Ván Cược Tình Yêu - dahithichviet

Chương 47: Cô thực sự là Bạch Thanh Lam sao?




"Bạch Thanh Lam, cô ra đây cho tôi." Vân Nhã cau có xông thẳng vào trong phòng khách, hai người con trai và một cô gái chạy theo, một người con trai giữ tay Vân Nhã.

"Tiểu thư, cô thế này là đột nhập trái phép."

"Hừ, đột nhập trái phép? Mau gọi Bạch Thanh Lam ra đây nói chuyện với tôi!"

Vân Nhã vô cùng hung dữ, Jessica đi xuống sảnh phòng khách, tiến lại gần Vân Nhã.

"Con điên nào đây?" Câu nói đầu tiên không có chút khách khí nào, trong lòng Jessica cũng hơi bực. Cô còn chưa dám gọi thẳng cái tên "Bạch Thanh Lam" ra như vậy, thế mà người phụ nữ này lại tùy tiện xấc xược, khiến Jessica rất muốn đấm vào mồm cô ta một cái.

"Cô là ai?" Vân Nhã nhìn người phụ nữ trước mặt, đây không phải Bạch Thanh Lam, vì sao trong nhà Dương Minh Trác lại xuất hiện thêm một người phụ nữ nữa.

Đúng lúc này thì giọng nói của Thanh Lam vang lên: "Ồn ào cái gì thế?" Thanh Lam hỏi, ngay sau khi nhìn Vân Nhã, khóe môi sau lớp khẩu trang màu trắng nhếch lên, khiến đuôi mắt hơi cong, giống như người vừa mới nhìn thấy một điều gì đó vô cùng thú vị.


Ngô Vân Nhã, Thanh Lam còn chưa tới tìm cô ta, cô ta đã tự mình dẫn xác tới tận cửa rồi.

"Bạch Thanh Lam!" Mặc dù chưa nhìn thấy mặt nhưng Vân Nhã lại có cảm giác chắc chắn người mới tới chính là Bạch Thanh Lam.

"A, gọi nhầm rồi. Ở trên đất nhà tôi, cô nên gọi tôi một tiếng thiếu phu nhân đi." Thanh Lam vừa đi tới vừa cợt nhả nói, điệu bộ kiêu ngạo làm Vân Nhã trợn mắt vì tức.

"Thiếu...phu nhân? Cô dám nói cô là thiếu phu nhân?"

Vân Nhã chỉ hận không thể xông lên giáng cho Thanh Lam một cái bạt tai ngay lập tức, cô ta chỉ thẳng vào mặt Thanh Lam.

"Đồ đàn bà xấu xí thấp hèn như cô mà đòi làm thiếu phu nhân sao? Cô xứng với Minh Trác sao?"

Vân Nhã bị kích động tới mức đỉnh điểm, định xông tới, nhưng cánh tay cô ta vẫn bị chàng trai kia giữ lại.

"Vị tiểu thư này, xin cô tự trọng. Chúng tôi có thể kiện cô tội đột nhập bất hợp pháp và sỉ nhục thiếu phu nhân của chúng tôi." Cô gái đứng bên cạnh nhắc nhở.


Vân Nhã không nghĩ tới ở đây không chỉ có mình cô tức giận, bởi vì cô ta không tiếc lời xúc phạm Thanh Lam nên bây giờ Jessica cũng vô cùng bực mình.

Jessica nói: "Giữ hai tay cô ta cho tôi."

"Buông ra, tên khốn. Mấy người định làm gì."

Chát! Chát!

Hai cái tát đau điếng cả mặt, Jessica gằn giọng nói: "Mày dám xúc phạm tới chị ấy sao?"

Ai dám mắng Thanh Lam dù chỉ một câu, Jessica là người đầu tiên đánh chết kẻ đó.

Bạch Thanh Lam tiến lên, một tay đặt lên vai Jessica: "Bình tĩnh, lùi lại đi."

"Nhưng.."

"Lùi lại." Thanh Lam nói, Jessica không thể không nghe, cô lùi về phía sau Thanh Lam.

