Ván Cược Tình Yêu - dahithichviet

Chương 35: Khiến hắn tâm loạn như ma (2)




Tại phòng chủ tịch của tập đoàn JK, Dương Minh Trác đưa cho Dương Khởi Hưng một xấp giấy tờ.

"Đối thủ lớn nhất của JK thời điểm hiện tại là Hải Thượng, do Dương Quốc Tuấn làm chủ tịch."

"Dương Quốc Tuấn?"

Dương Khởi Hưng không hiểu lắm, đối phương họ Dương, mà cả Hoa Quốc này thì có mấy cái gia tộc họ Dương chứ. Như vậy chắc hẳn là người một nhà, tại sao lại đấu đá tranh giành lẫn nhau.

"Con cáo già ấy đã bắt đầu muốn nhăm nhe cả JK và Thiên Ưng."

Thấy Dương Khởi Hưng hiếu kỳ xen lẫn nghi hoặc nhìn mình, Dương Minh Trác nói: "Dương Quốc Tuấn là em trai của gia gia. Theo đúng vai vế, cả tôi và cậu đều phải gọi lão ta một tiếng ông chú."

Nói đến đây, Dương Minh Trác khinh thường: "Nhưng ông ta không xứng."

Dương Khởi Hưng chưa kịp lật trang đầu tiên của tài liệu trong tay, Jessica ngồi bên cạnh anh đã nhanh tay giành trước.


"Người trong gia tộc đấu đá lẫn nhau đấy à? Thú vị nha~"

Jessica nở nụ cười xinh đẹp, bàn tay nhanh nhẹn lật xem từng tờ. Dương Khởi Hưng định lên tiếng chỉnh đốn lại cô bạn gái lúc nào cũng coi trời bằng vung này, nhưng phát hiện Dương Minh Trác đang nhìn Jessica chăm chú, vẻ mặt tràn đầy hứng thú. Dương Minh Trác nhếch môi, đem toàn bộ biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt của Jessica cẩn thận nghiền ngẫm.

Đường nét giống y như tạc, nhưng thần thái lại quá khác biệt.

Jessica rốt cuộc có phải Bạch Thanh Lam hay không, vẫn là câu hỏi mà Dương Minh Trác cần gấp rút tìm lời giải đáp.

Dương Khởi Hưng nghi hoặc, không lẽ Dương Minh Trác đang để ý Jessica?

Không gian tĩnh lặng một lúc thì Dương Minh Trác là người lên tiếng trước: "Ngày mai cậu có thể tới làm được rồi. Tạm thời giữ chức vụ phó giám đốc."


"Số tài liệu tôi đưa cậu, nhớ đọc kỹ càng."

"Vâng."

Dương Khởi Hưng gật đầu rồi đứng lên, Dương Minh Trác không nói gì nữa, nhìn Dương Khởi Hưng và Jessica rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại mình Dương Minh Trác, không gian nhanh chóng bị bao trùm bởi mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắn đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất của văn phòng, an tĩnh nhả từng vòng khói trắng, khẽ mỉm cười cất giọng đếm ngược từng giây:

"3...2...1..."

Cạch! - Cánh cửa bất ngờ bị ai đó mở ra, Dương Minh Trác cũng không vội xoay người, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sâu

"Tôi biết cô sẽ quay lại."

"À, tôi bỏ quên túi xách ở đây."

Jessica tiến lại cầm lấy túi xách trên sofa, mùi thuốc lá bủa vây lấy cô ngày càng đậm đặc hơn, hơi khói trắng dường như vẫn chưa kịp tan đi trong không gian.

"Ồ? Có thật chỉ đơn giản như vậy không?" Dương Minh Trác nheo mắt, từ trong đôi đồng tử sâu không lường được mơ hồ chen ngang ý tứ đùa cợt. Giống như hắn đã hoàn toàn nắm được mưu kế của Jessica trong lòng bàn tay.


Giọng nói trầm thấp của Dương Minh Trác thì thầm bên tai, Jessica buông túi xách xuống, xoay người chủ động ôm lấy cổ hắn kéo xuống, cả hai cùng ngã ra sofa, tạo ra tư thế cực kì ám muội.

"Phải thì sao? Không phải thì lại sao?" Jessica lấp lửng nói, kề sát vào yết hầu của Dương Minh Trác, cái lưỡi tử đinh hương ướŧ áŧ vươn tới, liếm nhẹ một cách tà mị.

