Ván Cược Tình Yêu

Chương 2: Nguời của thiếu gia




9h45’ sáng...

Thanh Lam sắc mặt mệt mỏi cuộn tròn trong lòng hắn, hai má phiếm hồng, hàng mi đen nhánh cong vút khẽ lay động nhưng lại có phần lười biếng không muốn mở ra.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, phá vỡ không gian yên tĩnh.

-Nói!

Giọng hắn trầm khàn vang lên, xen lẫn vẻ không hài lòng trong đó. Không biết đối phương bên kia đã nói câu gì, chỉ thấy hắn cứ thế cúp máy, từ trên giường bước xuống thay quần áo, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Khi Thanh Lam tỉnh dậy đã là giữa trưa, hắn vẫn chưa trở lại. Cô tự mình đi thay một chiếc ga giường mới, xong xuôi mới rời khỏi biệt thự.

Sau khi mua chút ít đồ cá nhân cần thiết, Thanh Lam kêu tài xế về nhà trước, một mình cô đi lòng vòng quanh khu phố sầm uất.

Đôi mắt trong suốt bất chợt hướng về phía bên kia đường, bước chân cũng theo đó mà dừng lại. Bên đó rất đông người, hình như có gì đó đặc biệt đang diễn ra, có lẽ cô cũng nên đến xem một chút.

“Nhân dịp kỉ niêm 30 năm thành lập, chúng tôi tổ chức phục vụ miễn phí cho tất cả quý khách hàng có nhu cầu”

-Nhìn nè, của chúng ta giống nhau quá!

Cô gái trẻ reo lên đầy thích thú khi vừa bước ra khỏi cửa, chỉ vào mu bàn tay trái của mình rồi lại chỉ lên tay chàng trai bên cạnh.

-Phải ha, như vậy mới chứng minh tình yêu của chúng ta.

Cậu thanh niên cũng cười rộ lên, vòng tay ôm chặt bạn gái vào lòng, hai người đồng thời rời đi. Thanh Lam đứng thất thần nhìn theo bóng dáng họ cho đến khi khuất hẳn, suy nghĩ một hồi liền quyết định đẩy cửa bước vào.

***

-Nhị thiếu gia đã về.

-Cô ấy đâu?

-Tiểu thư ra ngoài đến giờ vẫn chưa trở lại thưa nhị thiếu gia.

-Gì?

Hắn quắc mắt lạnh lùng, cô hầu gái sợ hãi lùi về một góc, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy. Đúng lúc này thì Thanh Lam bước vào.

-Thanh Lam tiểu thư!

Thanh Lam cứ thế tiến lại mà không hề để ý tới sắc mặt u ám của hắn, cô nở nụ cười ngọt ngào:

-Phong, em đã về.

-Lên phòng!

Dương Phong ném lại phía sau hai chữ, không nhanh không chậm rời lên lầu. Chiếc áo comple cũng bị hắn để lại ở sofa. Thanh Lam có chút khó hiểu, cầm lấy chiếc áo ở ghế rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân hắn.

Cạch!

-Phong...ưm...ưm...

Hắn hoàn toàn nuốt trọn những lời cô định nói, bá đạo mà điên cuồng gặm nhấm đôi môi mềm mại như hoa anh đào, tiếng quần áo bị xé rách.

-Hửm?

Dương Phong dừng lại động tác, khẽ cau mày nhìn vào hình thù màu đỏ thẫm trên ngực cô, đó là một con sói trong tư thế ngẩng cao đầu cất tiếng hú, đây chính là tư thế hoang dã nhất trong các loại tư thế của loài sói. Thực sự là rất hoang dã, rất cuồng loạn. Trên lí thuyết thì nó hoàn toàn không phù hợp với một cô gái, nhưng hình ảnh này khi đặt trên người cô không những không gây ra cảm giác tương phản mà trái lại là cực kì mê người, cực kì dụ hoặc.

-Ở đâu ra?

