áo chi phích! (đoạn tụ) Dám thắng tiền của Tư Đồ gia? Cũng không hỏi thăm ta là ai! Các ngươi nghĩ rằng thắng là có thể dễ dàng rời đi được sao!
"Ai da, Thiếu Thu ca ca, Tư Đồ bá bá hình như muốn quỵt tiền của chúng ta đấy!" Thanh âm cười đùa của hài đồng thuần khiết thanh thúy vang lên.
"Làm sao lại có thể, ca ca cam đoan, Tư Đồ đại bá không phải là người như thế đâu nhưng đừng quên chúng ta cũng tính là người một nhà đấy." Thanh âm dịu dàng, trầm ổn như châu như ngọc nhanh chóng tiếp lời thanh âm trước đó. Một hỏi một đáp, ăn ý vô cùng.
Một thiếu niên tuyệt sắc và một tiểu hài tử phấn điêu ngọc mài đều mang vẻ mặt tươi cười "thân thiện" đồng thời xoay người lại đối diện với Tư Đồ Hạo Lan.
Nhất thời Tư Đồ Hạo Lan cảm thấy như bị người đánh một cái tát, thần sắc trên mặt cực kỳ quái dị.
"Thái... Thái tử điện hạ!"