"Thả cô ta ra, để xem cô ta định làm gì tôi." Sau khi Thanh Lam nói xong, hai tay Vân Nhã đã không còn bị giữ lại nữa, cô ta điên cuồng xông tới, định đánh Thanh Lam, nhưng ngay lập tức bị Thanh Lam giơ chân đạp vào bụng. Vân Nhã ngã xuống đất, vạt váy tốc lên lộn xộn, cô ta luống cuống chỉnh lại, vừa đau vừa xấu hổ, căm giận trừng mắt với Thanh Lam.


"Mày dám đá tao. Bạch Thanh Lam, mày có biết.."

"Tiểu thư Ngô gia?" Thanh Lam nhàn nhạt mở lời, không để mấy chữ này vào mắt, ngay khi nói ra thôi cũng có cảm giác khinh thường cổ họng của mình.

"Còn gì nữa không?"

Đối diện với câu hỏi của Thanh Lam, Vân Nhã lại không biết trả lời thế nào, cô ta chống tay xuống đất muốn đứng dậy. Nhưng Thanh Lam nhanh hơn, dùng chân đạp vào bụng cô ta, ép cô ta nằm xuống. Một tiểu thư cành vàng lá ngọc đúng nghĩa như Vân Nhã, giờ phút này chịu sỉ nhục vô số, nhưng cô ta lại không phản kháng được, vô lực yếu ớt nằm đó chửi rủa Thanh Lam.

"A...Á đau..!!"

Bị Thanh Lam mạnh bạo đạp liên tiếp mấy phát vào bụng, Vân Nhã kêu lên một cách thảm thiết.

"Mày dám ở đây diễu võ giương oai, thì nên biết trước kết cục bản thân phải nhận." Giọng nói của Thanh Lam vô cùng lạnh lùng, trong đầu hiện lên thời khắc trong một đêm tối tăm kia, Vân Nhã cũng đối xử với cô y như vậy. Sống động như chỉ mới ngày hôm qua. Bốn năm, Thanh Lam vẫn thường gặp ác mộng. Trong mộng không chỉ có một mình sự hành hạ của Dương Minh Trác, mà còn cả nỗi thống khổ do con tiểu tam này mang lại. Thanh Lam hận chết cô ta, muốn chuẩn bị cho cô ta một kinh hỉ. Kinh hỉ chưa chuẩn bị xong, cô ta đã tìm cô để đối đầu. Vậy thì đừng trách quả báo tới sớm hơn dự tính.
*

Dương Minh Trác ngồi ở văn phòng phê duyệt xong một đống tư liệu, từ báo cáo tổng kết doanh thu tới hợp đồng lớn nhỏ, thậm chí thống kê lương nhân viên cũng cần hắn xem qua một lần.

Dương Minh Trác đóng nắp bút hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Tạm thời không có." Trợ lý run run trả lời, phải thừa nhận áp lực của chủ tịch quá lớn, khiến hắn đi làm một ngày mà lúc nào cũng như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, thấp thỏm bất an không yên. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, sắc mặt tái nhợt như người vừa mới ốm một trận thập tử nhất sinh.

"Vậy cậu còn đứng đây làm gì?"

"Dạ?" Trợ lý ngẩn ra rồi lập tức cuống quýt: "Dạ tôi ra ngoài lập tức đây. Lập tức ra đây."

Sợ tới nỗi nói năng lộn xộn, quay người tháo chạy khỏi phòng lần thứ n.

Dương Minh Trác gõ gõ trên máy tính một hồi, hắn nghĩ ngợi gì đó lại bật phần kết nối với CCTV ở biệt thự lên.
"Chuyện gì vậy?" Một câu hỏi không kìm được mà bật thốt ra ngoài sau khi hắn nhìn vào màn hình.

Ở phòng khách bây giờ là tình huống mà Dương Minh Trác có dùng hết IQ của bản thân cũng chưa chắc nghĩ tới được.

Một người phụ nữ nằm sấp dưới nền nhà, mấy người vây xung quanh. Dương Minh Trác nheo mắt nhìn thì phát hiện người đang nằm sấp kia chính là Vân Nhã.

Thanh Lam nói gì đó với người làm, chàng trai xoay người bỏ đi rồi chỉ một lúc sau đã quay loại với một cây búa.

Vân Nhã gào thét thảm thiết, gương mặt đẫm lệ làm nhòe nhoẹt lớp trang điểm, tóc rối với bộ váy xộc xệch, vô cùng thảm hại.

