Ván Cược Tình Yêu

Chương 29: Hồi ức tàn khốc




Trương Tú Di, cô gái được mệnh danh là có "bàn tay vàng". Mang trên người vẻ đẹp như một tiên nữ cùng tài năng trời phú, những bản nhạc của cô nhanh chóng đi vào lòng người.Dương Ngọc Mẫn, người mà chỉ thua kém Tú Di một phần rất nhỏ. Cô cũng hoàn hảo, cũng đẹp, cũng tài năng. Nhưng tuyệt nhiên, cô vĩnh viễn chỉ có thể xếp phía sau Tú Di.

Họ là bạn, là đồng nghiệp, là chị em tốt.

"Em không biết, không biết nhiều hơn thế.

Em không hiểu không hiểu nỗi lòng anh.

Người yêu ơi anh đang lo sợ điều gì?

Mà đôi mắt anh tràn đầy bóng tối?

Anh nhìn em, xin anh hãy nhìn em.

Gió thổi lá bay, tình yêu vụn vỡ.

Còn lại cánh hồng mình gửi tặng cho ai?

Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho em.

Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho anh.

Hoa hồng trắng, cánh hồng vương máu đỏ.

Máu của anh và máu của em.

Máu của đôi ta, nhuộm màu hoa tinh khiết.

Máu cạn khô, màu hoa trắng úa tàn.

Hồng và máu, trắng và đỏ, anh và em.

Em làm sao, làm sao để gặp anh?

Em làm sao, làm sao để tin anh?

Em làm sao, làm sao để yêu anh?

Nói em nghe hỡi người tình yêu dấu.

Cánh hoa hồng, mình gửi lại cho ai?"

Giọng hát trong trẻo cất lên hòa cùng âm thanh bay bổng động lòng. Không gian như ngừng lại, khán đài rộng lớn chỉ còn những âm vang tuyệt diệu. Trên sân khấu, cô gái với mái tóc tím bạc bới lên phía sau, vài lọn tùy ý xõa ra, tôn lên cổ cao mịn màng. Chiếc váy dạ hội trắng tinh được thiết kế nửa kín nửa hở khiến thân hình đẹp đẽ càng thêm phần mê người. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, vầng trán cao, hàng mi dài cong vút, mắt lam trong suốt lay động, sống mũi thẳng tắp, đôi môi như cánh hoa đào e ấp.

Ở hiện tại, mọi người bất kể đàn ông đàn bà, người già người trẻ đều không thể rời mắt khỏi cô.

Tú Di vẫn đang say sưa biểu diễn, cả hồn cô như hòa nhập theo từng thanh âm bay bổng.

Phía sau cánh gà, trong góc tối, có một cô gái dựa lưng vào tường, đôi mắt mơ hồ phút chốc sáng lên từng tia sắc bén, giọng nói lạnh lẽo: "Trương Tú Di, tôi hận cô"

Tú Di mơ hồ mở mắt, toàn thân truyền đến một trận tê dại. Xung quanh rất tối. Cô chỉ nhớ sau khi nhận giải quán quân cuộc thi liên nhạc quốc tế đã cùng Dương Ngọc Mẫn đi ăn mừng ở một nhà hàng Châu Âu, sau đó...

Đầu óc quay cuồng hỗn loạn, từng luồng suy nghĩ rối bời, chằng chéo. TúDi thật sự không thể nhớ được tại sao mình lại ở nơi này.

- Sau đó, tôi là người đưa cô tới đây.

Cùng với câu nói vô cảm, bóng đèn nhỏ phía trên Tú Di được bật lên, Dương Ngọc Mẫn đang đứng trước mặt cô.

- Mẫn, cậu làm gì ở đây? Mau cởi trói cho mình.

- Cởi trói? Nên nói mày quá tin người hay là quá ngu ngốc đây?

Dương Ngọc Mẫn cười khinh miệt, Tú Di kinh ngạc mở to hai mắt, cả cơ thể cô bị trói chặt vào một chiếc ghế, bộ váy trắng lấm lemm, mái tóc tím bạc xõa tung, rối bời. Phía đối diện, Dương Ngọc Mẫn cũng ngồi vào ghế, hai chân thon dài bắt chéo lên nhau, trên tay mân mê một con dao sắc nhọn, giọng cô ta đều đều

- Tao bắt đầu chơi dương cầm vào năm bảy tuổi. Khi tao chơi được bản nhac đầu tiên cũng là khi tao khao khát có thể trở thành một người nghệ sĩ.

- Nhưng cậu đã là nghệ sĩ rồi. Hơn nữa còn là nghệ sĩ rất tài hoa.

Nghe lời của Tú Di, Dương Ngọc Mẫn bật cười thật lớn. Tiếng cười của cô ta không có vui vẻ, không có thoải mái, mà chỉ tràn ngập lạnh lẽo

- Ý tao là một nghệ sĩ dương cầm đứng đầu thế giới. Nhưng, mày đã cướp lấy nó. Mày đã cướp đi cái vị trí mà lẽ ra nó thuộc về tao. Mày cướp luôn Cảnh Thiên, mối tình đầu của tao.

- Người Cảnh Thiên yêu là mình, mình không cướp thứ gì của cậu cả.

- Biện hộ. Cử tưởng mày kết hôn rồi sinh con thì sẽ không còn nổi tiếng nữa. Ai ngờ, mày vẫn như vậy. Đẹp theo cách của riêng mày. Tài theo cách của riêng mày. Mày luôn đứng đầu, mày luôn là nhất. Mày luôn cướp mọi thứ của tao. Tao hận mày. Trương Tú Di, tao hận mày.