-Cái này sao? Nó chứng minh em mãi mãi là người của nhị thiếu gia.

Cô cười vui vẻ, đưa bàn tay ngọc ngà vuốt nhẹ lên cổ hắn, nơi có hình săm giống hệt với hình săm của cô, chỉ có điều hình săm của hắn là màu đen, một màu đen u tối, độc lập. Lại hướng mắt lên nhìn người trước mặt, giọng cô rất nhẹ:

-Rất giống phải không?

Thấy hắn chỉ nhìn cô không đáp, Thanh Lam bất chợt có cảm giác bất an, rụt rè nói:

-Nếu nhị thiếu gia không thích, mai em sẽ...

-Không cần! Rất đẹp.

Hắn cắt lời cô, còn tán thưởng thêm một câu, ánh mắt ẩn hiện ý cười vui vẻ. Bàn tay to lớn mang theo luồng nhiệt nóng bỏng vuốt ve hình săm của cô, cúi đầu hôn lên nó, giọng hắn trầm khàn như đang đè nén dục vọng:

-Oa-sinh-tơn_ trung tâm săm hình nghệ thuật nổi tiếng thế giới, không phải nói xóa là xóa được.

Dứt lời liền đồng thời trút bỏ quần áo của cả hai, bỏ qua luôn khúc dạo đầu phức tạp, hắn cứ thế tiến thẳng vào trong cô, một lần lại một lần chiếm đoạt, tiếng rên kiều mị, hơi thở gấp rút, mồ hôi nóng bỏng...cả căn phòng dần tràn ngập mùi vị của dục vọng.

***

Choang!

Ly nước trên tay Châu Minh Ngọc đập thẳng xuống nền đá hoa cương mĩ lệ, bà có phần kích động lao tới nắm lấy cổ áo của chồng mình, gầm lên giận dữ:

-Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao lại đối xử như vậy với con bé? Nó mới 18 tuổi thôi.

Lưu Cương dứt khoát gạt tay vợ mình, cũng kích động mà đáp trả:

-Bà còn dám nói. Nếu không phải thằng con quý tử của bà chọc giận đến nhị thiếu gia, cược cũng chết không cược cũng chết, cược thì mất Lưu thị, không cược thì mất con trai, bà bảo tôi còn lựa chọn khác sao? Tôi có quyền khác sao? Tôi có cách nào khác sao? Nếu lần này không phải do nhị thiếu gia nhìn trúng Tiểu Lam, bà thử nói xem Lưu thị có còn hay không? Mạng của thằng nghiệt chủng kia còn giữ được không? Tôi và bà còn có cơ hội đứng đây tranh cãi thế này hay không?

Ông cứ thế tuôn ra một tràng, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực cùng đau thương. Bà Châu nặng nề ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm mặt khóc nức nở.

-Chúng ta phải nói sao với người thân quá cố của con bé đây. Tiểu Lam ơi Tiểu Lam, ta xin lỗi, là ta có lỗi với con.

Lưu Cương cúi người nâng bà dậy, dìu bà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cất giọng an ủi:

-Bà không cần quá lo lắng, quyền lực Dương gia đáng sợ cỡ nào, nhị thiếu gia lại càng đáng sợ cỡ nào bà còn không rõ hay sao? Nếu Tiểu Lam có thể trở thành người cậu ta coi trọng, nhất định con bé sẽ không phải chịu ủy khuất.

Châu Minh Ngọc im lặng không đáp, ảo não trút ra tiếng thở dài. Có lẽ, mọi chuyện chỉ có thể như thế thôi...

***

-Lão đại!

Người đàn ông cao lớn đứng cúi đầu hành lễ rồi đưa tay cánh cửa trước mặt, Dương Phong gật nhẹ một cái rồi vòng tay ôm eo cô gái bên cạnh, cứ thế tiến vào bên trong. Người đàn ông khẽ cau mày, lão đại có nhiều phụ nữ như vậy nhưng đây là lần đầu tiên dẫn đến tổ chức.