"Cô định làm gì? Bạch Thanh Lam, cô định làm gì?"

Vân Nhã hét lên, gắt gao muốn vùng dậy nhưng vì đã bị người khác giữ lại, một chân Thanh Lam lại đạp lên,không cho Vân Nhã chống trả.
"Cái tay này của mày rất thích tát người phải không?" Thanh Lam cô nói xong không hề chần chừ, thẳng tay dùng búa đập lên bàn tay của Vân Nhã đang úp xuống sàn nhà.

Tiếng thét thảm thiết lấn án tiếng xương cốt bị đập vỡ, gương mặt Vân Nhã tái xanh như tàu lá chuối.

"Tay...tay của tôi...đ..aaau." – Giọng nói run rẩy nhát ngừng, Thanh Lam nhìn Vân Nhã hỏi: "Mới thế mà đã đau rồi sao?"

Thời khắc Thanh Lam dứt khoát đập xuống một búa kia, Dương Minh Trác ngồi trước màn hình cũng phải giật mình. Không biết vô tình hay cố ý, Thanh Lam lại vừa vặn đứng đối diện với góc quay của CCTV, cô bịt khẩu trang, Dương Minh Trác không nhìn được mặt cô, chỉ nhìn thấy đôi mắt đang rủ xuống. Khi Thanh Lam ngẩng đầu, dường như xuyên qua ống kính mà nhìn thẳng tới người đang ngồi xem là hắn, đôi mắt hung ác lạnh lẽo, tuyệt không phải là đôi mắt nên có ở một người phụ nữ từng trói gà không chặt như cô.
Bạch Thanh Lam, cô thực sự là Bạch Thanh Lam sao?

"Bạch Thanh Lam, Ngô gia...nhất định...nhất định không tha cho mày.."

Vân Nhã đau tới mức mặt mũi trắng bệch mà vẫn gắng gượng đe dọa Thanh Lam cho bằng được.

Jessica đứng đằng sau ngẫm nghĩ, chẳng qua chỉ là một Ngô gia con con, đúng là sợ động vào còn bẩn tay. Bây giờ người đàn bà không biết phép tắc này lại dám ngang ngược nói lời không vừa tai, e rằng sau hôm nay ở thành phố Uy Lạc sẽ chẳng còn cái Ngô gia nào tồn tại nữa.

"Ngô Vân Nhã, mày vừa nói gì, tao chưa nghe rõ lắm." Bạch Thanh Lam nhàn nhạt lên tiếng hỏi, chân cô giẫm vào bàn tay bị thương của Vân Nhã, cô ta hét lên đau đớn.

"Kéo cô ta đứng lên."

Theo lệnh của Thanh Lam, Vân Nhã lại được hai chàng trai ép phải đứng thẳng với bàn tay vừa bị đập gãy xương.

Thanh Lam lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ này khiến cô thêm phần ngạo mạn hơn. Cô nói với Jessica: "Lên tát ả, tát tới khi nào ba mẹ cũng không nhận ra thì thôi."
Jessica nhẫn nhịn nãy giờ, hiện tại được sự cho phép của Thanh Lam thì tha hồ làm càn, xuống tay không nương tình. Chẳng mấy trống gương mặt của Vân Nhã đã sưng lên như cái bánh ú, có chỗ tím bầm.

"Mày...mày..."

Nước mắt đẫm trên mặt, đây là lần đầu một vị tiểu thư sống trong gấm lụa bao bọc nếm thử cảm giác nhục nhã tận xương. Vân Nhã chưa bao giờ tưởng tượng được có ngày con hầu thấp kém Bạch Thanh Lam lại trở nên ngông cuồng ngạo mạn như thế. Mà Dương Minh Trác đang xem cảnh này từ xa cũng kinh ngạc tới quên cả phản ứng.

Sau đó hắn đứng bật dậy, cầm vội chìa khóa xe rồi rời khỏi phòng làm việc.