Dương Minh Trác bởi vì hành động này mà sửng sốt đôi chút, hắn nhìn Jessica một hồi, thốt ra ba chữ: "Bạch Thanh Lam."

Jessica bật cười, thản nhiên phủ nhận: "Hả? Ai cơ? Tôi tên Jessica. Tôi không phải Bạch Thanh Lam."

"Cô là Bạch Thanh Lam." Dương Minh Trác kiên định lặp lại.

Jessica chất vấn: "Anh có bằng chứng không?"

Bằng chứng thì chưa có. Dương Minh Trác giữ gương mặt của Jessica, đôi mắt dò xét, Jessica lại hỏi hắn: "Chỉ bằng gương mặt này thôi sao?"
Cô bật cười: "Nếu anh muốn, ngày mai tôi liền có thể đem cho anh mười Bạch Thanh Lam."

Nụ cười rạng rỡ như thế, đôi mắt mê ly nhìn Dương Minh Trác chăm chú, nhưng lại không để cho hắn nắm bắt được bất kỳ tia cảm xúc nào.

Dương Minh Trác im lặng như đang suy nghĩ điều gì, cánh tay rắn chắc như gọng kìm vẫn cố chấp giam giữ người phụ nữ trong lồng ngực.

"Nếu như tôi chứng minh được cô là Bạch Thanh Lam thì sao?"

"Vậy cứ thử xem."

Jessica hờ hững nói, chân phải đồng thời nâng lên, dùng đầu gối thúc mạnh vào điểm giữa hai chân của Dương Minh Trác làm hắn đau đớn gầm lên một tiếng. Cô lách qua người hắn, nháy mắt khiêu khích một cái rồi nhanh tay cầm lấy túi xách chạy vọt khỏi phòng.

Dương Minh Trác nhìn theo bóng Jessica, hai tay hắn nắm chặt thành quyền, nín nhịn cơn đau thắt.
"Jessica, đáng chết."

Bạch Thanh Lam chắc chắn sẽ không phải là một người phụ nữ ngông cuồng như thế này. Nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn âm thầm hạ quyết tâm phải lôi bằng được thân phận thật sự sau cái danh "Jessica" ra ngoài ánh sáng.

"Thanh Lam, nếu thực sự là cô.."

Nếu là thế thì sao? Dương Minh Trác đột nhiên không điền được vế tiếp theo, hắn nhận ra tâm trí của hắn trong phút chốc trở nên trống rỗng.

Bốn năm, hắn chưa bao giờ hoàn toàn dứt bỏ được cái bóng Bạch Thanh Lam trong quá khứ.

Bây giờ nếu thực sự gặp được, hắn nên dùng thái độ gì để đối đãi với người phụ nữ đó? 

*

"Dương thiếu gia, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?"

Jessica trực tiếp mở lời, nâng ly rượu khai vị trước mặt lên tay lắc nhẹ, hôm nay Jessica mặc một chiếc váy hoa ôm sát, trang điểm kỹ lưỡng, dáng vẻ quyến rũ sang trọng.
Người đàn ông này đúng là phiền chết được, không ngờ đường đường là Dương thiếu gia có quyền có tiền, lại cũng có lúc cất công đeo bám một người phụ nữ như vậy. Nhưng không sao, rất hợp ý cô. 

"Tôi muốn mời em dâu tương lai dùng bữa tối."

Dương Minh Trác vừa đáp lời vừa ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh mang đồ ăn lên. Jessica đưa mắt nhìn món ăn được bày trên bàn, toàn bộ đều là đồ hải sản.

"Tôi không ăn được đồ hải sản."

Dương Minh Trác bày ra dáng vẻ kinh ngạc khi nghe lời nói của cô, nhưng Jessica thừa biết Dương Minh Trác đang cố tình, bởi vì Bạch Thanh Lam cũng không ăn được đồ hải sản. Hắn đang thử cô.

"Là do tôi sơ suất" – Dương Minh Trác nói mà vẻ mặt chẳng có chút ăn năn thực sự nào. Jessica không muốn đôi co với hắn, cô đã hứa với Dương Khởi Hưng hôm nay sẽ về nhà sớm.
"Vậy Dương thiếu gia cứ từ từ thưởng thức."