-Lão đại!

Bên trong có rất nhiều người, ai cũng mặc comple đen chỉnh tề đồng loạt cúi đầu khi thấy Dương Phong.

Thanh Lam tròn mắt nhìn về xung quanh, xã hội đen? Còn có rất nhiều súng? Người này sẽ không phải là đang buôn lậu hay kinh doanh vũ khí bất hợp pháp đấy chứ?

-Suy nghĩ cái gì vậy?

Dương Phong khàn giọng nói thầm vào tai cô, đưa suy nghĩ của cô trở lại.

-Không có gì.

-Đi thôi

Cô theo sau hắn tiến lên ngồi xuống vị trí cao nhất ở chính giữa khán phòng. Đằng sau chiếc ghế dài trạm trổ tinh xảo mà cô và hắn vừa ngồi xuống là nền đá hoa cương lấp lánh, trên đó còn được khắc một chữ thật lớn : “Wolf”.

-Lão đại, lô hàng bên này mới được đưa về, đã kiểm tra kĩ càng.

Kha Tử Kì tiến thêm một bước, đồng thời đưa mắt hướng về phía cô gái ngồi bên cạnh hắn, cô có đôi mắt rất đẹp, trong suốt, nhưng hình như còn nhuốm chút đau thương.

-Tốt! Tử Kì, tối nay cậu đem theo người ra bến tàu nhập tiếp lô hàng từ phía James. Còn bây giờ tất cả mọi người lui ra.

Không ai lên tiếng, chỉ đồng loạt cúi đầu chào lần nữa rồi tiến về phía cửa. Cả căn phòng rộng lớn rốt cuộc cũng chỉ có lại hắn với cô. Dương Phong ôm cô đi về góc trái căn phòng, nơi có rất nhiều hộp gỗ lớn nhỏ được xếp ngay ngắn. Hắn đưa tay mở chiếc hộp gỗ ở gần mình nhất cũng là chiếc hộp có kích thước nhỏ hơn so với các hộp còn lại, bên trong hộp chứa đầy các linh kiện lớn nhỏ.

-Walther P99, nổi bật với vỏ súng làm bằng vật liệu polymer do công ty Carl Walther GmbH Sportwaffen, Đức chế tạo vào năm 1996. Ưu điểm vượt trội của P99 là rất nhẹ vì nó nặng chỉ 630 gram, chiều dài chỉ 180 mm, cao 135 mm. P99 hoạt động theo nguyên lý "giật ngắn". Loại súng lục này có thể sử dụng loại đạn 9x19 mm cơ số 10-20 viên hoặc 10x21 mm cơ số 10-14 viên. Nó có tầm bắn hiệu quả khoảng 60 m.

Dương Phong vừa nói vừa thực hiện các thao tác, chưa đầy 20s khẩu súng lục gọn gàng trong tay hắn.

-Wolf thuộc về hắc đạo, là tổ chức mạnh nhất trong hắc đạo đồng thời có khả năng thâu tóm toàn bộ hắc bạch đạo. Nơi chúng ta đang đứng được coi là căn cứ chính của tổ chức, cũng có nghĩa ngoại trừ những thành viên của Wolf em là người duy nhất biết được điều này.

Thanh Lam hướng mắt nhìn hắn, suy nghĩ có chút phức tạp. Nếu vậy tại sao hắn lại dẫn cô đến đây? Hắn không sợ cô sẽ phản bội lại hắn? Dù gì thì trên danh nghĩa cô cũng vẫn còn là cháu gái của Lưu Cương, đối với nhà họ Lưu không tránh khỏi liên quan.

-Tiểu Lam, nếu em phản bội tôi...

Dương Phong bỏ dở câu nói, ánh mắt sắc bén quét lên người cô, nòng súng đen ngòm đặt thẳng vào vị trí tim của Thanh Lam, nụ cười pha chút tà mị...

Pằng!