Dương Minh Trác lái xe về nhà, Vân Nhã đang bị người làm lôi ra cổng, toàn thân đều có vết thương, có chỗ váy còn bị rách, nhìn giống như bị thứ gì đó quất vào. Không biết lúc Dương Minh Trác lái xe, Thanh Lam đã dùng thêm biện pháp gì để trừng trị Vân Nhã.
Thanh Lam đứng ở trước cửa chính, nhìn chăm chú không rời mắt. Vân Nhã vừa thấy Dương Minh Trác, cô ta mặc kệ bản thân đang đau tới mức không đứng nổi, vừa vùng vẫy vừa gào thét: "Minh Trác, Minh Trác...anh cứu em với huhu..."

Vân Nhã khóc rống lên, thấy Dương Minh Trác về, mấy người làm cũng hơi e dè nên không cố giữ chặt Vân Nhã lại nữa. Cô ta được đà bổ nhào về phía hắn.

Vân Nhã ngã xuống, ôm chân Dương Minh Trác, cô ta ngước đôi mắt đẫm lệ, lớp trang điểm trở nên lem nhem, gương mặt sưng vù nhìn rất thảm hại.

"Cô ta đánh em. Một con người ở thấp kém mà dám đánh em. Cô ta lại bắt nạt em giống như bốn năm trước. Cô ta đã gϊếŧ con chúng ta, bây giờ quay trở về lại dám hung hăng như thế."

Vân Nhã kể tội một tràng dài, Dương Minh Trác đưa mắt nhìn Thanh Lam đang đứng khoanh tay, dựa người vào cánh cửa chính của biệt thự, đứng bên cạnh còn có Jessica, bạn gái của Khởi Hưng.
Thanh Lam đứng thẳng người, nhấc chân tiến về phía trước, đi gần tới chỗ Dương Minh Trác đang đứng còn Vân Nhã đang ngồi trên đất.

Cô nhìn chằm chằm vào Vân Nhã: "Ngô Vân Nhã, mày có chắc cái thai bốn năm trước là con của mày và Dương Minh Trác không?"

Cô híp mắt, lời nói tỏa ra mùi vị nguy hiểm. Vân Nhã như chạm phải nước sôi, giật mình: "Mày nói thế là ý gì? Bạch Thanh Lam, mày muốn bôi nhọ tao, tao sẽ kiện mày tội sỉ nhục danh dự." Vân Nhã vừa nói vừa nhăn mặt, bởi vì gương mặt bây giờ vô cùng đau, toàn thân có nhiều vết thương, cô ta thở hổn hển.

Thanh Lam không đôi co với Vân Nhã, cô nhìn thẳng vào Dương Minh Trác.

"Ây da, quên nhắc nhở anh Dương Minh Trác, đừng bao giờ đặt chân vào sở thú, kẻo đám động vật có sừng nhìn thấy anh lại nhận nhầm là đồng loại thì toi."
Đôi mắt nheo lại, Dương Minh Trác biết Thanh Lam đang cười chế giễu hắn.

"Bạch Thanh Lam!!!" Vân Nhã gào lên.

"Câm miệng." Dương Minh Trác lạnh lùng quát, sắc mặt hắn rất kém. Nếu theo lời của Thanh Lam nói, hắn đã bị Vân Nhã chơi một vố đau.

Thanh Lam bật cười thành tiếng: "Quá khứ. Quá khứ cả rồi. Dù sao bây giờ cũng rất tốt. Lên giường chiến ba trăm hiệp, để cô chính thức sinh cho anh một đứa đi."

Câu chữ nồng nặc ý châm biếm. Bởi vì nó đã là chuyện quá khứ, mà tới bây giờ Dương Minh Trác mới phát hiện, sẽ càng cảm thấy bản thân như kẻ ngốc bị một người phụ nữ dắt mũi. Biết rõ như thế, Thanh Lam đắc ý trong lòng nhìn Dương Minh Trác đen mặt.

"Lôi cô ta ra ngoài." Dương Minh Trác gằn giọng.

"Minh Trác...không...Minh Trác...A! Buông ra."

Mặc cho Vân Nhã náo loạn, cô ta vẫn bị ném ra khỏi cánh cổng lớn của căn biệt thự. Hai cánh cửa màu nâu sẫm khép lại trước mặt, Vân Nhã nhìn vào bên trong, đôi mắt đỏ ửng, nước mắt rơi không ngừng.
Bạch Thanh Lam, nỗi nhục ngày hôm nay Vân Nhã phải chịu, cô ta nhất định sẽ đem trả lại. Chúng ta chưa xong đâu.