Cô cầm lấy túi xách bên cạnh, hoàn toàn không để hắn vào mắt, trực tiếp xoay người rời đi. Dương Minh Trác cười khẽ, đưa mắt nhìn theo cô, cũng đứng dậy rảo bước thật nhanh.

Chiếc xe ô tô màu đen giảm tốc độ rồi đỗ ngay bên cạnh Jessica, kính xe từ từ hạ xuống.

"Để tôi đưa cô về."

"Không cần. Tôi có thể tự về được" – Jessica thẳng thắn cự tuyệt lời mời của Dương Minh Trác.

Dương Minh Trác bước xuống sau đó trực tiếp dùng vũ lực để đem Jessica ấn vào trong xe.

"Dương thiếu gia, tôi không nghĩ đây là việc anh nên làm đối với bạn gái của em trai mình."

Dương Minh Trác hơi cúi đầu, từ chối hiểu. Mùi thuốc lá trong hơi thở vẫn còn lưu giữ lại nồng đậm, bây giờ phả vào mặt cô.

"Không phải cô thách thức tôi chứng minh cô chính là Bạch Thanh Lam sao? Bây giờ cô đi theo tôi, tôi liền chứng minh cho cô thấy."
Dứt lời Dương Minh Trác đóng cửa xe, vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào biệt thự riêng, suốt cả quá trình Dương Minh Trác cũng không nói thêm lời nào, cứ thế kéo Jessica vào phòng khách.

"Jessica, cô không ăn được đồ hải sản."

Jessica cảm thấy nực cười.

"Dương thiếu gia, có rất nhiều người cũng không ăn được đồ hải sản. Không phải chỉ vì thế mà anh cho rằng tôi là Bạch Thanh Lam?"

"Tất nhiên không phải. Tôi đã cho người đi điều tra và biết được một điều rất thú vị."

Dương Minh Trác nói: "Đợi ở đây." Hắn nhanh chóng lên Dươngg, lát xong quay lại với một tập hồ sơ kèm theo cả hình chụp.

"Phía Tây nước Anh có một dòng họ nổi tiếng, họ Evans. Vào một ngày của bốn năm về trước dòng họ Evans xảy ra biến cố, chỉ trong một đêm đã bị xóa sổ hoàn toàn."
Jessica vừa lật giở tập hồ sơ Dương Minh Trác đưa cho cô, trong mắt không có nửa phần xao động. Thản nhiên như thể đang nghe chuyện chẳng liên quan tới mình.

Dương Minh Trác nói với Jessica: "Nếu gia tộc Evans đã bị xóa sổ từ mấy năm trước, thì làm sao vẫn còn tồn tại một hậu bối là cô, Jessica Evans?"

Jessica vẫn giữ nguyên sắc mặt, chất vấn ngược lại Dương Minh Trác: "Anh cũng không phải là người của gia tộc Evans, làm sao anh biết được gia tộc Evans đã bị xóa sổ hoàn toàn hay không?"

Tay Jessica vừa lật một trang, bên trong có một tấm ảnh rơi ra, Dương Minh Trác cũng nhìn thấy điều đó.

"Nếu cô là Jessica Evans, vậy cô tới thăm mộ của Bạch gia làm gì?"

Hình chụp Jessica đang khom người đặt lên mộ một đóa hoa trắng, đúng là không còn gì có thể chối cãi.

Nhưng cô vẫn cố tình: "Ngẫu nhiên đi qua."
Dương Minh Trác bật cười, đúng là già mồm.

Jessica ngước lên nhìn hắn, cô buông tập hồ sơ trong tay, giọng nói đanh lại. "Không đủ thuyết phục."

Đột nhiên Dương Minh Trác ngả người về phía Jessica, cô dựng lên phòng bị, hơi nhoài về phía sau, hắn chống tay ở thành ghế làm một bên lún hẳn xuống, một tay quẹt qua cổ cô thật mạnh.

"Nếu như suy đoán của tôi là đúng, ở chỗ này nên có một hình xăm."

Là hình xăm là Dương Minh Trác cưỡng ép Bạch Thanh Lam xăm lên. Quả nhiên đúng với suy đoán, sau khi Dương Minh Trác mạnh mẽ lau đi lớp kem phủ, một nửa vòng xăm màu đen đã hiện.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt của Dương Minh Trác vô cùng đắc ý. Hắn không tiếp tục chèn ép Jessica nữa, đi qua phía đối diện ngồi xuống.