Dương Ngọc Mẫn đột ngột đứng dậy, vòng qua đằng sau Tú Di, lưỡi dao lạnh lẽo kề vào cổ tay cô. Tú Di cắn chặt đôi môi tím tái, giọng nói run rẩy

- Mẫn, cậu không cần như vậy. Làm ơn, tớ có thể nhường lại vị trí này cho cậu. Chỉ xin cậu hãy tha cho tớ. Cảnh Thiên cần tớ, con tớ không thể không có mẹ. làm ơn.

- Câm mồm. Tao không cần mày nhường. Mày tưởng tao cần cái vị trí bố thí của mày sao?

Dương Ngọc Mẫn gầm lên giận dữ.

Phập! Mũi dao lạnh lùng đâm xuống.

- Aaaaaa........

Tú Di hét lên đau đớn trong những tràng cười sảng khoái của Dương NGọc Mẫn.

- Tao hận đôi tay tài năng của mày. Tao muốn chặt đứt nó.

- Không.....

Tú Di yếu ớt trong dòng nước mắt nóng bỏng. Dương Ngọc Mẫn lấy ra một con dao bản to, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh đèn.

- Phập.

Đôi bàn tay rơi xuống, máu tuôn trào, đỏ ối, xối xả, hòa tan vào không gian cái dư vị tanh tưởi rùng rợn. Tú Di đau đớn ngất lịm, tưởng như bản thân đã chết.

Ào!

Xô nước lạnh ngắt dội vào người cô, hòa cùng máu thành một vùng lênh láng. Dương Ngọc Mẫn kề dao lên gương mặt nhợt nhạt của Tú Di, cô bất lực nâng mí mắt, đau đớn, mệt mỏi. Cô biết mình sắp không qua khỏi.

- Tao còn chưa cho phép mày chết. mày tưởng mất đi đôi tay này là xong chuyện rồi ư? Còn dung mạo này, dung mạo đẹp đẽ như thần thánh này, tao căm hận.

- Tao căm hận làn da mịn màng trơn láng không tì vết của mày.

- Căm hận vầng trán cao.

- Căm hận chiếc mũi dọc dừa.

- Căm hận đôi môi anh đào.

- Căm hận cái ánh mắt hút hồn của mày.

Mỗi một câu, Dương Ngọc Mẫn ác độc rạch lên mặt Tú Di một đường. Dung nhan đẹp đẽ phi phàm ban đầu trong phút chốc đã chằng chịt những vết cắt đẫm máu. Bộ dạng thật khiến người ta kinh sợ.

- Mắt lam

Lời nói còn chưa kịp thoát ra, Tú Dương đột ngột bừng tỉnh, đôi mắt lam trừng lớn, cái nhìn tràn ngập ai oán như mang theo ma lực làm Dương Ngọc Mẫn hoảng sợ đánh rơi chiếc dao trên tay. Tú Di nhìn cô ta như vậy, đôi mắt lam trong biếc mở to, đẫm nước. Cuối cùng, cô từ từ nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ. Vô thức. Mệt nhoài. Vĩnh viễn

Cô ra đi.

- Tỉnh dậy cho tao? Ai cho mày ngủ?

Dương Ngọc Mẫn giận giữ rống lên như thú hoang, cô ta cầm dao đâm liên tục vào người Tú Di,máu đỏ nhuộm đẫm một khoảng váy trắng muốt. Thấy chưa đủ thỏa mãn, Dương Ngọc Mẫn cởi trói, xô Tú Di ra sàn rồi dùng chân giẫm mạnh lên người cô.

- Con khốn nạn.

- Trương Tú Di, mày là con khốn nạn.

Dương Ngọc Mẫn gào thét càng nhiều, nỗi uất hận trong cô ta càng trào lên mạnh mẽ. Ánh mắt khát máu, nụ cười hoang dại, lúc này đây cô ta đã bị thù hận nhấn chìm.

Tú Di nằm trên vũng máu lênh láng, hai mắt nhắm nghiền, chỉ giống như đang thưởng thức một giấc ngủ an lành.

Dương Ngọc Mẫn trượt dần xuống sàn nhà, đôi mắt mơ hồ như bị che lấp bởi sương mù, đoạn cô ta gục mặt khóc nức nở.

Cô biết, tội ác hôm nay mình làm, sớm muộn cũng có ngày phải trả giá.

Cô biết, việc làm này có bao nhiêu ác độc, bao nhiêu tàn nhẫn.

Cô biết, cô đã không còn là một con người.

Cô giống như đang đứng trên một cây cầu, hoặc là lực chọn bước tiếp để qua sông, hoặc là quay đầu để vĩnh viễn lùi bước.

Không, cô không thể quay đầu.

Không thể quay đầu nữa rồi. Không còn cơ hội nào cho cô nữa.

Dương Ngọc Mẫn gắng gượng đứng dậy, thanh âm cao ngạo lạnh lùng

- Xử lí cho sạch sẽ đi.

Rồi, cô ta quay bước rời đi.

Trong căn phòng, dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái nằm đó yên lành, an tĩnh. Bộ dạng thảm thương đến đáng sợ, nhưng....cô sinh ra là một thiên thần. Đến khi chết, vẫn y một thiên thần.

"Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho em.

Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho anh.

Hoa hồng trắng, cánh hồng vương máu đỏ.

Máu của anh và máu của em.

Máu của đôi ta, nhuộm màu hoa tinh khiết.

Máu cạn khô, màu hoa trắng úa tàn....."