Dương Minh Trác tiện tay bật chai rượu vang trên bàn, lật một chiếc ly thủy tinh lên rồi rót rượu vào trong.
Bốn năm, hắn chưa bao giờ hoàn toàn dứt bỏ được cái bóng Bạch Thanh Lam trong quá khứ.

Giờ phút này gặp lại, chính hắn cũng không ngờ bản thân lại thản nhiên được thế này.

Dương Minh Trác vừa lắc ly rượu vừa nhìn Jessica nói: "Jessica Evans. Nên gọi cô là Bạch Thanh Lam, cô còn gì để biện minh?"

Jessica hơi cong môi, đứng lên từng bước tiến tới, áp sát người Dương Minh Trác, giành lấy ly rượu trên tay hắn, trút toàn bộ rượu trong ly vào miệng mình. Sau đó cô cúi đầu, nâng cằm Dương Minh Trác lên, tay lướt qua miệng hắn rồi chủ động hôn xuống. Rượu từ trong miệng cô tràn qua miệng hắn, cái lưỡi nhỏ linh hoạt ra sức khuấy đảo, cuối cùng là rút lui một cách an toàn. Hơi thở cô được thấm lên hương vị rượu vang.

Dương Minh Trác nhíu mày, đẩy Jessica cách xa mình một chút. Không rõ có phải là ghét bỏ hay không, nhìn cô đăm đăm.
"Dương Minh Trác."

Jessica cũng chẳng khách sáo, gọi thẳng tên hắn.

"Chứng cứ của anh đúng là đủ thuyết phục, nhưng dù cho tôi đúng là Bạch Thanh Lam thì sao? Anh đừng quên hiện tại tôi là bạn gái của Dương Khởi Hưng, sắp tới sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh ấy. Là em dâu của anh."

"Bạch Thanh Lam, trí nhớ của cô đúng là tệ." Dương Minh Trác đứng lên nắm chặt cổ tay Thanh Lam.

"Cô đã quên mất mình là vợ ai trước đó rồi? Chúng ta còn chưa ly hôn."

"Anh có từng một giây nào coi tôi là vợ anh? Nói ra mà không thấy ngượng mồm."

"Tôi muốn cùng anh ly hôn."

"Ly hôn hay không cũng không phải do cô quyết định."

"Anh kéo cái gì, bỏ tôi ra."

Đang lúc giằng co, ngoài cửa xuất hiện bóng người.

"Minh Trác, anh làm gì vậy?"

Người tới là Dương Khởi Hưng, nhìn thấy Dương Minh Trác đang nắm chặt tay Jessica, Dương Khởi Hưng sắc mặt không còn ôn hòa.
Jessica đột nhiên hô lên, nước mắt lập tức rơi trong vòng ba giây, khả năng diễn xuất có thể nói là đỉnh thiên lập địa.

"Honey, giúp em với~"

Dương Khởi Hưng vội vàng chạy tới, giật Jessica ra khỏi sự khống chế của Dương Minh Trác.

Jessica vừa khóc vừa lắp bắp chỉ vào Dương Minh Trác:

"Anh trai của anh muốn...huhu...bắt nạt em."

Dương Minh Trác cảm thấy trong đầu toàn là một dãy hỏi chấm, không ngờ Bạch Thanh Lam sau bốn năm trốn đi biệt tăm còn có năng lực trở mặt như bánh tráng thế này.

Lại nói không biết cô ta nhân lúc hắn không để ý mà thông báo cho Dương Khởi Hưng từ bao giờ, đúng là không kịp xoay sở.

Dương Khởi Hưng vẫn đang chờ đợi lời giải thích từ phía Dương Minh Trác, nhìn hắn không rời mắt.

Dương Minh Trác lấy lại phong thái kiêu ngạo hơn người, liếc mắt sang.
"Em dâu, em đánh giá mình quá cao rồi đó."

Tính tình của Jessica như thế nào, Dương Khởi Hưng nắm rõ nhất. Bây giờ nghe Dương Minh Trác nói thế, cậu lại thiên về suy nghĩ do cô bạn gái nhỏ náo loạn trước.

Dương Khởi Hưng hướng Dương Minh Trác: "Đã làm tới phiền anh rồi."

Dương Minh Trác chưa đáp, Dương Khởi Hưng đã ôm Jessica xoay lưng đi.